Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 211: Vương Giả trở về (8)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Âm thanh của Vương Giả vang lên.

Sơ Tranh: "!!!"

Không phải!

Hắn chết rồi sao?

Trước mắt Sơ Tranh tối sầm lại.

Mở mắt ra lần nữa, cô vẫn ngồi xổm trên mặt đất, Giang Dã che vết thương, sắc mặt tái nhợt nhìn cô.

Đây chính là kéo ngược lại rồi à?

Sơ Tranh âm thầm nhéo nhéo mình.

Đau quá.

Sơ Tranh lại giơ tay nhéo Giang Dã.

"Tê..." Giang Dã thở hốc vì kinh ngạc.

"Đau?"

"..."

Đáy lòng Giang Dã ẩn ẩn có chút lửa giận: "Cô nói xem?"

Bây giờ hắn đang bị thương, cô còn nhéo mình vậy nữa.

"Vậy là thật rồi." Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ.

Thật sự kéo ngược lại rồi.

Cũng may không phải làm lại từ đầu...

Nhưng cứ mãi trải qua cái kịch bản này, cũng thật quá đáng sợ!

Vương bát đản, con chó điên này!

Giang Dã: "..."

Cái gì mà thật hay giả, nếu không phải phía sau cô còn nhiều vệ sĩ như vậy, thì hắn đã sớm động thủ rồi!

Cô tới để chơi mình à?

【 Tiểu tỷ tỷ, nếu cô tiếp tục trì hoãn, thì lát nữa thẻ người tốt vẫn treo luôn, cô còn muốn kéo ngược lại một lần nữa à? 】

Giang Dã nhìn cô gái bỗng nhiên đứng dậy, hướng về phía vệ sĩ bên kia, cực kỳ có khí thế phất tay: "Mang đi."

Giang Dã: "..."

Giang Dã cân nhắc tình trạng của mình bây giờ.

Muốn động thủ chắc chắn là không thể nào.

...

Giang Dã.

Nhị gia của tổ chức ngầm "Hắc Kim", tuổi còn trẻ mà đã ngồi được vị trí này, có thể nói là tuổi trẻ tài cao.

Khi Thịnh gia chưa ngã đài, một nhà độc đại.

Hắc Kim chỉ có thể khuất dưới Thịnh gia.

Nhưng từ sau khi Thịnh gia xảy ra chuyện, Hắc Kim nhanh chóng lớn mạnh, cùng với Thịnh Đình là hai tổ chức lớn nhất bây giờ.

Mà chuyện này không thể thiếu công lao của vị nhị gia này.

Từ sau khi Thịnh Đình và Hắc Kim đối đầu, hai bên không tránh khỏi muốn ra tay trước, kỳ phùng địch thủ, làm Thịnh Đình và Giang Dã đánh đến thiên hôn địa ám.

Nhưng mà trong một lần giao dịch, Giang Dã bị người hãm hại, trở thành kẻ phản bội Hắc Kim.

Hắc Kim kiêng kị người của hắn, nên thuận thế bỏ đá xuống giếng, nhanh chóng kéo hắn xuống.

Trước thời điểm này có lẽ Giang Dã đã có chút hắc hóa, nhưng chân chính làm hắn triệt để hắc hóa, chính là bắt đầu từ lúc này.

Hắn không có cứng đối cứng, mà là ẩn núp xuống, âm thầm bố trí, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Chờ hắn lộ diện lần nữa, thì đã đem Hắc Kim triệt để nắm giữ trong tay mình.

Sau đó chính là đấu đá với Thịnh Đình.

Cuối cùng tất nhiên Thịnh Đình thắng, chiếm đoạt Hắc Kim, lần nữa là một nhà độc đại, trở thành vương giả của vương quốc ngầm.

Sơ Tranh tiếp thu xong tư liệu của Giang Dã.

Cô đạt được một kết luận —— Thịnh Mân không về được.

Bởi vì đến thời điểm cuối cùng khi Thịnh Đình đứng trên đỉnh cao, cũng không nghe thấy chút tin tức gì của Thịnh gia.

"Tiểu thư, Ân Hồng đưa hàng tới." Cao Bình gọi Sơ Tranh một tiếng.

Sơ Tranh gật đầu, đi theo Cao Bình qua.

Hàng Ân Hồng đưa tới không phải là vũ khí gì đó, cũng không phải độc hay là người, mà là một đống vải vóc nhìn không có gì đặc biệt.

"Hàng đều ở đây." Ân Hồng có chút sợ Sơ Tranh, nên đứng cách cô thật xa.

Mấy ngày nay mỗi khi tối đến là gã đều mơ thấy ác mộng.

Nghĩ đến hình tượng quỷ dị lúc trước của cô gái này, gã liền thấy tê dại cả da đầu.

"Cái này là gì?" Sơ Tranh hỏi.

Ân Hồng nói: "Vải nha."

"Tôi biết là vải, nhưng sao những loại vải này lại có giá trị như vậy?"

Đường đường là xã hội đen mà lại đi bán vải à?

Ân Hồng rụt cổ lại lắc đầu: "Tôi không biết, những thứ này là lão Thịnh nhờ tôi chở về."

Ân Hồng làm nghề vận chuyển xuyên quốc gia, Thịnh Mân bảo gã hỗ trợ vận chuyển những thứ này về với giá cao, lúc ấy quan hệ hợp tác với Thịnh Mân vẫn không tệ lắm, nên gã đương nhiên làm.

Lúc đầu Ân Hồng cũng không biết bên trong là cái gì.

Nhưng sau khi Thịnh gia xảy ra chuyện, gã liền mở ra nhìn qua.

Dù sao cũng tốn nhiều phí như vậy, làm sao gã lại không tò mò xem bên trong có gì chứ?

Nhưng khi mở ra xem, thì bên trong chính là vải vóc.

Gã đã kiểm tra tất cả vải vóc một lượt, bên trong không giấu thứ gì cả.

"Không còn... Không còn chuyện gì của tôi nữa đúng không?" Gã có thể đi được chưa.

Sơ Tranh dựa vào xe tải, ngữ khí bằng phẳng lạnh lẽo: "Nghe nói ông và Eric có quen biết biết, dẫn tôi đến gặp."

Eric?

Tên ác nhân kia...

Đáy lòng Ân Hồng tràn đầy cổ quái, cô là một cô gái, gặp người như vậy làm gì?

"Chuyện này..." Ân Hồng chần chờ.

Gã quả thực có quen biết.

Nhưng mà...

Loại người này, gã làm sao dám tùy tiện dẫn người đến gặp? Hơn nữa còn dẫn một cô gái nhỏ đến, đối phương sẽ đồng ý gặp sao?

Mặt mũi của gã cũng không phải làm bằng kim cương a!

Sơ sót một cái là liên lụy đến cả mình đấy.

Sơ • thổ hào • Tranh: "Phí dịch vụ mười triệu."

Con ngươi Ân Hồng khẽ chuyển: "Tôi có thể hỏi giúp cô, nhưng nếu Eric không gặp cô, vậy tôi..."

Sơ • có tiền xài không hết • Tranh: "Hai mươi triệu."

Ân Hồng: "..."

Thịnh Mân để lại cho tiểu nha đầu này bao nhiêu tiền vậy?

Sao lại không bị những người kia cướp sạch nhỉ?

Ân Hồng vỗ đùi: "Thành giao, cô chờ điện thoại của tôi."

Sau khi Ân Hồng rời đi, Sơ Tranh hỏi Cao Bình: "Chú biết đây là cái gì không?"

Cao Bình lắc đầu: "Không biết, chuyện của tiên sinh, sẽ không nói cho chúng tôi biết."

Sơ Tranh chống cằm suy tư, những thứ vải này có lai lịch gì được, nạm vàng sao?

Cũng không nhìn thấy nạm vàng mà.

Sơ Tranh bảo Cao Bình đi tìm chỗ cất những thứ này lần nữa.

...

Giang Dã vừa mở mắt ra liền trông thấy một gương mặt hơi quen thuộc.

Một người đàn ông mặc âu phục đi giày da, hai tay ôm ngực, lạnh lùng bễ nghễ nhìn hắn.

Da đầu Giang Dã muốn nổ tung.

Một giây sau mới phản ứng được, đó là một bức họa.

Thịnh Đình...

Bức họa của Thịnh Đình!

Hắn ở đâu đây?

Bị Thịnh Đình bắt được?

Không đúng...

Không phải Thịnh Đình còn bị nhốt trong phòng rửa tay sao?

Tư duy hỗn loạn của Giang Dã dần dần trở nên rõ ràng.

Chẳng lẽ cô gái kia giao mình cho Thịnh Đình rồi?

Cũng không đúng, nhìn cô như thế chắc phải có thù oán với Thịnh Đình mới đúng...

Giang Dã đau đầu.

Hắn giơ tay sờ sờ thân thể một cái.

Làn da trần trụi, làm hắn cấp tốc kéo chăn mền trên người ra, nhìn vào bên trong một chút.

Chỉ có áo trên người là không thấy đâu, quần thì vẫn còn, ngay cả vết máu cũng vậy...

Ngón tay Giang Dã lướt qua lớp băng gạc trên bụng.

"Răng rắc —— "

Giang Dã thả tay xuống, nhìn về phía cửa, người đi vào là một ông lão, đang đẩy chiếc xe nhỏ màu bạc.

"Cậu tỉnh rồi?" Ông lão lộ ra nụ cười ấm áp: "Cảm thấy thế nào rồi??"

Giang Dã lễ phép hỏi: "Đây là đâu?"

Ông lão đáp: "Thịnh gia."

Thịnh Đình!

Quả nhiên hắn đã bị Thịnh Đình bắt lại sao?!

Cô gái kia bán mình cho Thịnh Đình?

Giang Dã cố gắng làm mình bình tĩnh lại, nhìn ông lão đang đi lại bên cạnh.

"Chú Cao, tiểu thư gọi chú." Vệ sĩ gõ cửa một cái.

"Ừ." Cao Bình đáp một tiếng: "Tới ngay đây."

Tiểu thư?

"Xin hỏi, là ai đưa tôi đến đây?"

Cao Bình nói: "Tiểu thư của chúng tôi mang cậu về, năng lực hồi phục của cậu rất tốt, nhanh như vậy mà đã tỉnh lại."

Trên gương mặt tái nhợt của Giang Dã hiện lên một tia cổ quái: "Tiểu thư của ông là?"

Cao Bình ngược lại không có phòng bị gì, tự nhiên trả lời: "Tiểu thư của chúng tôi tên là Thịnh Sơ Tranh, là cô ấy mang cậu về. Cậu nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tôi sẽ đến xem vết thương cho cậu."

Cao Bình nói xong liền rời khỏi phòng.

Giang Dã giơ tay sờ lên cánh môi, như có điều suy nghĩ.

Thịnh Sơ Tranh...

Tiểu thư Thịnh gia.

Nhưng cô cùng cô công chúa nhỏ được Thịnh gia bảo vệ vô cùng tốt trong truyền thuyết kia có chút không giống.

Giang Dã câu khóe môi: "Thịnh Sơ Tranh à... Có chút thú vị."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.