Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 209: Vương Giả trở về (6)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Vương bát đản, con chó điên nhà mi!

Không thể cho ta thở một ngụm được hả?

【 Tiểu tỷ tỷ, phá sản rất cấp bách! Chúng ta không thể lười biếng! Cố gắng bại gia là quan niệm của chúng ta! Là giá trị nhân sinh quan của chúng ta! 】

Ta không có loại quan niệm kia.

Ta! Không! Có!

【 Bây giờ thì có rồi, tiểu tỷ tỷ, có tiền thật sự có thể muốn làm gì thì làm đó. 】

Sơ Tranh tặng cho Vương Giả một vẻ mặt lạnh lùng.

Ta mà muốn làm gì thì làm, đến chính ta cũng sợ hãi đó.

【...】

Cô trâu bò cô có lý!

Dù sao nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ bị kéo ngược lại!

Hừ!

...

Bởi vì chuyện của Sơ Tranh nên tâm trạng của Thịnh Đình mấy ngày nay đều hỏng bét.

Hắn nghĩ mãi mà không hiểu, một cô gái nhu nhược, sao chỉ qua mấy ngày không gặp, mà đã trở nên lợi hại như vậy...

"Đình ca, sắp đến thời gian rồi."

Thịnh Đình kéo kéo cà vạt, ừ một tiếng.

Hắn ngồi trong xe một hồi, chờ kim đồng hồ chỉ đúng 8 giờ, thì đẩy cửa xe ra bước xuống.

Hội trường giải trí tiếng người huyên náo.

Thịnh Đình mang người đi vào, tránh khỏi đám người, vào thang máy chuyên dụng, đi đến tầng lầu tương đối yên tĩnh.

"Thịnh tiên sinh."

Đầu cầu thang có người chờ, thấy hắn đi ra, thì cực kỳ lễ phép kêu một tiếng.

"Lão đại của các anh dám chuyển địa điểm đến đây, lá gan cũng thật lớn." Người bên cạnh Thịnh Đình giọng điệu không được tốt lắm lên tiếng.

Người kia cười cười: "Tục ngữ nói, đại ẩn ẩn tại thị*."

(* Ý nói người ẩn thân giỏi nhất là ẩn tại thành phố.)

"Xảy ra vấn đề gì thì ai chịu trách nhiệm?"

"Chỉ cần công tác bảo mật bên Thịnh tiên sinh không có vấn đề gì, thì chúng tôi bên này cũng sẽ không xảy ra vấn đề."

"Vậy khó mà nói chắc được."

Hai người anh tới tôi đi, Thịnh Đình giơ tay lên, người nói chuyện kia hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục tra hỏi nữa.

"Thịnh tiên sinh, mời qua bên này."

Thịnh Đình cùng đối phương đàm phán xong, hai bên rất nhanh liền xác định thời gian giao dịch.

"Đình ca, tôi đi lái xe đến..."

Thịnh Đình nhìn qua hướng cửa ra vào: "Các cậu đi trước đi."

"Đình ca?"

Thịnh Đình phất tay bảo bọn họ đi trước, còn hắn thì đi vào bên trong.

...

Sơ Tranh đi xuyên qua đám người, hành lang lập tức yên tĩnh hơn không ít.

Trước mặt cô đột nhiên tối sầm lại.

Người đàn ông thân hình cao lớn ngăn cản đường đi của cô: "Tranh Nhi." "..."

Ta còn là giả nhi đấy! Ai là Tranh Nhi của ngươi, kêu loạn cái gì!

"Em tới chỗ này làm gì? Đây là nơi em nên đến sao?"

Những vấn đề của người đàn ông liên tiếp ập xuống.

Sơ Tranh ngước mắt, con ngươi băng lãnh trực tiếp đối diện với ánh mắt hắn: "Vậy tôi nên đi đâu? Chiếc lồng anh đã chuẩn bị sẵn à?"

"Tranh Nhi, em trở về cùng anh." Giọng điệu của Thịnh Đình không cho phép kháng cự.

Hắn giơ tay muốn túm Sơ Tranh.

Hôm nay nhất định phải đưa được cô về.

Sơ Tranh nghiến răng, xem ra lần trước đánh còn chưa đủ đau.

"Tiên sinh, mong ngài đừng quấy rối tiểu thư của chúng tôi."

Giữa Sơ Tranh và Thịnh Đình lập tức bị người chen vào, mấy vệ sĩ cao lớn bảo vệ Sơ Tranh ở phía sau.

Sơ Tranh nhìn toilet phía sau một chút.

"Tránh ra!" Toàn thân Thịnh Đình đều lộ ra lệ khí, lửa giận tích tụ mấy ngày nay, đều bị kích phát ra.

"Tiên sinh..."

Thịnh Đình nhấc chân đá về phía vệ sĩ gần nhất.

Mặc dù vệ sĩ đã từng trải qua huấn luyện, nhưng cũng không phải là đối thủ của Thịnh Đình.

Nhưng Thịnh Đình bị người ta quấn lấy, nên không chú ý tới Sơ Tranh, không biết Sơ Tranh lấy đâu ra một cái bình cứu hỏa, gọn gàng đánh cho hắn bất tỉnh luôn.

Vệ sĩ: "..."

Sơ Tranh đạp Thịnh Đình một cước. "Mang đi đi."

Sơ Tranh cho người mang Thịnh Đình vào toilet phía sau, hơn nữa còn sai người lột sạch sẽ hắn ra, rồi ném vào nhà vệ sinh.

Sơ Tranh còn bảo vệ sĩ đi lấy đồ đến chặn cửa lại.

Vệ sĩ: "..."

Cô chủ là một người rất tàn nhẫn.

"Phốc..."

Vệ sĩ vừa đi, phía sau một cánh cửa liền vang lên một tiếng cười khẽ, rất cởi mở vui vẻ.

Cửa phòng bị đẩy ra, thiếu niên mặc áo khoác màu đen đi từ bên trong ra.

Tay áo khoác hơi kéo lên, hai tay đút trong túi quần, áo khoác bị đẩy đến sau lưng, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp của hắn.

Thiếu niên có một gương mặt cực kỳ xinh đẹp.

Chính là xinh đẹp, loại xinh đẹp mê hoặc lòng người.

Hắn chỉ đứng ở chỗ đó, nhưng dường như làm cả toilet cũng tăng lên mấy đẳng cấp.

Thiếu niên nở nụ cười nhạt, mặt mày cũng cong cong, đem đến cho người ta cảm giác thập phần vô hại.

Ánh mắt Sơ Tranh quét qua người hắn một vòng, sau đó liền thu hồi lại.

"Em gái à, đây là nhà vệ sinh nam." Thiếu niên cười mà như không cười lên tiếng: "Có phải cô đi nhầm rồi không."

"Bên ngoài có dán bảng nữ sinh không được vào à?" Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng phản bác.

Thiếu niên nhíu mày: "Đây là thường thức, hay là nói, cô có cái gì đó cổ quái?"

"Mắc mớ gì tới anh."

Thiếu niên từ đầu kia đi tới, hắn đi chậm rãi, mỗi một bước đều giống như đang đạp trên thảm đỏ, mang theo cả ánh sáng lộng lẫy huy hoàng.

Thiếu niên đứng trước bồn rửa tay, rút tay từ trong túi ra, đặt dưới vòi nước.

Hai tay thon dài lại trắng nõn thấm nước, rửa qua rửa lại.

Hắn thu tay lại, vòi nước cảm ứng tự động tắt, toilet khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Thiếu niên rút giấy ở bên cạnh ra lau tay.

Trên cổ tay hắn có một chiếc đồng hồ, từ hình dáng đem đến ấn tượng đầu tiên là giá trị không hề nhỏ.

Vò khăn tay thành một cục, rồi tiện tay ném đi, sau khi chuẩn xác ném vào thùng rác, thiếu niên nhìn Sơ Tranh cười một cái: "Cô ném Thịnh Đình ở đây, không sợ hắn trả thù à?"

Sơ Tranh đánh giá hắn vài lần: "Anh biết hắn?"

Thiếu niên đút tay vào túi, nhìn về phía căn phòng Sơ Tranh ném người kia một chút: "Biết, sao lại không biết."

Cuối cùng, hắn dừng lại, hơi nghiêng người về phía Sơ Tranh: "Người của Thịnh gia, như sấm bên tai đấy."

"Không sợ."

Thiếu niên dường như hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng được, Sơ Tranh đang trả lời vấn đề phía trên của hắn.

Hắn hơi há miệng ra, nhưng chưa kịp lên tiếng, thì ánh đèn trong toilet đột nhiên vụt tắt.

Toàn bộ toilet lâm vào bóng tối.

Sơ Tranh còn chưa kịp lấy điện thoại di động ra, thì thân thể bỗng nhiên bị người ôm lấy.

Sơ Tranh dùng tay xốc người kia lên, đè trên bồn rửa tay: "Muốn chết?"

Người phía dưới không có chút phản ứng, ngược lại cánh tay đang đè lên hắn, cảm giác được đối phương đang phát run.

Sơ Tranh: "???"

Sơ Tranh lấy điện thoại ra, ấn ấn màn hình điện thoại, rồi nhìn về phía người trên bồn rửa tay.

Trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo của thiếu niên không có chút huyết sắc nào, giữa lông mày dường như còn mang theo vài phần ngây thơ, lông mi hơi run rẩy.

Hắn đang sợ?

Đôi mắt thiếu niên gắt gao nhắm chặt, giống như muốn hô hấp mà không được.

Sơ Tranh: "..."

Không phải vừa rồi còn rất hăng hái khí phách sao?

Sao vừa tắt cái đèn mà như muốn mạng hắn luôn vậy.

Sơ Tranh buông hắn ra, thiếu niên lập tức ôm lấy cánh tay cô, Sơ Tranh có chút kỳ quái nhìn hắn ôm cánh tay mình.

Nửa ngày sau Sơ Tranh mới lên tiếng: "Buông ra."

Dường như thiếu niên không nghe thấy, gắt gao kéo lấy tay cô.

Đèn trong toilet lấp lóe hai lần, rồi sáng lên.

Thiếu niên mở mắt ra, ngực phập phồng hai cái thật nhanh.

Thấy rõ tư thế mình đang ôm lấy Sơ Tranh, hắn như bị kinh sợ cấp tốc lui lại.

Biểu cảm của hắn có chút cổ quái, giây lát, thanh âm có chút khàn khàn nói: "Xin lỗi."

Trong đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên có mấy phần lệ khí, làm gương mặt xinh đẹp kia nhìn qua có cảm giác sắc bén.

Gương mặt tái nhợt dần dần khôi phục huyết sắc, hô hấp cũng khôi phục lại bình thường.

Hắn cúi đầu xuống, nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, ánh mắt liếc qua Sơ Tranh, sau đó không nói một lời rời khỏi toilet.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.