Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 147: Người giàu nhất mạt thế (12)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Lục Nhiên xách nước vào nhà vệ sinh, bên trong đã được người ta dọn dẹp qua, nhưng Lục Nhiên vẫn cẩn thận kiểm tra lại gian phòng một lần.

Hắn cởi quần áo xuống, nhanh chóng tắm rửa một lượt.

Lúc ra ngoài thì gặp phải hai nữ sinh cùng nhau đến WC.

Lục Nhiên nghiêng mặt, cấp tốc cài lại mũ, nhanh chóng rời đi.

"Ôi, nhìn thấy không, nam sinh kia thật xinh đẹp."

"Xinh đẹp? Đẹp trai hả?"

"Không phải, chính là xinh đẹp, nếu không phải ngực hắn phẳng, tớ còn tưởng là một nữ sinh đấy."

"Vừa rồi tớ không chú ý..."

Nữ sinh phía sau trò chuyện, làm sắc mặt Lục Nhiên có chút khó coi.

Hắn không thích người khác nói về hắn như vậy.

Gương mặt này của hắn quả thực rất đẹp, nhưng nữ sinh nào cũng khen hắn như thế, làm hắn rất phiền não.

"Ôi."

Chỗ ngã rẽ đột nhiên xuất hiện một người, trực tiếp đụng vào người Lục Nhiên.

Lục Nhiên lui lại mấy bước, ánh mắt đảo qua, đối phương hiển nhiên rất tức giận, nhưng ánh mắt tiếp xúc đến hắn, đột nhiên lại tò mò: "Cậu chính là tên tiểu bạch kiểm mà người tên Sơ Tranh kia nuôi à?"

Tiểu bạch kiểm... Sơ Tranh nuôi?

Hắn có cái danh hiệu này từ bao giờ thế?

Người kia sờ lên cằm: "Cả ngày mang theo mũ, cậu đẹp cỡ nào chứ? Đến, cho ca ca xem một chút."

Nói xong, người kia liền giơ tay muốn gỡ mũ của Lục Nhiên xuống.

Bốp!

"A!"

Mu bàn tay người kia bị một tấm ván gỗ đập lên, lập tức sưng đỏ.

Sơ Tranh đạp một cước lên người gã, từ trên cao nhìn xuống: "Xem được chưa?"

"Cô..." Người kia ôm tay, toàn bộ cánh tay dường như đã tê dại cả, gã nghiến răng nghiến lợi, nói cũng không rõ lời.

"Cô Sơ Tranh." Dũng ca nghe thấy động tĩnh, đi tới: "Chuyện gì thế?"

Người này ở hiện đại chính là con gái ngốc nhiều tiền của nhà giàu, hơn nữa còn thuộc về loại người không thích gây chuyện, hắn không cần thiết phải đắc tội với cô.

Người này trả tinh hạch quả thật còn dễ dàng hơn so với từ trên trời rơi xuống.

Bảo hắn xem cô như tiểu tổ tông mà hầu hạ, hắn cũng vui lòng.

"Quản tốt người của anh, đừng duỗi tay dài như thế." Sơ Tranh ném tấm ván gỗ trong tay đi, ánh mắt lạnh lẽo.

Thẻ người tốt mà mi có thể tùy tiện đụng vào à?

Dũng ca nhìn thiếu niên đội mũ, cúi thấp đầu, không thấy rõ mặt đứng phía sau một chút.

Trên người hắn còn mang theo cảm giác ẩm ướt, thân thể mảnh khảnh nhưng không đơn bạc, mà thẳng tắp thon dài như trúc, hai chân dài, đi một đôi dép lê, lộ ra ngón chân xinh đẹp.

Cho dù không thấy mặt, nhưng cũng tạo cho người ta cảm giác rung động.

Dũng ca lại nhìn tên tiểu đệ đang nằm kêu rên trên mặt đất.

Đáy lòng đã hiểu rõ mọi chuyện.

"Cô Sơ Tranh, là tôi quản giáo không nghiêm, xin nhận lỗi với cô." Dũng ca đá một cước vào người tiểu đệ: "Mau xin lỗi người ta đi."

Một đá của Dũng ca làm người kia sợ hãi: "Rất, rất xin lỗi."

"Cô Sơ Tranh, ngài xem?"

"Không có lần sau."

"Tôi cam đoan, sẽ không có lần sau." Dũng ca lập tức vỗ ngực: "Thế này đi, lát nữa tôi đưa qua cho các cô chút đồ ăn ngon, để người... anh em này bớt chấn kinh."

Sơ Tranh giơ tay kéo Lục Nhiên không có phản ứng gì rời đi.

Thẻ người tốt có phải bị dọa sợ rồi không?

Thời gian dài như vậy mà không có chút phản ứng nào...

Quả nhiên không thể để hắn cách mình quá xa.

Ừm!

Có đạo lý!

【...】 Tiểu tỷ tỷ tự nói đạo lý cho mình nghe à?

Chờ Sơ Tranh rời đi, Dũng ca lại đá thêm một cước vào người tiểu đệ: "Mày có bệnh à, trêu chọc ai không trêu, đi động vào hắn làm gì?"

"Em chỉ muốn nhìn tên tiểu bạch kiểm kia một chút..." Tiểu đệ rất ủy khuất.

"Nhìn cái gì? Mày còn muốn chơi hắn à? Mày mẹ nó t*ng trùng lên não rồi phải không?" Dũng ca tức giận đến mức đá thêm hai cước.

Tiểu đệ ôm đầu: "Không phải đâu Dũng ca... em chỉ tò mò, em thật sự chỉ tò mò, không có ý định làm gì khác."

"Nếu còn có lần sau thì đừng trách tao phế mày."

Dũng ca tức giận không nhẹ, bảo người truyền lời xuống, không cho phép trêu chọc người bên Sơ Tranh, nếu ai dám không tuân theo quy củ, thì tự gánh lấy hậu quả.

Trong đội ngũ tất nhiên có người không phục.

"Ôi, mày nói xem sao Dũng ca đối với người phụ nữ kia tốt thế?"

"Dung mạo không phải rất đẹp à? Có lẽ Dũng ca coi trọng người ta thôi?"

"Đúng là rất đẹp, nhưng dáng vẻ lạnh như băng kia... Dũng ca thích kiểu này à?"

"Vậy cũng không thể bởi vì một người phụ nữ mà đối xử với anh em chúng ta như thế chứ? Chúng ta mới là người theo chân hắn vào sinh ra tử mà!"

"Được rồi được rồi, đừng nói nữa..."

Dũng ca hiển nhiên không đem chuyện Sơ Tranh giao dịch tinh hạch với hắn nói ra cho tất cả mọi người trong đội ngũ biết.

Ngẫm lại thì đúng là nên như vậy, bởi nhiều tinh hạch thế kia, nếu nói cho người trong đội ngũ biết, thì sẽ lại sinh ra một mặt phiền phức khác.

Làm một người lãnh đạo, việc đưa ra lựa chọn cũng không hề dễ dàng.

Bởi vì người phía dưới, cũng không biết người lãnh đạo suy tính chu toàn bao nhiêu, bọn họ chỉ cảm thấy lợi ích của mình bị tổn hại, nên sẽ sinh ra lòng bất mãn với người lãnh đạo.

...

Sơ Tranh mang Lục Nhiên trở lại góc khuất.

Lúc này dường như Lục Nhiên mới lấy lại tinh thần: "Dị năng của cô là gì?"

"Tôi không có dị năng."

"Hả?" Lục Nhiên hơi nghiêng đầu, sườn mặt ánh lên tia sáng, ôn nhuận như ngọc, hắn hơi nhíu mày: "Không có dị năng?"

Đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên như được bao phủ bởi vô vàn tia sáng, hàng mi dài như cánh bướm hơi run rẩy, khóe miệng hắn giương lên, mang theo hương vị chọc người.

Sơ Tranh nhàn nhạt gật đầu: "Ừ."

Lục Nhiên: "..." Không có dị năng? Ai mà tin chứ!

Sơ Tranh gỡ mũ trên đầu hắn xuống, Lục Nhiên theo bản năng bảo vệ mũ: "Cô muốn làm gì?"

Sơ Tranh ngang ngược vô lý bóp chặt cổ tay hắn, cưỡng ép gỡ mũ xuống ném sang một bên.

Dưới ánh mắt khiếp sợ và phức tạp của Lục Nhiên, lấy ra một cái mũ khác đội lên đầu hắn, đầu ngón tay Sơ Tranh lướt qua tóc hắn, dưới đáy lòng yên lặng thở dài —— không mềm, thật sự không mềm chút nào.

Sơ Tranh mặt không đổi sắc thu tay lại: "Anh không nóng à?" Nóng mà còn muốn đội mũ, cũng là có bệnh.

Lục Nhiên sửng sốt một chút, sau đó nhún nhún vai: "Tôi quá đẹp trai, sẽ gây ra phiền toái."

Chiếc mũ trên đầu có màu cafe sáng, bên trên còn in hình một con mèo đáng yêu, chẳng cần thiếu niên làm ra bất kỳ động tác gì, thì cũng vô duyên vô cớ có thêm mấy phần dễ thương.

Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào con mèo kia, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trực giác của Lục Nhiên mách bảo rằng có gì đó không đúng: "Sao thế?"

"Không có gì." Sơ Tranh thu tầm mắt lại.

"Cô định giam giữ tôi đến khi nào?"

Sơ Tranh: "Tôi đối với anh không tốt à?"

"... Tốt." Lục Nhiên không thể phủ nhận, cô đối đãi với hắn thật sự rất tốt.

Lục Nhiên hít sâu một hơi, trên gương mặt trắng nõn lộ ra một chút bất mãn: "Nhưng đây không phải lý do cô giam giữ tôi!"

Hắn là một con người!

Không phải sủng vật!

Lúc trước hắn cũng không yêu cầu cô cứu mình.

Là cô một hai bắt hắn lên xe cho bằng được.

"Rốt cuộc thì cô muốn thế nào mới chịu buông tha cho tôi?"

"Chờ đến khi anh cảm thấy tôi là một người tốt..." Sơ Tranh hơi dừng lại, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

Hình như cô không nguyện ý lắm với việc sau khi thẻ người tốt cảm thấy mình là một người tốt, thì thả hắn rời đi?

Hả?!

Sơ Tranh chỉ nghi hoặc vài giây, sau đó liền bỏ qua vấn đề này.

Cùng lắm thì đến lúc đó giữ hắn lại là được rồi.

"Cô đối xử với tôi như vậy, mà còn muốn tôi cảm thấy cô là người tốt à?" Lục Nhiên cười nhạo: "Cô nghĩ tôi ngốc chắc?"

Hắn lại không có hội chứng Stockholm.

"Tôi đối với anh không tốt à?" Nếu không phải hắn là thẻ người tốt, dám nói như vậy thì đã sớm bị xử lý rồi.

"..." Đây không phải vấn đề được không!

Lục Nhiên không muốn giao lưu với Sơ Tranh, vì quả thật căn bản không có cách nào giao lưu nổi.

"Bây giờ cô cách xa tôi ra một chút, thì tôi đã cảm thấy cô là người tốt rồi."

Hắn muốn hít thở không khí mới mẻ!

Lục Nhiên vốn chỉ thuận miệng nói, nhưng Sơ Tranh cho là thật nên đứng dậy đi sang bên cạnh... Rất tốt, phá hỏng đường chạy của hắn luôn.

Trừ phi hắn bay được, nếu không thì lấy vị trí của hắn hiện tại, tuyệt đối không thể chạy thoát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.