Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 120: Ác Linh lui tán (18)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Hạ Hàn ủ rũ cúi đầu ngồi trên giường, cầm trong tay chiếc chìa khóa kia, suy nghĩ bay đi xa.

Ai.

Tiểu mỹ nhân không thích mình thì phải làm sao bây giờ.

Vào thời điểm Hạ Hàn thở dài lần thứ 108, bên người hắn đột nhiên mát lạnh, sau đó thân thể bị người ta đẩy ngã, một cơ thể băng lãnh bao trùm lên, trên cánh môi cũng có ý lạnh lan tràn.

Hạ Hàn trừng lớn mắt, khi nhìn rõ người cưỡng hôn mình, hắn liền từ bỏ giãy dụa.

Tiểu mỹ nhân hôn hắn!

Vui quá!

Hạ Hàn phối hợp với nụ hôn của Sơ Tranh, nhưng dần dần lại có cảm giác thân thể có chút không chống đỡ nổi, quá lạnh...

Hắn sắp đông cứng rồi.

"Tiểu mỹ nhân... chờ một chút..." Hạ Hàn kêu lên hai tiếng.

Sơ Tranh buông hắn ra, rời khỏi thân thể hắn, dùng chăn bọc hắn lại.

"Rất lạnh sao?"

"Không lạnh." Hạ Hàn bị đông lạnh đến run lẩy bẩy.

Hơi thở âm lãnh lưu chuyển trong thân thể, làm thế nào cũng không ấm áp lên được, loại tiếp xúc này, so với tiếp xúc thân thể còn lạnh hơn nhiều.

"Mạnh miệng." Sơ Tranh vạch trần hắn, khống chế cho nhiệt độ căn phòng ấm lên.

Hạ Hàn bọc chăn, run rẩy đứng lên: "Tiểu mỹ nhân, sao đột nhiên cô hôn ta làm gì?"

"Không thể hôn?" Ngươi cũng đã hôn ta rồi, nếu ta không hôn lại thì chẳng phải là thiệt thòi à?

"Có thể." Hạ Hàn gật đầu: "Cô muốn hôn thế nào thì hôn."

"Chỉ cho tiểu mỹ nhân hôn."

Hạ Hàn vẫn không quên bổ sung thêm một câu phía sau.

Sơ Tranh đi mở nước nóng cho hắn, để hắn vào ngâm mình một chút, Hạ Hàn cũng sợ nếu thân thể của mình thật sự xảy ra vấn đề gì, thì không thể cho tiểu mỹ nhân hôn nữa, nên lập tức nghe lời đi vào ngâm một lúc.

Chờ Hạ Hàn ra ngoài, Sơ Tranh đã không còn ở trong phòng nữa.

Hạ Hàn đi một vòng, trên mặt tràn đầy thất vọng.

Nhưng mà...

Mới chỉ hôn đã như vậy rồi, thì làm chút chuyện khác phải làm sao bây giờ?

Hạ Hàn đang suy nghĩ xem có nên vừa chết vừa cùng tiểu mỹ nhân chung giường chung gối không.

...

Căn nhà Sơ Tranh mua là một căn biệt thự độc lập, đã trang hoàng xong xuôi, chỉ cần xách đồ vào là có thể ở ngay.

Hạ Hàn không biết một căn nhà thế này có giá bao nhiêu tiền, vì nghèo khó hạn chế trí tưởng tượng của hắn.

Dù sao hai triệu kia của hắn, có lẽ đến số lẻ cũng chưa bằng.

Làm quỷ cũng có tiền như vậy sao?

"Chỗ này thật lớn." Hạ Hàn và Sơ Tranh đi trên con đường nhỏ ở khu biệt thự.

Sơ Tranh gật đầu, chỗ này rất đáng tiền, nếu lần sau Vương bát đản cho thời gian dư dả một chút, thì có thể mua thêm mấy căn, một tuần ở một căn, không lặp lại.

Hạ Hàn thử kéo tay Sơ Tranh.

Sơ Tranh tránh đi, Hạ Hàn dừng lại: "Không thể nắm tay sao?"

Sơ Tranh hơi siết chặt ngón tay: "Lạnh."

"Không sao." Hạ Hàn kéo tay cô, tiếng nói của thiếu niên vừa trong sáng lại vừa kiên định: "Ta không sợ."

Sơ Tranh: "..."

Ta sợ nha!

Ngươi treo mất thì làm sao bây giờ!!

Ta không muốn lặp lại đâu mà!

Tiếp xúc thân thể quả thật không lạnh như vậy, nhưng Hạ Hàn vẫn không khỏi đau lòng: "Tiểu mỹ nhân, cô có cảm thấy lạnh không?"

Sơ Tranh lạnh lùng lắc đầu: "Không lạnh."

"Nếu không ta ôm cô một cái nhé?" Hạ Hàn nói: "Ta rất ấm áp."

Một tay Sơ Tranh đặt trên đầu hắn: "Ta là quỷ, dù ngươi có ôm thế nào cũng vẫn lạnh."

"Vậy cô có thể cảm thụ một chút nhiệt độ của ta!" Hạ Hàn nói: "Ta làm lò sưởi nhỏ cho cô, thế nào?"

"Chẳng ra sao cả." Lò sưởi nhỏ chưa đảm đương được vài phút đã xong đời.

"..."

"Tiểu mỹ nhân, cô nhìn bên kia kìa." Hạ Hàn đột nhiên giật giật tay cô.

Sơ Tranh: "..." Khi nào mới có thể về đây, cô muốn nằm!

"Cô mau nhìn đi."

Sơ Tranh nhìn về hướng Hạ Hàn chỉ, trên bãi cỏ bên kia có một nữ nhân đang ngồi, trên người nữ nhân có âm khí âm u, cho dù trong ánh mặt trời chói chang cũng làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.

"Kỳ quái nhỉ, lần trước lúc ta gặp cô ta, cô ta không phải như vậy đâu."

Nữ nhân kia, chính là nữ nhân lần trước ở tiệc rượu, ngăn chặn đường đi của Hạ Hàn kia.

"Ngươi tự đi xem đi, ta về trước." Sơ Tranh hất hắn ra, cô không thừa tinh lực, để đứng đây mà nhìn người khác như vậy.

"Tiểu mỹ nhân, có phải cô ghen không?" Hạ Hàn vội vàng đuổi theo.

"Ghen??" Sơ Tranh ngay thẳng lắc đầu: "Ta không ăn."

"Phốc... Tiểu mỹ nhân, ta phát hiện có đôi khi cô thật đáng yêu." Hạ Hàn có lẽ đã nhìn ra, Sơ Tranh không kiên nhẫn vì thời gian bọn họ ra ngoài quá lâu, nên muốn trở về, chứ không phải ghen khi thấy hắn nhìn nữ nhân khác.

Nhưng mà nghĩ lại, vì sao lại có chút khó chịu thế nhỉ?

"Em trai nhỏ."

Nữ nhân kia chẳng biết đã đứng bên cạnh rìa bãi cỏ từ lúc nào, cất tiếng gọi Hạ Hàn.

Hạ Hàn liếc nhìn cô ta một cái, lễ phép kêu một tiếng: "Chị?"

Nữ nhân đi ra khỏi bãi cỏ, giọng điệu dịu dàng: "Lại gặp cậu ở đây, cậu cũng ở chỗ này sao?"

Sơ Tranh kéo Hạ Hàn lui lại.

Nhưng ở trong mắt nữ nhân, là một mình Hạ Hàn lui lại.

Hạ Hàn khó hiểu nhìn Sơ Tranh, không tiếng động hỏi cô làm sao vậy.

"Đi."

Hạ Hàn hơi kỳ quái, nhưng vẫn nói với nữ nhân kia: "Chị, tôi còn có việc, đi trước một bước."

Hắn nhanh chóng quay người rời đi.

Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của nữ nhân kia nữa, hắn mới hỏi Sơ Tranh: "Tiểu mỹ nhân, sao thế?"

"Trong cơ thể cô ta có quỷ." Sơ Tranh nói: "Sau này ít tiếp xúc với cô ta lại."

"Ồ..." Hóa ra là có quỷ, chẳng trách lại có biến hóa lớn như vậy.

...

Sơ Tranh cảnh báo Hạ Hàn ít tiếp xúc nữ nhân kia lại, nhưng không nghĩ tới, ba ngày sau, nữ nhân kia lại tìm tới cửa.

Nữ nhân tên là Diêu Vi, ở cách bọn họ hai căn biệt thự.

Sắc mặt Diêu Vi có chút tiều tụy, nhưng vì trang điểm rất đậm, nên cũng không nhìn ra được.

Cử chỉ và cách ăn nói của Diêu Vi đều cực kỳ ưu nhã, không biết làm sao mà chọc đến quỷ.

"Chị cứ gọi tôi là Hạ Hàn được rồi." Hạ Hàn rót trà cho Diêu Vi.

Diêu Vi gật đầu.

Ánh mắt cô ta đánh giá bốn phía, thuận miệng hỏi: "Chỗ này chỉ có một mình cậu ở à?"

"... Ừ." Mới không có đâu.

Diêu Vi như nhớ tới cái gì, lại hỏi: "Bạn gái của cậu đâu?"

Hạ Hàn lúc ấy chỉ nói mò, vì muốn thoát khỏi cô ta, ai biết, Diêu Vi lại đột nhiên hỏi như vậy.

Hạ Hàn nhìn sang phía Sơ Tranh, cô ngồi trên ghế sofa đối diện, không có chút phản ứng nào với câu nói này.

"Cô ấy..." Ngồi bên cạnh cô kia kìa.

"Còn cãi nhau hả?"

Hạ Hàn không nói gì, cũng không dám nhìn Sơ Tranh, bọn họ lúc này còn chưa được xem là bạn bè nữa đấy?

Bởi vì cô không đồng ý.

"Cô gái nhỏ ấy mà, dỗ dành một chút là tốt rồi, cậu nên dùng nhiều tâm tư vào." Diêu Vi truyền thụ kinh nghiệm cho Hạ Hàn: "Đừng có tranh thắng thua làm gì, cái cô gái nhỏ muốn không phải là đạo lý, cô ấy thừa hiểu những cái đạo lý kia ấy chứ? Cô ấy chỉ là muốn cậu dỗ dành mà thôi."

Sơ Tranh nhìn chằm chằm Diêu Vi, hoặc là nói là nhìn chằm chằm vào đám quỷ khí trong thân thể Diêu Vi.

Đám quỷ khí này ở trong bụng của cô ta, cô ta đang mang thai quỷ.

Hạ Hàn nói lần gặp trước cô ta không phải như thế này, điều đó chứng minh là gần đây mới có.

Thai quỷ và thai con người không giống nhau, mang thai mấy năm có, mà mang thai mấy tháng cũng có.

Sơ Tranh không quan tâm cái thai quỷ này có thế nào, chỉ cần không ra tay với thẻ người tốt của cô, thì cô sẽ làm như không thấy.

Ừm!

Không nhìn thấy không nhìn thấy không nhìn thấy.

Diêu Vi chỉ là tới chào hỏi, trò chuyện với Hạ Hàn một lúc rồi đứng dậy cáo từ.

Hạ Hàn đưa cô ta ra đến cửa, vừa đóng cửa lại, Hạ Hàn liền hỏi Sơ Tranh.

"Tiểu mỹ nhân, cô nói xem, sao cô ấy lại chọc phải quỷ nhỉ?"

"Không biết." Sơ Tranh đã thoải mái nằm trên ghế sofa.

Hạ Hàn: "..."

Vừa rồi cô hung hăng giục hắn nhanh chóng tiễn Diêu Vi đi, là vì muốn có chỗ cho mình nằm à?

"Tới đây." Sơ Tranh vẫy vẫy hắn.

Hạ Hàn đi qua, ngồi xổm người xuống.

Sơ Tranh vươn ma trảo về phía đầu hắn, thoải mái xoa mấy lần.

Đây mới gọi là cuộc sống này!

Tóc tai trên đầu Hạ Hàn rối bời, không biết nên làm sao để biểu đạt ý nghĩ trong lòng mình nữa.

Vì sao không hôn hôn hắn đi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.