Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 113: Ác Linh lui tán (11)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tưởng tiên sinh làm về bất động sản, công ty bọn họ quy hoạch một tòa nhà thương nghiệp, nhưng lúc phá dỡ di dời lại gặp phải phiền phức.

Cư dân ở đó hét giá trên trời, Tưởng tiên sinh nghĩ không ít biện pháp, nhưng vẫn có mấy nhà không chịu dọn đi.

Mà con nữ quỷ kia, chính là con gái của một gia đình trong số đó.

Tưởng tiên sinh nói là cô ta tự mình ngã chết, không liên quan gì đến lão.

"Chuyện này đã từng được báo chí đưa tin rồi, thật sự không liên quan gì đến tôi, tại sao cô ta cứ phải đến quấn lấy tôi." Tưởng tiên sinh vừa sợ lại vừa phẫn nộ.

Sư huynh bím tóc dài xem xét tin tức trên báo một chút.

Trên tin tức còn có ảnh chụp của cô gái, mặc một bộ đồng phục học sinh, chính là đang ở thời gian đẹp nhất của đời người, tràn đầy mị lực thanh xuân.

"Tưởng tiên sinh, hy vọng ông không lừa gạt tôi, chuyện này liên quan đến mạng của ông đấy." Sư huynh bím tóc dài trịnh trọng nhắc nhở.

"Những lời tôi nói đều là sự thật..."

Hạ Hàn nghiêng đầu nhìn Sơ Tranh, hắn hơi há miệng, dùng thanh âm cực nhỏ hỏi: "Tiểu mỹ nhân, cô tin lời ông ta không?"

"Chuyện có liên quan gì đến ta đâu?"

"Cô không tò mò về chân tướng chút nào sao?"

"Không tò mò." Loại cốt truyện cẩu huyết này thì có gì mà phải tò mò.

Hại chết người, thì phải đền mạng thôi.

Hạ Hàn thất vọng quay đầu ra.

"Chỉ cần các người có thể bắt được con quỷ này, ta sẽ trả thêm một triệu... Không, hai triệu!"

Vì cái mạng nhỏ của mình, bao nhiêu Tưởng tiên sinh cũng bỏ được.

Sư huynh bím tóc dài xem xét căn nhà của Tưởng tiên sinh một lần, Hạ Hàn thì ở phòng khách không nhúc nhích, Sơ Tranh đứng bên cạnh hắn.

"Tiểu mỹ nhân, cô nói xem, con nữ quỷ đó có ra ngoài không?"

"Có người muốn đánh ngươi, ngươi sẽ ra ngoài cho người ta đánh à?" Sơ Tranh lời ít mà ý nhiều biểu đạt quan điểm của mình.

Dù sao cô cũng không.

Cô sẽ trốn đi, chờ sau khi nhóm người này không kiên nhẫn mà bỏ đi, thì sẽ trở lại trả thù bọn chúng.

Giữ lại thực lực mới là lựa chọn của người thông minh.

Cá chết lưới rách là cách mà người cùng đường bí lối mới làm.

"Cũng đúng." Hạ Hàn gãi gãi đầu, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp: "Tiểu mỹ nhân, cô thật xinh đẹp."

Sơ Tranh: "..."

Vì sao tự nhiên lại khen cô xinh đẹp?

Mặc dù cô đẹp thật, nhưng chuyện này có quan hệ gì với việc bọn họ đang nói tới đâu?

Cái thẻ người tốt này không phải đầu óc có vấn đề gì chứ?

Sơ Tranh suy nghĩ xem có nên mang thẻ người tốt đi khám bác sĩ không.

Sư huynh bím tóc dài bên kia đã xem xong, cùng Tưởng tiên sinh trở lại phòng khách.

Bọn họ muốn tạm thời ở lại chỗ này, Tưởng tiên sinh sắp xếp phòng cho bọn họ xong, lúc chỉ còn lại sư huynh bím tóc dài và Hạ Hàn, sư huynh bím tóc dài nói với Hạ Hàn: "Sư đệ, cậu chú ý một chút, nếu phát hiện ra nữ quỷ thì lập tức đến nói cho tôi biết."

Hạ Hàn khẽ gật đầu.

"Hắn đang lợi dụng ngươi."

Hạ Hàn đóng cửa lại, quay đầu, nở nụ cười nhàn nhạt: "Ta biết."

"Ngươi không tức giận à?" Bị người ta lợi dụng còn cười được, quả nhiên là kẻ ngu.

"Tiểu mỹ nhân, ta chỉ có chút giá trị ấy." Nụ cười của Hạ Hàn có chút cô đơn: "Từ nhỏ ta đã nhìn thấy quỷ, nếu như không phải ở Đào Không sơn, chỉ sợ ta đã sớm bị những con quỷ kia xé thành từng mảnh nhỏ."

Hạ Hàn cúi thấp đầu, trên mái tóc mềm mại tựa như có ánh sáng.

Sơ Tranh ngứa tay không chịu được, muốn sờ muốn sờ muốn sờ... Rất muốn sờ sờ.

Cô bay qua, duỗi móng vuốt ra...

Hàn khí từ xa mà đến, bàn tay lạnh buốt rơi vào đỉnh đầu Hạ Hàn.

"Sau này ta bảo vệ ngươi."

Hạ Hàn ngửa đầu, đuôi lông mày nhiễm lên ý cười: "Tiểu mỹ nhân đối với ta tốt như vậy, nhưng ta không có gì để báo đáp cả, chi bằng lấy thân báo đáp nhé."

"Người quỷ khác biệt." Sơ Tranh mặt mày nghiêm túc, tiếp tục sờ thêm mấy lần.

"Vậy ta chết là được rồi." Hạ Hàn nói: "Dù sao trên thế giới này cũng không có người mà ta quan tâm, chết còn có thể ở cùng tiểu mỹ nhân."

"Ngươi nghèo."

"..." Có thể không đề cập đến vấn đề này được không? Hắn sẽ có tiền mà!

"Tiểu mỹ nhân, lạnh quá." Hạ Hàn hơi run rẩy: "Tóc ta đều rối cả rồi."

Hạ Hàn vô tội nhìn Sơ Tranh, ý kia rất rõ ràng, là cô còn muốn sờ bao lâu nữa.

Sơ Tranh một mặt nghiêm túc, ta đồng ý bảo vệ ngươi rồi, sờ ngươi một chút có làm sao đâu?

Hạ Hàn cứu đầu mình ra: "Đầu của con trai không thể tùy tiện cho người ta sờ được, tiểu mỹ nhân, cô muốn chịu trách nhiệm với ta sao?"

Sơ Tranh: "..."

Sờ có một chút mà phải chịu trách nhiệm? Đáng sợ như vậy sao?

Sơ Tranh ngượng ngùng thu tay lại.

...

Hai ngày sau, sư huynh bím tóc dài vẫn chưa nhìn thấy con nữ quỷ đó, nhưng Tưởng tiên sinh lại nói ban đêm có chút không thích hợp, giống như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào lão ta vậy.

Sư huynh bím tóc dài trông coi Tưởng tiên sinh một đêm, hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả, nhưng Tưởng tiên sinh vẫn còn thấy cảm giác đó.

Tưởng tiên sinh la hét ồn ào nói nữ quỷ đang ở chỗ này, tinh thần nhanh chóng trở nên thất thường.

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng ba tiếng, tiêu hết năm mươi triệu. 】

【 Tiểu tỷ tỷ, làm nhiệm vụ tiểu tỷ tỷ ơi! 】

【 Tiểu tỷ tỷ, nhiệm vụ của cô được đưa tới rồi này!! 】

【 Tiểu tỷ tỷ nhanh chóng rời giường đi, thời gian không nhiều lắm, không nhiều lắm... 】

Ồn ào quá.

Phiền...

Thật là phiền!

Sơ Tranh dùng tay che lỗ tai lại, muốn ngăn chặn âm thanh của Vương Giả, nhưng Vương Giả cứ như cái máy được lập trình sẵn, không ngừng ở bên tai cô nhắc tới nhắc lui.

Sơ Tranh cọ một chút, ngồi dậy từ trên ghế sofa.

Vương bát đản, đồ chó chết nhà mi!

【...】 Tại sao tiểu tỷ tỷ lại mắng nó hai lần, nó cũng rất vô tội mà.

Ánh nắng rơi trên bệ cửa sổ, chậm chạp chiếu sáng cả gian phòng.

Thiếu niên trên giường lọt vào giữa ánh nắng, nửa mái tóc mềm mại bị che lấp dưới chăn, chỉ lộ ra một nửa, dưới ánh mặt trời như được dát lên một màu vàng kim nhàn nhạt.

Sơ Tranh dời ánh mắt, vuốt vuốt mi tâm.

Tiêu hết bao nhiêu?

【 Năm mươi triệu nha, tiểu tỷ tỷ. 】 Phải đối xử với tiểu tỷ tỷ thật ôn nhu tỉ mỉ.

Minh tệ?

【 Nhân dân tệ nha, tiểu tỷ tỷ. 】 Phải đối xử với tiểu tỷ tỷ thật hòa ái dễ gần.

"..."

Sơ Tranh biểu thị muốn yên tĩnh, tại sao phải bắt một con quỷ như cô, đi tiêu xài nhân dân tệ cơ chứ? Tiêu phí vượt chủng tộc, thật sự cũng được sao?

Sơ Tranh nhìn Hạ Hàn còn chưa dậy, cô bay ra khỏi phòng, chuẩn bị đi phá sản.

Lúc đi ngang qua phòng khách, cô thấy sư huynh bím tóc dài ngồi đó, đang cầm điện thoại nói chuyện với người ta.

"Tôi cảm thấy con quỷ này rất không bình thường, trước xế chiều ngày hôm nay, anh phải đưa đồ vật mà tôi cần đến đây."

"Không vấn đề gì, cậu có muốn xem những thứ khác không? Gần đây chúng tôi vừa nghiên cứu ra một loại đạo cụ mới, dùng để đối phó với ác quỷ rất hiệu quả."

"Chuyện đó để nói sau đi."

Sơ Tranh bay qua, vừa lúc sư huynh bím tóc dài cúp máy, trên màn hình điện thoại là giao diện của một cái app, trên đó có những đồ vật tương tự như thương phẩm.

Nhưng đồ vật bên trong, rõ ràng không phải đồ vật bình thường.

Vòng ma trơi cấp 4

Quỷ chùy cấp 3

Cấp 5...

Mấy thứ này đều dùng để đối phó quỷ sao?

Công nghệ của thế giới quỷ này còn cao hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, còn có một chỗ chuyên môn bán đạo cụ như vậy, mà dường như không có chút cảm giác không hài hòa nào.

Thật đáng sợ.

Sơ Tranh nhìn đến tên cái app, "Điểm Kim Các".

Biến cát thành vàng là có ý gì?

Sơ Tranh lục soát điện thoại mình một chút, nhưng không tìm được.

Có thể là trong đây không lưu thông loại app này.

Sơ Tranh nghĩ biện pháp chuyển app từ điện thoại của sư huynh bím tóc dài tới, nhưng khí đăng kí lại yêu cầu mật mã.

Sơ Tranh: "..."

Sao mà phiền phức thế này!!

Sơ Tranh vất vả lắm mới đăng nhập xong, kết quả phát hiện số lượng đồ vật được mua, phải có quan hệ cùng cấp bậc.

Sơ Tranh: "..."

Rốt cuộc là con chó nào thiết kế ra!!

Cuối cùng Sơ Tranh phát hiện có thể nạp tiền để thăng cấp, cô trực tiếp nạp vào tài khoản mười triệu.

Những đồ vật lúc nãy không thể mua kia, giờ bắt đầu biubiu mở khóa.

Sơ Tranh đến nhìn cũng không thèm nhìn, điên cuồng nhấn một trận, trực tiếp thêm vào giỏ hàng, tính tiền một thể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.