Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 97: Đỉnh cao Ma giới (32)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Muốn ta đáp ứng điều kiện của ngươi cũng được, nhưng ta muốn tăng thêm một yêu cầu nữa, ta muốn hắn!"

Sơ Tranh và Ma Quân nói đến cuối cùng, Ma Quân đột nhiên chỉ vào Ly Đường.

Ly Đường: "..."

"Vì sao?"

Lông mày Ly Đường nhẹ chau lại, cô muốn tặng hắn cho người khác sao?

Gương mặt âm u của Ma Quân cuối cùng cũng có chút ý cười: "Hắn là bán ma, lại còn sinh ra tâm ma, ta muốn nghiên cứu một chút."

Mặc dù sẽ có nhân loại rơi vào, nhưng mà đứa con do Ma tộc và nhân loại kết hợp sinh ra, thì đây là lần đầu tiên Ma Quân nhìn thấy.

"Không thể."

Sơ Tranh cự tuyệt.

Thẻ người tốt mà ngươi có thể tùy tiện nghiên cứu được à? Chết mất của ta thì làm sao bây giờ! Nằm mơ!

Ma Quân không để ý buông tay: "Vậy những chuyện chúng ta nói trước đó, xem như không còn hiệu lực."

"Được." Sơ Tranh đứng dậy: "Dù sao ở trung tâm thành cũng không chỉ có một mình ngươi là Ma Quân."

Ta cũng không nói không phải ngươi không thể, chỉ là vì ngươi ở tương đối gần thôi, đồ đần.

"..."

"Ngươi đứng lại!" Ma Quân gọi cô lại: "Ta sẽ không làm hắn bị thương, chỉ là nghiên cứu một chút thôi."

"Không." Sơ Tranh kéo Ly Đường đi ra ngoài.

Ấn đường Ma Quân nhảy thình thịch.

"Được được được, ta đáp ứng với ngươi."

Cái tên bán ma này, thế mà đối với cô lại quan trọng như vậy à?

"Hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ."

Khuôn mặt Ma Quân lại chìm xuống: "Ngươi muốn làm gì?"

"Trước tiên giải quyết những Ma Quân khác, thống nhất Ma tộc."

"..." Cô có biết mấy Ma Quân ở trung tâm thành lợi hại đến thế nào không?

Sơ Tranh trả lời lại hắn, vẫn là câu "Đây không phải là vấn đề ngươi nên cân nhắc à".

Ma Quân phát điên, hắn nên cân nhắc cái gì mới được chứ?

Nội dung Sơ Tranh và Ma Quân giao dịch đại khái là —— cô có thể mở ra phong ấn Ma thành, dẫn bọn họ ra ngoài, nhưng vị trí Ma Quân phải cho cô mượn ngồi mấy ngày.

Về phần khi nào trả lại, thì phải nhìn nhu cầu của cô.

Ma Quân vốn không chỉ có một, Ma Quân nghĩ đó bất quá chỉ là một cái chức suông, cho cô thì cho cô.

Kết quả... cô muốn đi giải quyết những Ma Quân khác?

Nếu như Ma Quân chỉ còn lại một người, vậy thì không còn là chức suông nữa rồi.

Ba ngày sau.

Trung tâm thành lâm vào tình trạng khủng hoảng, Ma Quân ở trung tâm thành liên tiếp mất tích, không ai biết bọn họ mất tích lúc nào, cũng không xảy ra bất kỳ trận đánh nhau nào.

Mà lúc này nhóm Ma Quân bị nhốt tại địa lao, đang cùng Ma Quân mắt to trừng mắt nhỏ.

"Ngươi bắt chúng ta tới đây tới làm gì!" Ma Quân nào đó gầm thét.

Ma Quân: "..."

Không phải ta bắt!

Cô nói giải quyết chỉ là bắt lại à, tại sao không xử lý luôn bọn họ đi!?

Ma Quân rời khỏi địa lao, đi tìm Sơ Tranh: "Tại sao không giết bọn họ?"

"Mời ngươi cứ tự nhiên." Sơ Tranh trả lời rất tùy ý.

"Bây giờ mà không giết bọn họ, chờ đến lúc bọn họ rời khỏi nơi này, ngươi cảm thấy sẽ có kết quả tốt sao?"

"Đây không phải chuyện ta nên cân nhắc." Sơ Tranh nói: "Ta chỉ mượn tạm vị trí Ma Quân thôi."

Ma Quân: "..." Nếu như lúc trước hắn còn hoài nghi, cô nói mượn tạm chỉ là lấy cớ, thì lúc này, hắn bỗng nhiên lại có chút tin tưởng.

Ma Quân khí thế hung hăng rời đi, hắn phải nghĩ thật kỹ, xem nên giải quyết mấy Ma Quân ở địa lao kia thế nào.

Cũng không thể để cho người ta phát hiện được, là hắn bắt Ma Quân lại...

A phi!

Không phải hắn bắt!

Ly Đường tiến vào, vừa lúc đụng phải Ma Quân, Ma Quân liếc hắn một cái, vội vàng rời đi.

Ly Đường đóng cửa lại, tiến lên ôm lấy Sơ Tranh từ phía sau: "Nàng thật sự muốn mở phong ấn của Ma tộc ra?"

"Ừ."

"Nàng mở phong ấn thế nào?"

"Ở chỗ thi cốt của phụ thân ngươi, ta từng nhìn thấy một cuốn sách ghi chép chuyện liên quan đến phong ấn của Ma tộc."

Sách? Ly Đường đi tới trước mặt Sơ Tranh, nắm lấy bả vai cô: "Nàng căn bản cũng không biết làm thế nào để mở phong ấn Ma tộc ra?"

"Không biết."

"..."

Khóe miệng Ly Đường hơi co giật, không biết mà nàng còn dám bàn điều kiện với Ma Quân một cách đúng lý hợp tình như vậy à?

"Nếu như không mở được thì sao?"

"Vậy thì truyền tống từng người ra ngoài." Sơ Tranh nói: "Cũng không khó."

Mở phong ấn ra, chỉ là từ truyền tống một người biến thành nhiều người truyền tống.

Không mở được phong ấn, thì cũng chỉ là truyền tống chậm một chút, truyền tống những Ma tộc có thực lực đạt yêu cầu thôi.

Cái này thì có gì mà phải xoắn xuýt.

"..." Ly Đường không biết nên nói gì.

"Tại sao nàng lại muốn mở phong ấn." Hắn nghĩ mãi mà vẫn không rõ vấn đề này, với thực lực của cô, thì căn bản không cần Ma tộc hỗ trợ.

"Nhiều người, đánh không thắng." Nhiều người như vậy đánh một mình cô, còn làm ảnh hưởng đến việc phá sản của cô, dẫn đến mỗi lần cô đều bị nhân lên gấp đôi, không thể nhịn được nữa.

Ly Đường: "..." Cô sẽ đánh không thắng?

"Có đôi khi ta thật sự..." Ly Đường lắc đầu: "Không hiểu rõ nàng."

Hắn cúi đầu xuống, dựa vào bả vai Sơ Tranh: "Ta thật sự rất muốn bảo hộ nàng, thế nhưng luôn luôn là nàng bảo vệ ta." Thanh âm của Ly Đường cực thấp.

Có đôi khi hắn thật sự cảm thấy mình rất vô dụng, không bằng cứ thuận theo tâm ma đi, như vậy thì hắn sẽ trở nên lợi hại hơn.

Nhưng hắn càng rõ ràng hơn, nếu như quả thật bị tâm ma khống chế, thì hắn sẽ mất đi cô.

Thứ tâm ma muốn căn bản không phải là cô...

"Cố lên." Sơ Tranh vỗ vỗ bả vai hắn động viên.

Ly Đường bị hai từ cố lên làm cho nói không nên lời, hắn nghiêng đầu, cánh môi trượt qua cổ Sơ Tranh, rồi nụ hôn nóng rực bắt đầu rơi xuống.

Khiêu khích nơi động mạch cô.

Sau lưng Sơ Tranh tựa vào bàn, cảm giác nóng rực bắt đầu lan tràn.

Lúc đầu giống như đom đóm, u quang duy mỹ khiến người ta run sợ, sau đó lại giống như lửa cháy, lan ra khắp đồng cỏ.

Ly Đường hôn từ thăm dò đến cướp đoạt, trong đôi mắt mơ màng, như có liệt hỏa bắt đầu thiêu đốt, giống như muốn thiêu cháy cả người cô.

Sơ Tranh hô hấp có chút không thoải mái, toàn thân đều như nhũn ra, cô thử đẩy hắn một cái.

Nhưng người mà trước đó nhìn như không có khí lực gì, tuỳ tiện là có thể đẩy ra, thì lúc này dù làm thế nào cũng không đẩy ra được.

Nụ hôn của Ly Đường chậm dần, bàn tay di chuyển từ bên hông cô ra sau lưng.

Hắn thấp giọng lẩm bẩm: "Cho ta được không?"

"Cho ngươi cái gì?" Đáy mắt Sơ Tranh vẫn là một mảng yên tĩnh: "Ngươi buông ta ra trước đã." Cô sắp không thở được rồi.

Ly Đường hơi sửng sốt, hắn cúi đầu xuống, hôn cô hai cái, thanh âm khàn khàn: "Không, không có gì."

Cô không hiểu cũng không sao, hắn có thể từ từ từng bước.

"Ngươi có thể buông ta ra không?"

Ly Đường đè cô lên trên bàn, nghiêng người áp qua: "Lát nữa ta buông nàng ra, có được không?"

Sơ Tranh bình tĩnh cự tuyệt: "Không được."

Trên mặt Ly Đường lộ ra ý cười, đột nhiên kéo cô, Sơ Tranh xoay người một cái, liền ngồi trong ngực Ly Đường.

"Ngươi làm loạn đủ chưa?" Sơ Tranh dùng tay ngăn cản hắn.

"Chưa đủ." Ly Đường hôn lên ngón tay cô, Sơ Tranh thu tay lại, Ly Đường lập tức ôm chặt cô: "Ta luôn muốn ôm nàng, không buông ra, như thế có lẽ nàng sẽ mãi mãi ở bên cạnh ta... Mãi mãi..."

"Ngươi rất phiền."

"Được được được, không hôn, ta ôm nàng." Ngữ khí của Ly Đường rất dịu dàng, lui một bước: "Như thế này được không?"

"Ta còn có việc." Cũng không phải là trẻ con trong nhà trẻ, mà muốn chơi trò ôm ôm hôn hôn nâng lên cao.

"Chỉ một lát thôi." Ly Đường chôn mặt trong tóc cô: "Chỉ một lát, một lát sẽ tốt thôi."

Sơ Tranh hơi chần chờ, giơ tay sờ lên đầu hắn.

Tóc Ly Đường rất mượt, nhưng cũng không mềm.

Sơ Tranh sờ hai lần liền không muốn sờ nữa, đành phải đặt tay trên bả vai hắn.

Hai người nhìn qua giống như là đang thân mật khăng khít ôm ấp nhau.

Gian phòng tựa như bị người ta ấn nút tạm dừng, hình ảnh dừng lại trong nháy mắt này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.