Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 79: Đỉnh cao Ma giới (14)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Mau nhìn đi, mau nhìn đi!!"

"Nhìn cái gì? Đừng đẩy ta..."

"Ngươi nhìn lên trời kìa, đó là Linh thú, phía trên có người đó!"

Đám người đột nhiên trở nên huyên náo, tất cả dồn dập nhìn về phía không trung. Chỉ thấy trên bầu trời, đại bàng lướt gió mà qua, cuối cùng biến mất giữa tầng mây nơi núi non xa xa.

"Bên kia có người ngự kiếm phi hành kìa!"

"Đó là gì? Linh khí phi hành sao?"

Trên không trung thỉnh thoảng có người ngự kiếm lướt qua, trên đó đều mang theo người, đây đều là những người trong các tông môn, đến đại thành trấn chiêu mộ đệ tử trở về.

Ba ngày sau là khảo hạch thống nhất, nhưng người đã được lựa chọn qua một lần, thì không cần tham gia sơ khảo nữa.

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời tiểu tỷ tỷ trong vòng năm ngày, gia nhập Tử Vân tông. 】

Xử lý tông chủ sao?

【... 】 Vương Giả suýt chút nữa không thở được 【 Mong tiểu tỷ tỷ nhớ kỹ, chúng ta là một hệ thống phá sản, không phải dùng bạo lực phá bỏ và di dời! Thục nữ ưu nhã một chút có được không! 】

【 Có tiền thật sự có thể muốn làm gì thì làm, tiểu tỷ tỷ cần gì phải làm ô uế tay mình! Hơn nữa đánh nhau nhiều không mệt hả? 】

Sơ Tranh sờ cánh tay một chút, đi về hướng ngược với sơn môn.

"Này." Ly Đường gọi cô một tiếng: "Ngươi đi đâu vậy?"

Sơ Tranh không để ý tới hắn, Ly Đường nhìn xung quanh một chút, sợ chọc phải phiền toái gì, nên chỉ có thể theo cô rời đi.

...

Ba ngày sau.

Sơ khảo bắt đầu, các đệ tử dưới chân núi cần phải leo lên hết các bậc thang không thấy điểm dừng kia, thì mới có thể tham gia trận khảo thí tiếp theo.

Không có gì mới lạ, nhàm chán vô cùng.

Đây là đánh giá của Sơ Tranh đối với lần khảo thí này.

"Hai vị, chỉ còn lại các ngươi thôi." Đệ tử sơn môn ở trước mặt nhắc nhở Sơ Tranh và Ly Đường, phía sau đã không còn người nào nữa.

Trên cầu thang từng người, từng người một đang cố gắng bước về phía trước, nhưng bọn họ leo lên với tốc độ rất chậm, giống như đang phải vác trên lưng tảng đá nặng ngàn cân.

"Ta muốn gặp tông chủ." Sơ Tranh không có ý định leo lên, vừa nhìn đã thấy mệt, cô lại không bị điên.

Đệ tử tông môn lộ ra vẻ khinh thường: "Vị cô nương này, tranh thủ nắm chặt thời gian đi."

Trong tông môn có rất nhiều người còn chưa được nhìn thấy tông chủ, người này vừa lên đã muốn gặp tông chủ, nghĩ tông chủ là rau cải trắng chắc? Muốn gặp là có thể gặp à?

"Ta không phải tới để tham gia cuộc khảo thí chiêu tân của các ngươi."

"Vậy ngươi tới đây làm gì?" Đệ tử tông môn đã có chút không kiên nhẫn: "Ngươi không tham gia thì đi nhanh đi."

Sơ Tranh đưa cho đệ tử tông môn kia mấy cái linh thạch: "Mời quản sự của các ngươi xuống đây, ta có việc."

Đệ tử kia vừa nhìn thấy linh thạch, đôi mắt lập tức sáng lên.

Linh thạch có thể phụ trợ cho việc tu luyện, bình thường bọn họ một tháng mới được phân chia một viên linh thạch tầm thường.

Nhưng viên linh thạch lúc này Sơ Tranh cho hắn lại là linh thạch thượng thừa, thứ này chỉ những đệ tử thân truyền mới có thể nhận được...

Đệ tử tông môn nuốt một ngụm nước bọt: "Ngươi có chuyện gì?"

"Ngươi có thể làm chủ?"

Đệ tử tông môn: "..."

Hắn gãi gãi đầu, cất linh thạch đi, thái độ tốt hơn lúc trước rất nhiều: "Vậy ngươi chờ một chút."

Đệ tử tông môn truyền âm cho người ở phía trên, cũng không biết hắn nói thế nào, rất nhanh đã thấy một nam nhân trung niên đi xuống.

Ly Đường mặt mũi tràn đầy ngơ ngác nhìn Sơ Tranh và nam nhân trung niên dùng dăm ba câu bàn bạc xong, cung kính mời cô và hắn lên trên.

Tận đến khi Ly Đường tiến vào Bắc Linh phong, hắn mới xác định được, hắn cứ như vậy tiến vào Tử Vân tông rồi.

Hơn nữa còn lấy đãi ngộ của khách quý tông môn, độc chiếm một ngọn núi.

Chờ đám đệ tử tông môn dọn dẹp xong xuôi rời đi, Ly Đường mới vội vàng nói: "Ngươi và hắn giao dịch cái gì thế?"

"Ta tài trợ linh thạch cho bọn họ."

Ly Đường cảm thấy không đáng tin cậy: "Tử Vân tông là tông môn lớn như vậy, còn thiếu linh thạch à?"

"Thiếu." Sơ Tranh nói như chém đinh chặt sắt.

Những năm này, Tử Vân tông càng ngày càng tệ, đến đời mới nhất, đệ tử tông môn ngoại trừ Lâm Thần và Tống Phong Lan ra, cơ hồ không còn mấy người có năng lực.

Nhưng mỗi năm còn phải tuyển nhận tân nhân, để rót máu mới vào cho tông môn.

Hơn nữa bọn họ còn phải giữ thể diện, không thể để cho các tông môn khác xem nhẹ, vượt qua địa vị của bọn họ, nên phải tiêu hao một lượng linh thạch rất lớn.

Nếu như không phải Tử Vân tông có nội tình nhiều năm chống đỡ, thì có lẽ đã sớm sụp đổ.

Bọn họ đâu chỉ thiếu linh thạch, mà là cực kì thiếu!

Sơ Tranh lấy điều kiện ở lại Tử Vân tông, cung cấp linh thạch cho bọn họ.

Cho dù Tông chủ hoài nghi cô có mưu đồ khác, nhưng nhìn vào linh thạch, thì vẫn đáp ứng yêu cầu của cô.

Bắc Linh phong cũng không gần mấy tòa chủ phong khác, mà là nơi giao nhau giữa ngoại môn và nội môn, đây là ngọn núi dành cho khách quý của Tử Vân Tông ở, an bài cô ở đây là rất hợp lý.

Ly Đường đứng trên ngọn núi, có thể nhìn thấy ngoại môn cách đó không xa, lúc này ở bên kia đang tiến hành khảo thí.

Diệt ma đinh trong thân thể hắn đã được lấy ra, hiện tại hắn có thể tu luyện...

Hắn không có cách nào tu luyện linh khí, chỉ có thể tu ma.

Thế nhưng... Hắn cũng không biết nên tu luyện thế nào.

Hắn nhất định phải mạnh lên!

Không thể tiếp tục mặc người thao túng mà không có chút lực phản kháng nào được.

Ly Đường tìm được Sơ Tranh đang nằm trên ghế: "Ngươi, có thể dạy ta tu luyện không?"

"Ngươi muốn bái ta làm sư?" Làm sư phụ của hắn, có phải sẽ lấy được thẻ người tốt nhanh hơn không?

Không phải có câu nói, một ngày làm thầy cả đời làm cha sao?

Có thể, có thể.

Bái cô làm sư phụ? Đáy lòng Ly Đường không khỏi mâu thuẫn, hắn không muốn bái cô làm sư phụ.

"Trừ điều kiện này."

"Ngươi không muốn bái ta làm sư?"

"Ừ, ta không muốn."

Hắn không muốn.

Một chút cũng không muốn.

Mặc dù hắn không biết vì sao, nhưng nếu trong lòng hắn đã không muốn, vậy thì hắn sẽ không làm trái suy nghĩ của mình.

Sơ Tranh phất tay, không có ý định để ý tới hắn, đến sư phụ cũng không bái, dạy ngươi làm gì.

Ly Đường không chịu rời đi, trịnh trọng mở miệng: "Trừ điều kiện này ra, các điều kiện còn lại ngươi cứ nói."

Sơ Tranh xoay người, nghiêm túc nói: "Ngươi nói, ta là một người tốt."

Ly Đường có chút không hiểu, thậm chí còn cảm thấy cô có bệnh, nhưng ngoài miệng vẫn lặp lại một lần: "Ngươi là một người tốt."

Vương Giả không phản ứng chút nào.

Cái tên yếu gà này quả nhiên đang mắng cô trong lòng!

Chân tình giữa ma với ma đâu!

Lừa đảo!

Sơ Tranh tức giận xoay người, tự ôm nhóc đáng thương là mình một cái, cô cũng quá thảm rồi!

Ly Đường: "???"

Cho nên đây là ý gì?

"Ngươi... Đồng ý?"

"Ngươi thật ồn ào."

"Ngươi sẽ dạy ta sao?"

"Câm miệng."

Ly Đường khẽ động cánh môi, cuối cùng không phát ra âm thanh, đứng yên ở bên cạnh.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ly Đường cẩn thận nhìn Sơ Tranh một chút.

Nử tử nằm nghiêng nhắm nghiền hai mắt, trên khuôn mặt trắng như men sứ, mơ hồ có thể nhìn thấy sự lạnh nhạt xa cách, như cất giấu bí ẩn làm cho người ta không thể nhìn thấu.

Người này đột nhiên xuất hiện trong thế giới của hắn, chẳng biết từ khi nào lại có thể hấp dẫn sự chú ý của hắn...

Ly Đường thở dài, đi vào phòng tìm một cái chăn mỏng, rón rén đắp lên người Sơ Tranh.

Hắn thuận thế ngồi xuống, nhìn chăm chú người trước mặt, ngũ quan cô tinh xảo, khi tổ hợp lại với nhau, lại phá lệ xinh đẹp. Nhưng gương mặt này luôn luôn lạnh như băng, phảng phất như Tuyết Liên nở rộ trên băng tuyết.

Tôn quý thanh nhã.

Gần ngay trước mắt, nhưng không cách nào chạm đến được.

Ngón tay Ly Đường dừng lại ngay tại chóp mũi cô, chỉ một chút nữa là có thể đụng vào cô... Đầu ngón tay chậm chạp cuộn tròn, lại chậm rãi mở ra.

Trong đáy mắt u ám thâm thúy lộ ra mấy phần mờ mịt.

Hắn đang suy nghĩ cái gì vậy?

Ly Đường không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy trong đầu rối bời.

Hắn bỗng nhiên thu tay lại, kéo lại chiếc chăn, sau đó đứng lên lui sang một bên, rồi bỗng nhiên sửng sốt.

Hắn mờ mịt nghĩ.

Lần thứ hai.

Vì sao hắn lại lo lắng xem cô có lạnh hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.