Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 35: Thần tượng quốc dân (5)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

【 Tiểu tỷ tỷ, nửa tháng sau có một buổi tiệc rượu, chính là buổi tiệc rượu kia, cô nhất định phải đi cứu hắn!! 】

Vương Giả nhắc nhở Sơ Tranh.

Nhìn dáng vẻ thờ ơ của cô, Vương Giả rất nhọc lòng.

"Ừ."

Sơ Tranh trở lại đoàn làm phim, vừa đi vào đã nhìn thấy Liễu Mạn Mạn bận trước bận sau, đưa nước đá cho nhân viên công tác đang nghỉ ngơi.

Thời tiết bây giờ nóng bức, mọi người đều nóng đến không chịu được, không cần biết chỗ nước này có giá trị cao hay không, thì cũng đã làm cho mọi người tăng thêm hảo cảm với Liễu Mạn Mạn.

Sơ Tranh ngồi trở lại trên chiếc ghế của mình, có lẽ là do lời đồn lan rộng, cùng với thái độ xa cách ngàn vạn dặm kia của Sơ Tranh, cho nên không có ai nói chuyện với cô.

Đạo diễn không biết từ chỗ nào xuất hiện: "Tài... Cố tiểu thư."

Đạo diễn suýt chút gọi sai, nhanh chóng đổi giọng.

"Lát nữa còn một phân đoạn, phân đoạn này có thể sẽ vất vả một chút."

"Ừ." Sơ Tranh đắp kịch bản lên mặt, phất tay, ý bảo đạo diễn đi nhanh lên.

Ồn ào quá.

Đạo diễn: "..."

Thần tài không thể đắc tội!

Huống hồ cô chỉ là không quá tình nguyện cùng người khác nói chuyện, cũng không trêu chọc phiền toái gì, so sánh với một số người đi cửa sau vào, lại còn muốn hất hàm leo cao thì dễ hầu hạ hơn rất nhiều.

Đạo diễn nghĩ như vậy, trong nháy mắt tâm trạng liền tốt hơn nhiều.

"Đạo diễn! Đạo diễn!"

Bên ngoài có người kêu to.

"Ngoài kia có nhân viên của cửa hàng Haagen Dazs đưa đồ đến, nói là có người bảo đưa đến chỗ chúng ta! Tận mấy thùng cơ!!"

"Cái gì?" Tiếng địa phương đạo diễn cũng nói ra luôn rồi.

Mấy thùng...

Trong đầu đạo diễn nhẩm tính số tiền tương đương, rồi nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng vạt áo đột nhiên bị níu lại, giọng nói của vị thần tài đang cầm kịch bản che kín mặt vang lên: "Phân phát đi."

Đạo diễn: "..."

Thần tài mua à!

Đột nhiên bình tĩnh hơn nhiều là có chuyện gì xảy ra?

Một vị thần tài có thể tùy tiện đầu tư thêm mười triệu, thì mời mọi người ăn kem có tính là gì!

Đạo diễn nhanh chân đi ra ngoài, để cho nhân viên cửa hàng đem đồ chuyển vào.

"Cái này ai mua?"

"Chỗ này chắc cũng hơn một vạn đi?"

"Nhiều như vậy sao, trước đây vẫn luôn muốn ăn, nhưng nghĩ lại thấy nhiều tiền như thế lại không dám mua..."

Đạo diễn vỗ vỗ tay, đem sự chú ý của mọi người tập trung lên người mình: "Đây đây, Cố tiểu thư mời mọi người ăn kem, đến phân phát một chút đi."

Hiện trường yên tĩnh trong nháy mắt, sau đó có người mở miệng, lại lập tức náo nhiệt lên, các kiểu khen ngợi tán dương từ khắp bốn phía, giống như những người trước đó nói cô được lão già bao nuôi không phải bọn họ.

Liễu Mạn Mạn đứng bên ngoài, trong tay còn cầm một chai nước, thần sắc âm trầm khó coi, ánh mắt nhìn chòng chọc vào vị trí của Sơ Tranh.

Số kem này đối với một đại minh tinh có lẽ chẳng đáng là bao, nhưng đối với Liễu Mạn Mạn mà nói, đó vẫn là một số tiền mà cô ta không thể bỏ ra được.

"Liễu lão sư, đến đây, tôi lấy cho cô rồi này."

Bên cạnh có một người đưa cho Liễu Mạn Mạn một hộp kem.

Cảm giác lạnh buốt xua tan nhiệt độ trong lòng bàn tay, Liễu Mạn Mạn cứng ngắc cười một tiếng: "Cảm ơn nhé, cái này tôi... không thể ăn."

Cô ta trả hộp kem lại cho người kia, quay đầu rời đi.

Người kia gãi gãi đầu, chọc chọc người bên cạnh: "Liễu lão sư vừa rồi không phải còn rất vui vẻ sao? Sao bỗng nhiên lại không vui nữa rồi."

"Cô ngốc thế, trước đó Cố lão sư ném cô ấy ra ngoài, đây lại là đồ Cố lão sư mua, cô ấy có thể vui được sao?"

"Ồ, cũng đúng ha..."

"Đừng nhìn nữa, còn nhìn là không có phần đâu."

Đạo diễn cầm đến cho Sơ Tranh một hộp, Sơ Tranh ngại phiền phức —— cự tuyệt.

Đạo diễn: "..."

Ăn gì cũng ngại phiền phức, tu tiên sao?

Từ sau khi Sơ Tranh mời mọi người ăn kem, những lời bàn luận về cô cũng bớt đi không ít, dù sao thì bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*.

(*Một thành ngữ của Trung Quốc, đại ý chính là hưởng lợi từ người khác thì đến lúc cần phải mở miệng nói tốt giúp người ta, nhận đồ của người khác thì phải giúp người ta)

...

Dưới cường độ quay càng ngày càng cao, nam nữ chính có phần diễn nhiều nhất gần như không chịu nổi, dù bọn họ còn có trợ lý hầu hạ, đôi khi cũng sẽ đến trễ.

Sơ Tranh mỗi ngày đều tới rất đúng giờ, không sớm cũng không muộn, rất vừa vặn.

Tuy cô cả ngày đều lạnh mặt, nhưng chưa từng nổi giận với ai bao giờ, cũng không giống như những người bọn họ gặp trước kia, ỷ vào thân phận người đầu tư bắt nạt người khác.

Liễu Mạn Mạn cả ngày đi theo Sơ Tranh, chắc là muốn tìm nhược điểm của cô.

Nhưng Sơ Tranh luôn độc lai độc vãng, ngay cả một sinh vật giới tính nam cũng không hề có.

Liễu Mạn Mạn cảm thấy rất kỳ quái, nếu không phải được người ta bao nuôi, cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Cô ta tìm phó đạo diễn tố khổ, phó đạo diễn kể từ khi biết Sơ Tranh là nhà đầu tư, hắn đến một cái rắm cũng chẳng dám thả.

Nếu dám đắc tội với vị thần tài này, đạo diễn còn không liều mạng với hắn à?

Liễu Mạn Mạn không tin, cô ta nhân lúc Sơ Tranh quay phim lẻn vào phòng trang điểm của cô cẩn thận tìm kiếm, tìm được điện thoại của Sơ Tranh.

Điện thoại không khóa, nhưng bên trong đều trống không.

Ngoại trừ liên hệ với đoàn làm phim, còn lại đều là ghi chú rất bình thường, không có gì khả nghi cả.

Đinh ——

Màn hình điện thoại nhảy ra một tin nhắn, cô ta theo bản năng ấn mở, nhưng nó lại đòi nhập mật mã.

Liễu Mạn Mạn bấm thử một hồi, nhưng không thể mở ra được, cô ta đành từ bỏ, đưa mắt nhìn sang đồ hóa trang bên cạnh, hơi nhướng mày, trong đầu chợt nảy ra ý hay.

Liễu Mạn Mạn canh đúng thời gian trước khi Sơ Tranh quay về, rời khỏi phòng trang điểm.

Cô ta cấp tốc trở lại vị trí của mình, chuẩn bị cho phân cảnh sắp tới, tâm trạng vô cùng tốt.

Phân đoạn tiếp theo, chính là buổi cung yến tứ hôn của nam chính và nữ hai, trên cơ bản những người từng xuất hiện ở các cảnh trước đều phải tham gia.

"Cố lão sư, cô nghỉ ngơi một chút đi, sau đó thay trang phục của cảnh tiếp theo nhé?"

Sơ Tranh gật đầu, trở lại phòng trang điểm nghỉ ngơi.

Điện thoại để trên bàn, Sơ Tranh đưa tay muốn cầm điện thoại, vươn ra được nửa đường lại dừng lại.

Con chó nào dám chạm vào đồ của cô?

Cô nhớ rõ lúc ra ngoài, màn hình điện thoại hướng lên trên, bây giờ màn hình lại đang úp xuống dưới.

Phòng trang điểm của cô không có trợ lý, tất nhiên sẽ không có người giúp cô dọn dẹp rồi không cẩn thận động vào.

Sơ Tranh chỉ hơi chần chờ một lát, rồi cầm điện thoại di động lên, ấn mở màn hình, góc trên bên phải có một dòng tin nhắn màu đỏ, cô ấn mở, điền mật mã vào.

Nam sinh dung mạo thanh tú chiếm trọn cả màn hình, khóe miệng hơi giương lên, cả người đều giống như thiên sứ mang theo ánh sáng rực rỡ, có thể dễ dàng tạo cho người ta cảm giác muốn yêu thương che chở.

Sơ Tranh thần sắc không thay đổi kéo xuống.

Phía dưới là tư liệu cơ bản của Tô Tửu, ở cột tác phẩm lẻ loi trơ trọi một bộ phim « Thanh xuân không biến mất ».

Chỗ tư liệu này là cô nhờ đạo diễn giúp mình tìm, trừ một chút tư liệu trên mạng, còn có một số thông tin không được công khai.

Sơ Tranh sau khi xem xong liền xóa đi.

Cô nhìn quanh gian phòng một vòng, trong đầu tựa như có thể hiện rõ tình trạng gian phòng khi cô rời đi, nhanh chóng so sánh với hoàn cảnh bây giờ.

Cuối cùng ánh mắt cô rơi vào chỗ đồ dùng hóa trang lát nữa sẽ dùng.

Phương hướng của hoa văn không đúng...

"Cố lão sư, có thể trang điểm được chưa?" Bên ngoài có người gõ cửa.

"Rồi."

Sơ Tranh cầm lấy đồ hóa trang kiểm tra một chút, không nhìn ra có cái gì không đúng, cô đưa quần áo cho thợ trang điểm, để người đó nhìn kỹ lại một lần.

Có đôi khi người quen thuộc càng nhìn không ra.

Thợ trang điểm đối với mấy loại tranh đấu giữa các nghệ sĩ, cũng biết một chút, tập trung kiểm tra đồ hóa trang.

"Cố lão sư, cái dây lưng này..."

Sơ Tranh nhìn theo ánh mắt thợ trang điểm, dây lưng bị nới lỏng ra một chút, nếu như dùng sức kéo căng, nhất định sẽ đứt.

Quần áo hiện tại của cô là kiểu áo bó ngực, dùng dây lưng để cố định, mà bây giờ thời tiết nóng bức, bên trong trừ quần áo lót ra, thì cũng không mặc thêm gì khác.

Đây rõ ràng là muốn cô cởi quần áo trước mặt mọi người...

Lại còn ác độc như vậy!

Chó má!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.