Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 29: Thần hào công lược (29)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Diệp Trầm tiến vào phòng ngủ, liền bị người một trái một phải ấn trên cửa.

"Anh Diệp, người vừa đưa anh về lúc nãy không phải là nữ thần của chúng em chứ?"

Diệp Trầm nhìn bọn họ một cái, hai người đang ấn lấy hắn có chút sợ hãi.

"Sợ cái gì, chúng ta có ba người, hắn có thể đánh thắng cả ba người chúng ta ư, ấn chặt vào, hôm nay nếu không thành thật khai báo, đừng nghĩ tới việc thoát khỏi chúng ta."

Nam sinh đứng phía sau nói.

Hai nam sinh còn lại lập tức phụ họa.

Diệp Trầm nhấc chân quét về phía người bên cạnh, cơ thể xoay một cái, đem người còn lại đè trên cánh cửa.

Mấy năm này hắn cũng không nhàn rỗi, thân thủ mặc dù không quá tốt, nhưng đánh bọn họ thì dư sức.

"Ai nha!"

"Anh Diệp đừng đánh nữa."

"Chúng em sai rồi, chúng em sai rồi."

Trong phòng ngủ một hồi náo loạn.

Diệp Trầm ném bọn họ ra, ngồi trở lại vị trí của mình, bật máy tính lên.

Ba người bạn cùng phòng lại tiến lên phía trước: "Anh Diệp, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của chúng em đâu."

Diệp Trầm liếc hắn một cái: "Ừ."

Ba người bạn cùng phòng nháy mắt ra hiệu: "Tớ đã nói chính là cô ấy mà, trong trường không ít người chạy siêu xe, nhưng một tháng đổi một chiếc cũng chỉ có cô ấy mà thôi."

"Anh Diệp, anh và nữ thần tiến triển đến bước nào rồi?"

"..." Diệp Trầm gõ bàn phím hai lần, không trả lời vấn đề này.

"Anh Diệp... Không phải anh..."

"Ai nha anh Diệp, anh không gấp nhưng tụi em gấp thay anh nha, đem anh gả vào hào môn là tâm nguyện cả đời chúng em đó."

Diệp Trầm nâng cặp mắt đen thâm thúy lên: "Gả vào hào môn? Hả?"

Ba người bạn cùng phòng lập tức giật mình, cuống quít nắn vai đấm chân cho hắn: "Anh Diệp của chúng ta chính là hào môn tương lai, ha ha ha, vừa rồi chúng ta nói lung tung, nói lung tung."

Diệp Trầm đẩy máy tính ra: "Chuyện của các cậu làm xong? Hai ngày nữa diễn ra hội nghị, văn kiện và đồ dùng cần thiết đều chuẩn bị xong rồi?"

"Điều đó là đương nhiên rồi anh Diệp, chúng em làm việc thì anh cứ yên tâm." Một nam sinh trong đó vỗ ngực cam đoan.

Nói đến chuyện chính sự, mấy người này nghiêm túc hơn không ít.

Thảo luận xong chính sự, một nam sinh trong đó lại đem chủ đề lái trở lại: "Anh Diệp, anh thật sự không muốn gả vào hào môn sao?"

"Nữ thần có không ít người theo đuổi đâu, lúc trước em còn trông thấy có người tặng hoa cho nữ thần nữa kìa."

Diệp Trầm nhìn về phía hắn, người kia vội vàng nói: "Anh yên tâm, nữ thần không nhận."

"Anh Diệp à, không phải chúng em đã nói với anh rồi sao, anh cùng nữ thần quen biết đã lâu như vậy, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng nha!! Anh mà không ra tay, nữ thần bị người khác cướp mất thì làm sao bây giờ."

"Anh không gấp, nhưng chúng em nhìn cũng thấy gấp nha."

Diệp Trầm vuốt vuốt mi tâm, nói: "Cô ấy đối với tôi hình như không có ý kia."

Hắn đã thăm dò rất nhiều lần.

Ba người bạn cùng phòng lập tức ngồi vào chỗ đối diện Diệp Trầm, tam đường hội thẩm nhìn hắn chằm chằm: "Anh tỏ tình rồi sao?"

Diệp Trầm lắc đầu.

Nhưng hắn đã ám chỉ qua...

"Không tỏ tình tại sao anh biết nữ thần không thích anh?"

"..."

"Anh Diệp, con gái luôn muốn được theo đuổi, anh lại không hề làm gì, chẳng lẽ thật sự chờ người khác theo đuổi nữ thần sao?"

"..."

"Nữ thần cũng không giống như những người tầm thường ngoài kia, anh phải chủ động, chủ động đó biết không?"

"..."

"Để bọn em lập cho anh cái kế hoạch, đảm bảo anh tỏ tình thành công."

"..."

...

"Sơ Tranh, có người tìm con." Cha Kỷ cầm quyển sách gõ cửa phòng Sơ Tranh: "Hình như là học trưởng cùng trường con."

"Muộn như vậy, không gặp."

Cha Kỷ: "..."

Người làm cha như ông còn chưa nói gì, con bé sao lại thế rồi?

"Khụ khụ, người ta đều đã tới nhà tìm con, đi xuống xem một chút đi, có lẽ có việc gấp thì sao?"

Trước kia lo lắng con bé ở bên ngoài làm xằng làm bậy, hiện tại con bé cả ngày chỉ đi học rồi về nhà, hai địa điểm này tạo thành một đường thẳng, đến cả yến hội cũng ngại phiền phức không đi, sống thành tiểu thư khuê các cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, làm ông cũng có chút gấp gáp.

Cha Kỷ cứ nói mãi không ngừng, Sơ Tranh ngại phiền, đứng dậy đi xuống lầu.

Người ở dưới phòng khách cô từng gặp qua hai lần, là bạn cùng phòng của Diệp Trầm.

"Học muội." Bạn cùng phòng cười hì hì chào hỏi cô.

"Diệp Trầm xảy ra chuyện rồi?"

"..." Quan tâm Diệp Trầm như vậy, còn không phải thích Diệp Trầm sao?

"Không phải, khụ khụ đúng vậy... Cái kia...Diệp Trầm bị cảm, nói muốn gặp em, cho nên anh tới tìm em, nhờ em qua xem anh ấy một chút."

Trước tiên cứ lừa người qua rồi lại nói.

Sơ Tranh dò xét hắn: "Anh lừa tôi."

Bạn cùng phòng: "..."

"Cái kia, thật ra Diệp Trầm có chút việc muốn nói với em." Bạn cùng phòng nói: "Anh sợ em không đi, nên mới nói như vậy."

"Hắn có thể gọi điện thoại cho tôi." Đỡ tốn thời gian và công sức, lại dễ dàng nhanh gọn.

"..." Việc này có thể nói qua điện thoại sao?

"Ôi, em đi cùng anh một chuyến đi mà." Bạn cùng phòng chắp tay trước ngực cầu xin cô: "Xin em đó."

Sơ Tranh không quá tình nguyện, nhưng việc này có liên quan đến chuyện thu được thẻ người tốt từ Diệp Trầm, cô chỉ có thể đi xem một chuyến.

Bạn cùng phòng đưa cô đến một đoạn đường vắng vẻ, bốn phía không có một ai.

Những ngọn nến xếp ở ven đường, tạo thành một con đường dài, giống như đang chỉ dẫn cô đi về phía trước.

Phía trước, ánh nến chập chờn, nam sinh khuôn mặt tuấn mỹ ôm lấy bó hoa tươi đứng ở trung tâm ánh nến, trong con ngươi thâm thúy như bừng lên vô số tia sáng rực rỡ.

Diệp Trầm có chút khẩn trương.

Đợi Sơ Tranh đến gần, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi lên tiếng: "Em còn nhớ nơi này không?"

Sơ Tranh không đáp.

Cô nhớ cái rắm!

Cả ngày vội vàng phá sản, làm gì còn thời gian đi nhớ những đồ chơi này.

"Ngày ấy, tôi gặp em lần đầu tiên ở nơi này." Diệp Trầm nói.

Diệp Trầm chăm chú nhìn vào mắt Sơ Tranh: "Ban đầu tôi nghĩ là em đang muốn đùa giỡn với tôi, bởi vì người như em, tại sao lại đột nhiên hảo tâm cứu tôi, tôi đối với em lúc ấy vừa phòng bị lại vừa cảnh giác, thế nhưng, chuyện sau đó đã chứng minh là tôi nghĩ quá nhiều rồi."

"Cho đến tận bây giờ tôi vẫn không thể hiểu được, tại sao khi đó em lại đưa tay ra giúp đỡ tôi."

"Cũng không hiểu vì sao em lại đối xử với tôi tốt như vậy, nếu như không có em... không biết hiện tại tôi đang làm gì nữa."

Diệp Trầm dừng lại một chút, dưới đáy lòng tự động viên chính mình, đưa hoa tươi trong tay tới trước mặt cô.

"Kỷ Sơ Tranh, anh thích em, em có đồng ý làm bạn gái anh không?"

Cuối cùng cũng nói ra.

Tim Diệp Trầm đập nhanh hơn, nín thở chờ đáp án của nữ sinh đối diện.

Nữ sinh không chớp mắt nhìn hắn chằm chằm, ba chữ không đồng ý đã đến bên miệng.

【 Tiểu tỷ tỷ, nếu cô cự tuyệt, ta cảm thấy chỉ vài phút nữa hắn sẽ hắc hóa cho cô xem. 】 Vương Giả cảnh báo Sơ Tranh 【 Đừng thấy hắn hiện tại rất bình thường mà nhầm, đáy lòng hắn thế nhưng chứa đầy ma quỷ đó. 】

Sơ Tranh: "..."

Cho nên ta không thể cự tuyệt?

【 Tiểu tỷ tỷ hãy nghĩ đến thẻ người tốt của cô, không có thẻ người tốt, cô sẽ không thể rời khỏi vị diện này, còn phải không ngừng lặp lại trải qua lần nữa. 】

Sơ Tranh: "..."

Đây là con chó nào thiết kế ra!!

【... 】 Tiểu tỷ tỷ thật hung dữ.

Sơ Tranh đưa tay nhận lấy bó hoa tươi kia, bốn phía đột nhiên nhảy ra mấy người, hoan hô và vung cánh hoa cho bọn họ.

Diệp Trầm dường như không thể tin, hơn nửa ngày mới phản ứng được, kéo Sơ Tranh vào trong ngực.

Cô ấy đồng ý làm bạn gái mình.

Vậy cách ngày cô đồng ý gả cho mình còn xa sao?

"Hôn một cái, hôn một cái!"

"Nhanh, hôn một cái."

Diệp Trầm buông Sơ Tranh sa, cẩn thận dò xét sắc mặt cô, người phía sau đem bó hoa cản ở giữa bọn họ, ý cự tuyệt rất rõ ràng.

Diệp Trầm có chút thất vọng, nhưng cũng không so đo nhiều, hắn còn nhiều thời gian, từ từ sẽ được thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.