Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 3: Thần hào công lược (3)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh đợi phục vụ viên rời đi, lúc này mới đẩy cửa đi vào.

Ba ——

Đèn trong phòng bao sáng lên.

Người vây quanh ở trước bàn đồng loạt nhìn về phía cửa.

"A, chị Sơ Tranh, chị không phải đã về nhà sao?"

Mấy người bên cạnh cũng nhìn qua, hô hào nói:

"Chị Sơ Tranh chị giả say gạt chúng ta nha!"

"Chị Sơ Tranh đến rất đúng lúc, không biết là ai vừa đưa tới cho chúng ta rất nhiều rượu này."

Đa số mọi người đều biểu hiện rất bình thường, nói với cô về chỗ rượu này, vẫn đùa giỡn như mọi khi.

Chỉ có một người sắc mặt có chút khó coi.

Sơ Tranh đẩy người bên cạnh ra, đi vào bên trong.

Cả gian phòng đột nhiên an tĩnh lại.

Tầm mắt Sơ Tranh đảo qua đám người.

Nguyên chủ ngày hôm nay đi theo đám hồ bằng cẩu hữu này đến đây chơi, chỉ mới uống vài chén rượu, nhưng lại đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng.

Khẳng định là bị người hạ thuốc.

Sơ Tranh cầm lấy một bình rượu, đưa cho người có sắc mặt không bình thường kia, giọng điệu lãnh đạm, không chút cảm xúc:

"Mời cậu uống."

Mười vạn đấy! Không thể lãng phí!

"Sơ... Chị Sơ Tranh..." Người kia chột dạ, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào cô.

"Uống."

Sơ Tranh lúc này có chút không giống với cô trong ấn tượng của bọn họ, mặc dù vẫn là bộ trang phục kia, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Quan trọng nhất chính là, cô nhìn người khác với ánh mắt lạnh như băng.

Quanh thân tựa hồ cũng tỏa ra một cỗ hơi lạnh. Để cho người ta không rét mà run.

Những người còn lại không biết xảy ra chuyện gì, đều không dám nói chuyện.

Cục diện có chút căng thẳng.

Ánh mắt lạnh lùng của Sơ Tranh làm cho người kia cảm giác như bị dao sắc cứa vào da thịt, giống như việc hắn làm đã sớm lộ ra ánh sáng.

Hắn hô hấp hơi dồn dập.

" Chị Sơ Tranh, em đã làm gì sai sao?" Người kia vẫn cố gắng giãy dụa.

"Cậu biết rõ mà."

Sơ Tranh lại đưa rượu bình về phía trước:

"Uống."

Tên kia: "..."

Đám người: "..."

Tình huống này là như thế nào đây?

"Người anh em, cậu làm sao lại đắc tội với chị Sơ Tranh rồi? Mau chóng nhận sai với chị Sơ Tranh đi, bảo cậu uống thì cậu cứ uống, có làm sao đâu."

Đây chính là kim chủ của bọn họ, sao có thể đắc tội được.

"Đúng đấy, uống nhanh lên rồi nói lời xin lỗi là không sao rồi, chị Sơ Tranh sẽ không so đo nhiều như vậy đâu."

"Tôi..."

Ánh mắt người kia đảo loạn, phảng phất như có khí lạnh từ lòng bàn chân chui lên, làm cả người đều rét run.

Cô ta khẳng định là đã biết rồi.

Cô ta sẽ bỏ qua cho mình sao?

Sẽ không!

Chạy ngay!

Hai chữ này chợt lóe lên trong đầu, ở sâu trong nội tâm hắn dâng lên một nỗi sợ hãi.

Hắn bỗng nhiên đẩy người bên cạnh ra, hướng bên ngoài phòng khách chạy.

"Ngăn hắn lại."

Nguyên chủ tốt xấu gì cũng có tiền, cho dù là hồ bằng cẩu hữu, đám người này vẫn tương đối nghe lời cô.

Nhưng mà tên kia tốc độ cũng khá nhanh, kéo cửa phòng bao ra liền xông ra ngoài.

Bọn họ còn chưa kịp đem người kia bắt trở về thì đã nghe thấy một giọng nói đầy vẻ thiếu thiện chí:

"Đây không phải là Kỷ đại tiểu thư của chúng ta sao? Đang làm gì ở đây thế này?"

Bên ngoài phòng bao, một thanh niên đầu trọc xăm hình mang theo một đám đàn em, vừa lúc ở bên ngoài, tên kia trực tiếp đụng người vào thanh niên đầu trọc.

"Hoàng ca."

Người kia lập tức kêu một tiếng:

"Hoàng ca cứu em, cứu em với..."

Thanh niên đầu trọc kéo lấy người kia, liếc nhìn người bên cạnh Sơ Tranh, người bên cạnh Sơ Tranh rõ ràng có chút sợ hãi, buông lỏng người kia ra.

Hoàng ca có chút tiếc hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn người kia, người kia lập tức chạy tới phía sau Hoàng ca.

Sơ Tranh đánh giá vị Hoàng ca này vài lần, người này cùng nguyên chủ vốn cũng không hợp nhau, bởi vì hắn thích nguyên chủ, nhưng nguyên chủ không để ý tới hắn, vì yêu sinh hận, có cơ hội liền làm cho cô khó chịu.

Nguyên chủ mặc dù hỗn láo, nhưng đến cùng cũng không phải người lăn lộn trong xã hội đen, nhiều lần đều phải chịu thua thiệt, cũng đã dùng tiền cho người giáo huấn Hoàng ca vài lần, hai bên đấu đá không dứt, thù càng kết càng lớn.

Kỷ Đồng Đồng không biết từ chỗ nào nghe được chuyện này mà liên hệ với gã Hoàng ca.

Vở kịch ngày hôm nay, chính là một tay gã Hoàng này ca bày ra, trước tiên mua chuộc người bên cạnh nguyên chủ, sau đó hạ thuốc nguyên chủ...

Cái đám chó má cần giáo huấn đều đã tìm tới cửa.

Có thể không xử lý sao?

"Kỷ đại tiểu thư phô trương cũng thật lớn!"

Hoàng ca đi vào trong phòng bao, nhìn rượu trên bàn: "Ồ, còn có rượu ngon như vậy nữa."

Hoàng ca trực tiếp ngồi trên ghế sofa, bày ra tư thế của lão đại, hai tay khoác sang hai bên.

Sơ Tranh sờ cổ tay, đầu ngón tay cọ xát nơi cổ tay mấy cái.

Hoàng ca nghiêng đầu nhìn cô: "Kỷ đại tiểu thư tại sao không nói..."

Choang!

Chai rượu vỡ vụn, rượu từ trên cái đầu trọc của Hoàng ca chảy xuôi xuống, phỏng chừng là bị cái đập này làm cho choáng váng, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, trợn ngược cả mắt lên.

Sơ Tranh trấn định cầm lấy chai thứ hai, đưa tay đập xuống, tốc độ nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.

Hai mắt Hoàng ca hai trợn trừng, ngã xoạch xuống.

Mọi người gian nan nuốt một ngụm nước bọt.

Đám đàn em của Sơ Tranh: "..."

Má ơi, chị Sơ Tranh từ lúc nào lại trở nên hung hãn như vậy rồi? Nói động thủ liền động thủ, cũng không cho người ta cơ hội phản ứng.

Thật đáng sợ!

Sơ Tranh nhìn về phía đám đàn em Hoàng ca mang đến, trước khi bọn họ động thủ, dùng mảnh thủy tinh vỡ đè lên cổ Hoàng ca: "Dám động thủ một chút xem."

Giọng cô gái vô cùng lạnh lùng, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi, khiến cho người ta cảm thấy có đôi phần hung hãn.

Đám đàn em kia lập tức cứng đờ.

Không sợ gặp phải kẻ lợi hại, chỉ sợ gặp được người không theo quy tắc.

"Kỷ Sơ Tranh mày thả Hoàng ca của bọn tao ra! Mày dám đối xử với Hoàng ca như vậy, không muốn sống nữa à!"

Đàn em của Hoàng ca cuống quýt kêu lên.

"Đến đây, ngồi xuống."

"Cái gì?" Đám đàn em không hiểu.

"Đến đây, ngồi xuống." Sơ Tranh bình tĩnh lặp lại: "Cho chúng mày ba giây."

Đám đàn em của Hoàng ca nhìn Sơ Tranh, rồi lại nhìn đại ca mình còn đang bất tỉnh nhân sự, bị Sơ Tranh kề cổ.

Cũng có kẻ không tin cô dám làm thật, muốn động thủ, nhưng hắn vừa động, Sơ Tranh cổ tay dùng lực, trên cổ Hoàng ca máu bắt đầu chảy ra, hắn lập tức cứng đờ.

Bọn chúng giằng co một hồi, cuối cùng giơ tay lên, đi đến.

Ngoài ý muốn chính là không một ai bỏ chạy, tính cả tên phản bội vừa mới chạy ra ngoài kia, cũng bước vào bên trong ngồi xổm xuống.

"Tam Mao, lục soát vũ khí trên người bọn chúng đi."

Gọi là Tam Mao cũng không phải vì hắn chỉ có ba cọng tóc, mà là vì trên đầu hắn nhuộm ba chùm tóc với ba màu khác nhau. Từ khi vào đời cho đến nay chưa từng thay đổi, cộng thêm họ của hắn là Mao, nên lấy Tam Mao làm biệt hiệu.

" Chị Sơ Tranh..."

Đây chính là Hoàng ca đó.

Là xã hội đen đó!

Sơ Tranh bình tĩnh đảo mắt qua.

Tam Mao không khỏi có chút run rẩy, trên cánh tay cũng nổi đầy da gà, nhanh chóng đi lục soát một lần.

Vũ khí cũng không ít, các loại đao, còn có người cầm một cây gậy.

Sơ Tranh đem rượu đặt tới trước mặt bọn chúng, ngón tay gõ bàn một cái: "Uống."

Đám người: "..."

Để bọn hắn ngồi xổm ở đây uống rượu?

"Đây đều là của chúng mày, không đủ thì còn nữa."

Sơ Tranh chỉ vào toàn bộ rượu trên bàn, cùng với số rượu phải chất đống trên mặt đất vì bàn không còn chỗ chứa.

Đây là muốn uống đến chết người à?

"Chị Sơ Tranh..." Cái này cũng nhiều quá rồi.

Sơ Tranh giương mắt nhìn sang, dưới hàng mi dày, cặp mắt kia đen như mực, lộ ra một cỗ ý lạnh, tựa như có thể nhìn xuyên thấu linh hồn của con người.

Người vừa nói chuyện lập tức che miệng, không còn dám hỏi.

Lúc nãy còn bình thường, mới chỉ qua một lúc sao lại trở nên đáng sợ như vậy rồi?

Mấy người ngồi xổm trên mặt đất liếc nhìn nhau vài lần, đột nhiên động thủ, xông tới bên cạnh.

Bọn chúng đã ra tay, đám người Tam Mao theo bản năng chống trả lại.

Cả gian phòng lập tức trở nên hỗn loạn.

Có người tới chỗ Sơ Tranh cùng Hoàng ca bên kia, chuẩn bị đem Hoàng ca cứu đi.

Nhưng mà vừa tới gần Sơ Tranh, liền bị cô đánh ngã, tiếp đó, bọn người Tam Mao chỉ biết trơ mắt nhìn Sơ Tranh giải quyết từng tên, từng tên một.

Tam Mao: "..."

Chị Sơ Tranh đây là bí mật học võ sao


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.