Vương Hậu 14 Tuổi

Chương 42: Đại sát tứ phương 14




“Bệ hạ…”

Một tiếng tiếp một tiếng bẩm báo ngoài tẩm cung Nhân Hoàng vang lên,tất cả văn thần đại tướng thủ hạ của Nhân Hoàng đều lĩnh tội mà đến.

Gió thổi, mây bay, ánh mặt trời lóe ra.

Cùng với tiếng bẩm báo, cửa lớn tẩm cung Nhân Hoàng như trước khép chặt, không có bất kỳ dấu hiệu mở ra.

Ngoài điện nhóm quần thần quỳ gối, nhìn ngoài tẩm cung dày đặc xương cốt, trong đó có ba người biết được sắc mặt đều dừng không được biến đổi, mồ hôi từ chút xuất ra.

Dưới Phệ hồn độc không người sống, không biết người trong điện bảo hộ hoàng đế bệ hạ có bảo vệ được bệ hạ không? Nếu không được…

Khẩn trương, vô pháp khống chế khẩn trương.

Huyền Thiên Tường nhìn cửa điện khép chặt, cơ hồ muốn xông lên trực tiếp mở ra.

Nhưng vạn nhất Mặc Thiên Thần không có ngăn cản Nam Tống vương, cảnh tượng trong đó… Hắn không dám nghĩ, thậm chí không dám nhìn tới.

Tĩnh lặng, bẩm báo xong tĩnh mịch so với vừa mới bắt đầu, còn muốn khiến người ta tâm trí hỏng mất.

“Thái tử điện hạ đến.” Liền tại lúc này, Huyền Thiên Hạo, đến.

Lập tức, trọng thần quỳ gối trước tẩm cung ào ào tránh ra, để Huyền Thiên Hạo toàn thân là vết thương được nâng tới đi qua.

Buông kiệu mềm, trên mặt Huyền Thiên Hạo máu đều không có lau, lúc này hai mắt lại sáng ngời, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm cửa khép chặt,  xoay người cúi người thi lễ, giương cao giọng nói: “Phụ hoàng, tất cả phản nghịch đã toàn bộ bị bắt, nhi thần không có bôi nhọ uy phong hoàng tộc ta.”

Một lời hạ xuống, Huyền Thiên Hạo hướng cửa cung khép chặt chắp tay: “Xin sư muội mở cửa.”

Cùng với lời thỉnh cầu của Huyền Thiên Hạo, cửa cung một mực khép chặt, chậm rãi mở ra.

Chúng thần quỳ ở ngoài điện, trong nháy mắt trái tim cơ hồ nhảy vọt lên cổ họng, ánh mắt cơ hồ hận không thể đâm thủng cửa điện từ từ mở ra, thấy rõ tình huống bên trong.

Ánh nắng màu bạc rơi xuống, xuyên thấu qua cửa cung, chiếu sâu vào đại điện.

Ba cổ thi thể, lọt vào trong tầm mắt đầu tiên là ba thi thể nhìn thấy ghê người, nằm lung tung trong điện, máu nửa người đã bị Huyết Kiếm hút khô, ba cổ thi thể cơ hồ như bên xác sống bên xác ướp, biểu cảm trên mặt kinh khủng đều bị bảo tồn hoàn hảo vô khuyết.

“Nam Tống vương…”

“Tê, là hai đại cao thủ Bắc Sát và Nam Tinh…”

“Ông trời của tôi, lục cấp cao nhất…”

Tất cả ánh mắt đều chăm chú nhìn vào ba cổ thi thể đứng mũi chịu sào, không khỏi sợ hãi trợn mắt há hốc mồm.

Ba người này, phóng tầm mắt trong thiên hạ Nhân Tộc, là một trong số cao thủ số lượng không nhiều a, này, này, cư nhiên toàn chết ở nơi đây.

Huyền Thiên Hạo quỳ đứng dẫn đầu phía trước thấy vậy, cũng không khỏi toát mồ hôi, khó trách Nam Tống vương và hai cao thủ này luôn không có xuất hiện, không nghĩ tới bọn họ tự mình đột kích đánh phụ hoàng hắn, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, may mắn để lại Mặc Thiên Thần thủ hộ, bằng không…

Dù thấy ba người đã biến thành thi thể, Huyền Thiên Hạo cũng không khỏi sợ hãi.

Sáng sớm gió phất qua màn trướng đại điện, lộ ra người trong tẩm cung.

Quần áo la y như trước, một chén trà vẫn như cũ, nhưng thấy một người lẻ loi  trong tẩm cung Nhân Hoàng, hồng nhan tóc đen, cầm trong tay trà xanh bạch ngọc đang chậm rãi uống, sáng sớm gió nhẹ thổi vạt áo nàng lay động, phiêu phiêu nhàn nhạt giống như quân trung chi trúc, lạnh nhạt như nước lại mênh mông nhìn bụi trần.

Không có người mở miệng, không có người nhúc nhích, không có người kích động, cũng không có người mừng như điên, ánh mắt mọi người cùng thần trí, cơ hồ đều bị thân ảnh uống trà trong vũng máu này hấp dẫn, rõ ràng nàng ở bên cạnh Nhân Hoàng đang bức độc, lúc này lại hấp dẫn không được ánh mắt mọi người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.