Vũ Thần

Chương 399: Hoài nghi




Tốc độ của đốm sáng rơi xuống cực nhanh, chớp mắt đã chạm đất. Khi ánh sáng biến mất liền hiện ra hai người. Nếu như Hạ Nhất Minh vẫn còn đây sẽ phát hiện ra trong hai người này có một người rất quen thuộc với hắn.
Đó chính là Hác Đồng, đệ nhất luyện đan sư của Linh Tiêu bảo điện. Lúc này, lão đang đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh. Khuôn mặt không còn nét tươi cười vốn có mà hết sức nghiêm túc. Sau khi quan sát kỹ tình hình, lão liền nhíu mày lại.
- Hác sư huynh! Huynh có thể nhận ra đây là dấu vết của người nào hay không?
Người còn lại cũng là một vị lão nhân. Nhưng khuôn mặt trẻ hơn Hác Đồng một chút, anh tuấn hơn xa so với Hác Đồng.
Hác Đồng lắc đầu nói:
- Hứa sư đệ! Vi huynh không nhận ra được.
Vị Hứa sư đệ trầm ngâm một chút, lắc đầu nói:
- Có thể ngưng tụ hỏa hệ tới mức này, trong số bọn ta cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng đệ không hiểu tại sao người đó lại tới nơi này cố tình thị uy như thế.
Hác Đồng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chung quanh một chút nói:
- Có lẽ cũng không phải là thị uy.
Hứa sư đệ giật mình, nói:
- Hác sư huynh! Theo ý huynh thì người này định làm gì?
Hác Đồng chậm rãi bước đi. Bước chân của hắn hết sức thong thả nhưng chỉ trong phút chốc đã đi quanh mảnh đất một lần. Khi hắn dừng lại thì vừa đúng vào vị trí Hạ Nhất Minh thử lần thứ hai với Hỏa Long lô.
- Hứa sư đệ! Nếu sư huynh không nhìn nhầm thì người này ở đây phóng thích hai lần năng lượng hỏa hệ. - Hác Đồng nghiêm túc nói:
- Người đó không cần mượn tới Thiên Địa lực mà chỉ dựa vào lực lượng thân thể đã có thể tạo ra lực phá hoại kinh khủng như vậy.
Hứa sư đệ biến sắc. Hắn im lặng một lúc rồi nói:
- Không sai! Sư huynh nói đúng. Người này chỉ dùng nội lực, hoàn toàn không hấp thụ hỏa lực trong thiên địa.
Hác Đồng cười ha hả, nói:
- Hứa sư đệ! Huynh có thể nhận ra là do bản thân cũng tu luyện hỏa hệ.
Hứa sư đệ gãi đầu, nói:
- Nếu người này không có ý định hấp thu thiên địa lực, chỉ thuần túy phóng thích hỏa hệ trong cơ thể thì có thể hiểu được hắn đang tu luyện vũ kỹ.
Hác Đồng cũng gật đầu, nói:
- Đúng thế. Đây có thể là cách giải thích duy nhất. Hơn nữa, ta có thể khẳng định người này mới nắm được một vũ kỹ mới. Có lẽ khi đến đây đột nhiên lĩnh ngộ liền không kìm hãm được mới liên tục phát ra hai lần chiến kỹ đó.
Nếu Hạ Nhất Minh ở đây, nghe được những lời bình luận đó chắc chắn sẽ phải giật mình vì kinh nghiệm và trí tuệ của lão ta.
Mặc dù, Hác Đồng không nhìn thấy nhưng vẫn có thể đoán được đến tám, chín phần.
Chỉ có điều, cho dù lão ta có giỏi đoán đến mấy cũng không thể ngờ được người phát ra Hỏa lực mạnh như thế cũng chẳng phải siêu cấp cao thủ có cùng đẳng cấp với mình mà chỉ là một tên tiểu tử mới gần đạt tới tôn giả mà thôi.
Trên mặt Hứa sư đệ xuất hiện một chút hâm mộ. Cho dù là ai, sau khi thấy chuyện này, bọn họ đều có phản ứng giống nhau.
Một lúc sau, Hứa sư đệ dò hỏi:
- Hác sư huynh! Huynh định giải quyết việc này như thế nào? Có báo để tông chủ định đoạt hay không?
Hác Đồng do dự một chút, nói:
- Mặc dù trước khi tông chủ bế quan đã nói nếu có chuyện lớn xảy ra thì có thể mời người xuất quan. Nhưng theo ý ta, người này cũng chỉ là một vị khách qua đường không có ý khiêu khích.
Hứa sư đệ cũng đồng ý, nói:
- Trước khi chúng ta đến, hắn đã rời đi, rõ ràng không muốn đối mặt. Nếu có ý khiêu khích thì cũng chẳng phải giấu mặt làm gì.
Đột nhiên, hai người phát hiện ra điều gì đó, liền quay người nhìn về phía Linh Tiêu bảo điện.
Chỉ trong chốc lát, liền có bóng người xuất hiện. Hai vị tôn giả quán xuyến trong Linh Tiêu bảo điện là Cao Vĩ Lượng và Đỗ Văn Bân đã chạy tới.
Năng lượng của Cửu Long lô rất lớn. Mặc dù các vị tôn giả ở ngoài trăm dặm nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự thay đổi chân khí ở đây.
Ngay cả hai vị tôn giả đứng đầu cũng bị kinh động, tự mình đến xem xét thì bọn họ làm sao dám chậm trễ. Tuy nhiên, tốc độ chạy trên mặt đất không thể sánh với việc phi hành trên trời. Mặc dù hai người Hác Đồng kiêng kỵ với cao thủ thần bí phóng thích năng lượng hỏa hệ nhưng thời gian đến đây vẫn nhanh hơn hai vị kia.
Cao Vĩ Lượng và Đỗ Văn Bân khom người nói:
- Bái kiến nhị vị sư huynh!
Mặc dù bọn họ gọi hai người là sư huynh nhưng động tác lại quá mức cung kính, chỉ kém so với sư phụ một chút.
Hác Đồng gật đầu, nói:
- Nhị vị sư đệ! Các ngươi không cần phải dính vào việc này. - Hắn trầm ngâm một chút, nói:
- Các ngươi truyền lệnh xuống cho đám đệ tử chú ý trong vòng ngàn dặm xem còn có chuyện này xảy ra nữa hay không?
Hai người Cao Vĩ Lượng chẳng cần nghĩ ngợi, gật đầu.
Hác Đồng ngẩng đầu, nhìn trời, lạnh lùng cười nói:
- Nếu người này chỉ đi ngang qua, không có ý gì khác thì thôi. Nhưng nếu trong phạm vi ngàn dặm mà còn phóng thích một lần nữa thì chắc chắn là có ý khiêu khích. Đến lúc đó, lão phu sẽ tự mình ra tay xem Hỏa hệ của người đó lợi hại hay của ta cao hơn.
Lời nói của hắn hết sức nghiêm túc, tràn ngập tự tin. Cho dù thấy khu đất bị xới tung, nhưng lòng tự tin của lão vẫn chẳng hề dao động.
Hứa sư đệ cất tiếng cười dài, nói:
- Uy phong năm đó của sư huynh vẫn chẳng hề giảm. Nếu gặp phải người đó, tiểu đệ phải đứng một bên để xem mới được.
Hai người bọn họ nhìn nhau cười, trên người chợt xuất hiện một luồng sáng. Khi luồng sáng bao phủ khắp toàn thân, hai người hóa thành hai đạo lưu tinh vọt lên trời, bay thẳng về hướng Linh Tiêu bảo điện.
Cao Vĩ Lượng và Đỗ Văn Bân nhìn nhau cười khổ. Tính tình hai vị sư huynh vẫn chẳng khác trước là mấy.
Sau đó, cả hai đảo mắt nhìn chung quanh. Từ từ, sắc mặt hai người càng lúc càng khó coi.
Tuy Hác Đồng chẳng để ý tới mức độ tàn phá của nơi đây nhưng những người khác thì không được như vậy.
Một lúc sau, Cao Vĩ Lượng hít một hơi dài, trầm giọng nói:
- Đỗ sư đệ! Ngươi thấy người này thế nào?
- Mạnh! - Đỗ Văn Bân chẳng hề do dự, nói ngay:
- Người này tu luyện Hỏa hệ chẳng kém Hác sư huynh là mấy.
Cao Vĩ Lượng gật đầu, chợt nói:
- Nếu như đối mặt với hắn, Đỗ sư đệ có mấy thành chạy được?
Điều hắn hỏi không phải là thủ thắng mà lại là chạy trốn. Có thể thấy được trong lòng hắn đã xác định hai người bọn họ không phải là đối thủ.
Nếu thật sự gặp phải người đó thì điều duy nhất hai người có thể làm là bỏ chạy. Còn có chạy thoát hay không thì có trời mới biết.
Đỗ Văn Bân nhíu mày, sau đó than nhẹ một tiếng, nói:
- Nếu gặp phải hoàn cảnh đó, cơ hội để tiểu đệ chạy trốn là rất nhỏ. Nhưng cũng chẳng biết được.
Cao Vĩ Lượng cười khổ một tiếng, nói:
- Chẳng biết ngọn lửa mạnh thế này là do ai phát ra.
Ánh mắt Đỗ Văn Bân nhìn quanh. Mặc dù biết rằng hai người Hác sư huynh vừa mới xem qua cũng chưa phát hiện ra điều gì, nhưng hắn vẫn nhỏ giọng, nói:
- Sư huynh! Có phải là người Nam Cương hay không?
Nét mặt Cao Vĩ Lượng có chút cổ quái, ho nhẹ một tiếng, nói:
- Sư đệ! Chúng ta theo lời sư huynh đi làm đi. Chuyện ở đây không phải chỗ chúng ta có thể nhúng tay.
Đỗ Văn Bân rùng mình, vội gật đầu nói:
- Sư huynh nói đúng! Chúng ta không nên để ý tới là tốt.
Hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi xoay người bỏ đi.
Một tháng sau, trong vòng ngàn dặm xung quanh Linh Tiêu bảo điện, bất kỳ là một tên đệ tử, hay là Đại Thân hoàng thất cũng nhận được yêu cầu hay ra lệnh.
Mảnh đất bị xới tung cách Linh Tiêu bảo điện trăm dặm đã được vô số người tới xem. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Sau đó, mọi người cũng cố gắng để ý xem trong phạm vi ngàn dặm còn một chỗ nào như thế hay không. Trong lòng mỗi người đều thầm đoán lai lịch của người tạo ra chuyện này.
Mặc dù tất cả đều biết nếu gặp phải người đó thì chết là cái chắc. Nhưng phần thưởng của Linh Tiêu bảo điện quá hấp dẫn, nên vẫn có vô số người tìm kiếm.
Chỉ có điều, kết quả cuối cùng lại khiến cho mọi người đều thất vọng.
Trải qua mấy tháng tìm kiếm, ngay cả một dấu hiệu nhỏ nhất cũng chẳng có. Người kia giống như bốc hơi chẳng còn thấy tăm tích đâu nữa. Nếu không có mảnh đất tan hoang trước mắt, lại thêm thanh danh của Linh Tiêu bảo điện thì tất cả đều nghĩ đó chỉ là trò đùa của một người nào đó mà thôi.
Tuy nhiên, sau khi biết được xung quanh không còn mảnh đất nào như thế nữa, cho dù là Hác Đồng hay Hứa sư đệ cũng đều thở phào một cái.
Mặc dù, Linh Tiêu bảo điện cũng chẳng hề sợ. Nhưng trong lúc tông chủ bế quan, bọn họ cũng không muốn gặp phải rắc rối.
Nếu người nọ đã kiêng kỵ Linh Tiêu bảo điện tự động rút lui thì đúng là tin mừng.
Chỉ có điều, trong số bọn họ chẳng có người nào nghĩ tới người tạo ra mảnh đất đó lại chính là một vị khách đang ở trong Linh Tiêu bảo điện.
Trong khi tất cả đám đệ tử đang cố sức tìm kiếm ở bên ngoài, cũng chẳng có người nào lại để mắt tới vị trí bên trong ngôi thành.
Đó chính là điều tự phụ và tự tin của những người ở đây. Nhưng cũng bởi tự tin quá mức khiến cho họ gặp sai lầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.