Vũ Thần

Chương 65: Thực khách




Sáng sớm ngày thứ hai, Hạ Nhất Minh đã thức dậy, hắn bắt đầu gột rửa sạch sẽ một chút, bộ dạng nghèo túng suy sụp tinh thần nhất thời ít đi rất nhiều, nhìn qua tinh thần sáng lạng hơn một ít.
Hóa trang thành diện mạo như vậy tất nhiên là vì che đậy tai mắt của người khác, nhưng mà hôm qua đếu đã hỏi thăm qua tiểu nhị, hơn nữa vị Thất gia kia cũng đã nói bên trong chiêu mộ , nếu hắn không lợi dụng việc này, như vậy mới gọi là ngu ngốc.
Bất quá nếu định đi làm thực khách vài ngày, như vậy phải giả bộ tinh thần nhanh nhẹn một chút, nếu vẫn còn bộ dạng nghèo túng sa sút tinh thần, chỉ sợ sẽ phản tác dụng làm người khác sinh nghi.
Thu xếp xong xuôi, Hạ Nhất Minh rời khỏi căn phòng, đi ra quầy tính tiền xong, liền theo đường lớn dẫn tới Từ gia bảo đi thẳng tới.
Một vài dặm, đối với tu luyện giả mà nói căn bản không cần tiêu phí nhiều thời gian.
Nhưng do Hạ Nhất Minh tận lực khống chế, một giờ sau đó hắn mới đi tới Từ gia bảo.
Khi hắn lần đầu tiên tận mắt chứng kiến Từ gia bảo, cũng là không nhịn được có một chút cảm khái. Người ta là thế gia cả trăm năm, không phải chớp mắt một cái là Hạ gia có thể dễ dàng vượt qua.
Toàn bộ Từ gia bảo chiếm mấy trăm mẫu đất, một bức tường lớn xây dựng dựa vào núi, hai bên tường thành cao đến năm thước, do đá lớn đắp thành, xa xa nhìn lại phảng phất như tổ một con viễn cổ cự thú trên mặt đất, không cách nào đánh tan cảm giác hưng phấn của người khác.
Hạ Nhất Minh đã thấy qua tường thành trong Huyền Thành, song đem so sánh với tường thành trước mặt của Từ gia bảo lại thua kém rất nhiều.
Trong lòng hắn than thầm một tiếng, trong Thái Thương huyện, quả nhiên thế lực quan phủ so với thế gia còn thua kém hơn nhiều rồi.
Tam ca bọn họ cũng từng nói qua, mặc dù Trình gia đem bổn gia thiết lập trong Huyền thành, nhưng mà ở ngoài thành cũng tồn tại một vài thôn trang, có người nói đó là nơi bọn họ làm giầu, đồng dạng cũng là địa phương nghiêm phòng, một nơi dễ thủ khó công.
Mỗi khi biết thêm một chút nội tình Từ, Trình hai nhà, Hạ Nhất Minh trong lòng thán phục không ngớt. Không trách với chiến lực của Hạ gia rõ ràng vượt qua Từ, Trình hai nhà, nhưng cũng chỉ có thể bài danh ba đại thế gia, điều này cũng không phải không có đạo lý.
Hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, trong Hạ gia vẫn chưa nuôi dưỡng thực khách, điều này không phải chỉ là vấn đề tài lực, chỉ sợ những thực khách có thực lực khi thấy được khí thế của Hạ gia trang thì sẽ không đầu nhập vào Hạ gia nữa. Đây có thể mới là nguyên nhân gia gia không muốn mời chào thực khách.
Hạ Nhất Minh ngửa đầu nhìn một lúc lâu, cuối cùng hướng cổng chính tòa thành đi tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vừa đi tới cổng lớn tòa thành, lập tức bị một người kéo lại. Người này hơn ba mươi tuổi, trên người mặc một bộ trường sam, rõ ràng người này cùng bảo đinh có điểm khác biệt. Hắn hướng về Hạ Nhất Minh ôm quyền làm lễ, vẻ mặt tươi cười nói:
- Huynh đệ nhìn mặt rất lạ a, không biết đến Từ gia bảo có gì phải làm sao?
Hạ Nhất Minh hoàn lễ, rồi gượng gạo cười nói:
- Tại hạ Tiêu Cần, người Thái Xung huyện, nghe nói Từ gia bảo danh tiếng vang lừng, cho nên muốn tới nương nhờ, kiếm chén cơm ăn.
Câu nói hết sức đơn giản, ba câu hai chữ Hạ Nhất Minh đã đem lai lịch cùng ý đồ đến của mình giải thích rõ ràng.
Người nọ trên mặt cũng không có chút nào kinh ngạc, dường như hắn đã sớm biết việc này, nói:
- Thì ra là thế, tại hạ là Từ Dục Xương, vốn là một quản sự ngoại bảo, xin mời Tiêu huynh đi theo ta.
Dứt lời hắn đã xoay người đi vào.
Hạ Nhất Minh hơi do dự một chút, sau đó đi theo. Người này trong tên có chữ "Dục" rõ ràng là cùng một thế hệ với đám người Từ Dục Tài. Nhưng tuổi của hắn rõ ràng đã hơn ba mươi, tu vi bản thân trên dưới ngũ tầng nội kình, vừa là một trong những quản sự ngoại bảo. Bây giờ đứng ở đây, phỏng chừng là nắm trước được thông tin từ Hứa gia trấn, cho nên mới cố ý tới đây đón chào.
Vô luận nhìn từ góc độ nào, địa vị người này tại Từ gia bảo cũng không phải cao.
Điểm này lại làm cho Hạ Nhất Minh trong lòng cảm khái.
Từ gia quả là số người đông đảo, đệ tử đời thứ ba Hạ gia trang gia tăng lên chưa đến mười người, không có một người nào ba mươi tuổi.
Tiến vào trong thành, cái đầu tiên Hạ Nhất Minh nhìn thấy một mảnh cánh đồng khai khẩn tốt tươi. Trong lòng hắn nao nao, nhất thời hiểu rõ vì sao tòa thành này chiếm diện tích rộng như thế. Thì ra là trong bảo cũng có thể tự mình làm ruộng, mặc dù chưa chắc có thể thỏa mãn khẩu phần của mọi người.
Nhưng nếu gặp chiến sự, chỉ cần đem cổng thành đóng lại, như vậy có thể duy trì một thời gian khá lâu mà không phải cầu viện bên ngoài.
Theo như những gì biểu hiện ở đây thì có thể thấy được các bậc tiền bối của Từ gia đã hết sức vì cơ nghiệp gia tộc, cũng coi như là lo lắng hết lòng rồi.
Ở chính giữa cánh đồng, là một con đường lớn có thể để tám ngựa song hành, đi qua con đường lớn này, mới là một khu nhà ở kéo dài.
Từ Dục Xương mang theo Hạ Nhất Minh đi tới trong một căn phòng rộng rãi, nói:
- Tiêu huynh, hoan nghênh huynh tới Từ gia bảo chúng ta, bất quá quy củ thu nhận thực khách của Từ gia bảo chúng ta không biết là huynh có nghe nói qua không?
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, nói:
- Trước khi tới đây, tiểu đệ đã nghe ngóng, Từ gia thực khách ít nhất nội kình phải đạt trên tam tầng.
Trong lúc nói những lời này, Hạ Nhất Minh trong lòng cũng có chút cảm thán.
Trong Hạ gia trang, các gia đinh tuy rằng chưa từng được lão gia tử bồi dưỡng qua, nhưng trong bọn họ, nội kình cao nhất cũng chỉ có tam tầng mà thôi, còn tuyệt đại bộ phận đều dưới tam tầng.
Mà trong Từ gia bảo, cho dù là thực khách kém cỏi nhất cũng đã đạt tam tầng nội kình, có thế thấy sự chênh lệch giữa hai gia tộc thật sự rất lớn.
Từ Dục Xương mỉm cười gật đầu, nói:
- Không sai, Từ gia thực khách, ít nhất phải đạt tam tầng nội kình. Bất qua nếu Tiêu huyng có thể đạt tới ngũ tầng nội kình, như vậy đủ tư cách tiến vào Từ gia nội bảo nhậm chức. Nếu như tại trong bảo lập được công lao, thậm chí còn có thể tiến vào trong Tàng Thư Các, học tập chiến kỹ công pháp trong bảo.
Hạ Nhất Minh gật đầu xác nhận, ánh mắt lộ ra cái nhìn nóng bỏng, nhưng thực chất trong lòng hắn cũng không hề có cảm giác gì.
Từ Dục Xương bình tĩnh nhìn đối phương, hắn tiếp đãi lưu lãng tu luyện giả rất nhiều, đại bộ phận số người đều là không thể thỏa mãn yêu cầu tam tầng nội kình, ngay cả miễn cưỡng đạt được thì thực lực bản thân cũng chỉ là thông thường.
Bất quá điều này cũng hết sức bình thường, tu luyện giả có bản lĩnh chân chính, làm sao có thể tới một nơi hẻo lánh như Thái Thương huyện. Có thể cam tâm tình nguyện ở lại nơi đây, đại số tu luyện giả chẳng làm nên trò trống gì, tâm tính đều là ngồi ăn không chờ chết mà thôi.
Đương nhiên cũng có tu luyện giả tứ, ngũ tầng nội kình tới đây thì mục đích chính của bọn họ cũng là Tàng Thư Các trong Từ gia. Chỉ bất quá bọn họ cũng không biết, trừ phi được chính gia tộc tiếp nhận, nếu không những chiến kỹ công khai trong Tàng Thư Các chỉ là một bộ phận bình thường mà thôi.
Hạ Nhất Minh hít một hơi sâu, lui về phía sau mấy bước, hướng phía về phía Từ Dục Xương ôm quyền, sau đó song chưởng mở ra, bắt đầu diễn luyện quyền thuật.
Hắn thi triển chính là Thủy hệ chiến kỹ Miên Chưởng.
Đây là một bộ chiến kỹ công pháp lưu truyền rộng rãi trong giới tu luyện giả, vốn chỉ cần là người tu luyện Thủy hệ nội kình công pháp, như vậy tám, chín phần mười là có thể xuất mấy chiêu Miên Chưởng công phu.
Tại lúc Hạ Nhất Minh thi triển Miên Chưởng, Tứ Dục Tài lông mày hơi nhíu lại. Trong thâm tâm của hắn, đối với hán tử trước mắt này đánh giá thấp đi rất nhiều.
Song sau một lát, ánh mắt của hắn sáng ngời, hơn nữa còn mang theo vài phần kinh ngạc, vẻ khinh thị trước đó chỉ đảo qua mà mất sạch.
Hạ Nhất Minh mặc dù đem tu vi nội kình áp chế tại tứ tầng, nhưng khi hắn thi triển ra Miên Chưởng tuyệt không phải là người bình thường có thể so sánh.
Cho dù chỉ là thi triển võ học cơ bản Miên Chưởng, nhưng so với những người khác còn có thêm cảm giác liên miên không dứt, phảng phất như vĩnh viễn không có tận cùng.
Trong lòng Từ Dục Xương đột nhiên có một loại cảm giác kinh diễm.
Lấy địa vị cũng thực lực của hắn trong Từ gia bảo, thực sự là không cách nào tiếp xúc với chuyện tình cao hơn, những thủa nhỏ trưởng thành trong bảo, mắt thấy, tai nghe, đối với chiến kỹ công pháp, tốt xấu vẫn còn phân biệt được.
Sau khu gặp được Hạ Nhất Minh thi triển Miên Chưởng như nước chảy, trong lòng hắn đã tự cho là phán đoán đúng.
Người này tu vi nội kình có lẽ cũng không cao lắm, nhưng là một người có kinh nghiệm chiến đấu lão luyện, hơn nữa với chiến kỹ công pháp Miên Chưởng có lĩnh ngộ nhất định, ít nhất, hắn đã nắm giữ được một chút ý cảnh của chiến kỹ này.
Chỉ một điều đó thôi, vậy mà rất nhiều tu luyện giả cả đời cũng vô pháp cảm ngộ được.
Người như vậy trong Thái Thương huyện, cũng coi là một nhân tài rồi.
Thời gian một nén nhang, Hạ Nhất Minh cũng đem Miên Chưởng chiến kỹ đánh xong, hắn thu quyền, lẳng lặng đứng nhìn Từ Dục Xương.
Quả thật, trong lòng hắn cũng có vài phần không yên, bởi vì hắn cũng không biết tiêu chuẩn cụ thể là gì, cho nên khi thi triển Miên Chưởng, cố ý lấy ra vài phần công phu thật.
Từ Dục Xương khẽ gật đầu, một bàn tay đưa ra, nói:
- Tiêu huynh, xin mời.
Hạ Nhất Minh nhất thời hoàn toàn không nói gì, thì ra người này ở một bên nhìn một lúc lâu, dĩ nhiên ngay cả mình thi triển tứ tầng nội kình cũng không nhìn a.
Bất quá điều này cũng không thể trách hắn, trên thực tế, có thể thông qua diễn luyện một bộ quyền thuật mà nhìn ra thực lực đối phương, không phải là một sự tình đơn giản. Người này không chỉ có thực lực và nhãn hơn hẳn, mà còn phải có kinh nghiệm phong phú nữa.
Như Hạ Nhất Minh tại Từ gia trấn, có thể nghe được âm thanh của lão nhân đồng thời đoán ra tu vi nội kình, đây tuyệt đối là trường hợp đặc biệt, không thể xuất hiện trên người bình thường.
Song chưởng đưa ra bình thường, Hạ Nhất Minh cùng hắn đồng thời điều động nội kình, nội kình hai bên vừa chạm lập tức cảm nhận được.
Từ Dục Xương trên mặt mỉm cười, nói:
- Tiêu huynh, chúc mừng, huynh đã có tu vi tứ tầng nội kình, Miên Chưởng cũng đã vận dụng đạt tới tiêu chuẩn cực cao, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn thực khách của Từ gia.
Hạ Nhất Minh cười thoải mái, vẻ mặt này của hắn rơi vào trong mắt đối phương, đã không còn bất luận gì hoài nghi.
Chuyện tình tiếp sau đó đơn giản hơn nhiều, nếu đã được Từ Dục Xương tán thành, có thể trong bảo đạt được căn phòng hai mươi thước vuông để ở, ở đó có thể giải quyết được nhu cầu bình thường cơm ăn ba bữa một ngày, hơn nữa hàng tháng còn có một lượng bạc tiền lệ, đãi ngộ này trong Thái Thương huyện đã xem như đứng đầu rồi.
Từ Dục Xương sau khi xác định được thực lực của hắn, liền bóng gió thăm dò nguyên quán, chỗ ở của Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh đương nhiên rõ ràng dụng ý của hắn, báo bừa một địa danh trong Thái Xung huyện, lấy thực lực của Từ gia bảo, muốn tới đó tìm hiểu đến rốt cuộc có hay không một người Tiêu Cần này, ít nhất cũng cần một tháng thời gian.
Đợi tới lúc đó, Hạ Nhất Minh xem ra đã sớm rời đi rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.