Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1247: Bảo tàng Man tộc




Nguyên lai lúc hắn đang rèn luyện ở bên ngoài Chiến trường Cổ Tộc, bất thình lình nơi này truyền tới chấn động, sau đó một đạo quang hoa xông lên trời, biến ảo thành tòa cung điện thần bí hiện giữa không trung, thậm chí gần nửa nhân số trong Chiến trường Cổ Tộc đều nhìn thấy.

Hắn cũng biết có bảo vật xuất thế, bởi vậy lập tức chạy tới, kết quả phát hiện nơi này có một trận pháp thật lớn cấm chế, mà bên trong trận pháp có một viên cầu, hư ảnh cung điện từ viên cầu truyền ra.

Mặc dù hắn tới sớm nhưng đã có người tới trước, thật nhiều Man tộc, Nhân tộc cùng Yêu tộc đánh giết lẫn nhau, cướp đoạt đồ vật gọi là chìa khóa, mà viên cầu nằm bên trong trận pháp nên không ai vào được, không ai xông tới.

Cuối cùng trải qua một phen tranh đoạt, chín chìa khóa bị phân chia làm ba phần cho Yêu tộc, Nhân tộc cùng Man tộc, đang trong lúc mọi người còn không cách nào xông tới đoạt viên cầu, đột nhiên một hắc bào cường giả Nhân tộc xuất hiện, một chưởng phá mở cấm chế đoạt đi viên cầu.

- Ta từ trong miệng nhóm Man tộc biết được viên cầu tên Mê Không Châu, ghi chép vị trí Chí Bảo điện của Man tộc, nghe nói là nơi gởi bảo vật của Man tộc ở thời đại viễn cổ, mà chín chìa khóa dùng mở bảo điện, Lâm Tiêu đại nhân, ta chỉ biết như thế, ngoài ra không biết thêm gì khác.

Vương giả kia khẩn trương nhìn Lâm Tiêu, sợ hãi hắn nổi giận giết mình.

- Ngươi đi đi.

Người kia như được đại xá, hóa thành lưu quang biến mất.

- Không nghĩ tới Mê Không Châu ghi chép lại là Chí Bảo điện của Man tộc, khó trách những người này lại điên cuồng như thế.

Long gia cả kinh nói.

- Long gia, Chí Bảo điện là gì?

- Tiểu tử, ta vừa rồi đã nói, ở thời đại viễn cổ Nhân tộc cùng Yêu tộc quật khởi, trở thành tộc đàn đỉnh phong, bọn hắn chinh chiến khắp nơi, Man Hoang đại lục cũng là mục tiêu của bọn họ, mà Chí Bảo điện cũng liên quan tới cuộc đại chiến tộc đàn năm xưa.

Long gia ngưng trọng nói:

- Năm ấy chiến trường Cổ địa Man Hoang mở ra, cường giả Nhân tộc cùng Yêu tộc hoành tảo các khu vực, mặc dù Man tộc có nhiều cường giả nhưng không bằng Yêu tộc cùng Nhân tộc, tự nhiên thua bại mà chạy.

- Sau khi bọn hắn chạy trốn, còn mang theo nhiều bảo vật, nhưng hai tộc đàn kia làm sao cho họ rời đi, trước khi mở ra chiến tranh đã phong tỏa Cổ địa Man Hoang, vì vậy thật nhiều cường giả Man tộc suy sụp, máu chảy thành sông. Vì không còn đường chọn lựa, vì giữ lại hi vọng quật khỏi cho tộc đàn, Man tộc đã chọn lựa một cường giả mang theo truyền thừa cùng bảo vật trong tộc tiến vào một ít cấm địa sinh tử trong Cổ địa Man Hoang, đem bảo vật đặt vào trong Chí Bảo điện giấu kín.

- Nghe truyền Chí Bảo điện vô cùng thần bí, là do cường giả đứng đầu Man tộc tạo ra, một khi che giấu dù mạnh mẽ thế nào cũng không tìm thấy, vị trí bảo điện được ghi chép trong Mê Không Châu, Mê Không Châu lại giấu kín trên người Man tộc, không ai biết nằm tại nơi nào.

- Sau đó là thời kỳ Nhân, Yêu hai tộc thống trị Man tộc thật lâu dài, cho dù Man tộc đem Chí Bảo điện che giấu thật sâu, vẫn có không ít Chí Bảo điện bị phát hiện, khi ấy Man tộc vì phòng ngừa truyền thừa cùng bảo vật bị quét sạch, vì vậy đem bảo vật cùng truyền thừa chia ra cất giấu trong nhiều Chí Bảo điện, đối với hai đại tộc đàn mà nói căn bản không tính là gì, hơn nữa bảo vật đều được lưu giữ trong một ít cấm địa Cổ địa Man Hoang, nguy hiểm trùng điệp, bởi vì Nhân, Yêu hai tộc cũng không phí tinh lực tìm kiếm, nhờ vậy có một ít Chí Bảo điện vẫn được bảo tồn.

- Nếu Chí Bảo điện ghi chép trong Mê Không Châu vừa rồi là thật sự, vậy cũng chính là một trong những cung điện còn bảo lưu lại từ thời đại viễn cổ.

- Kháo, thật sao?

Lâm Tiêu không nhịn được thốt ra một câu thô tục.

Long gia gật đầu:

- Tự nhiên là thật, bên trong Chí Bảo điện bảo tồn truyền thừa cùng bảo vật của Man tộc, bởi vì bị phân tán cho nên đối với Nhân, Yêu tộc thời đó không đáng là gì, nhưng đối với thời đại hiện giờ mà nói chính là tài phú tột cùng, mặc dù ta chưa từng gặp qua bảo vật trong Chí Bảo điện, nhưng ta dự đoán bất kỳ bảo tàng nào cũng đủ làm cường giả tôn cấp tâm động, cướp đoạt chém giết lẫn nhau.

Đủ làm cường giả tôn cấp tâm động?

Không thể không nói hiện tại chính Lâm Tiêu cũng tâm động, năm ấy Man tộc cường đại hơn chính Man tộc hiện tại rất nhiều, bảo vật lưu lại nói không động tâm là không khả năng.

- Đi tới chỗ Mê Không Châu xuất hiện nhìn xem.

Sưu…

Một lát sau, Lâm Tiêu đi tới vị trí kia, trên mặt đất lộ ra huyệt động thật lớn, như có cấm chế bị mở ra, mà bên cạnh huyệt động có không ít vương giả đang tìm kiếm, hi vọng phát hiện đồ vật còn thừa lại.

Bên trong sơn cốc có hai cỗ lực lượng quỷ dị, một là lực lượng do cấm chế trận pháp bị phá nát còn lưu lại, mà một cỗ lực lượng khác thật giống như hồn niệm phân thân Toản Địa Giáp của vương giả tam trọng bị Lâm Tiêu liệp sát, như đến từ đồng nguyên.

- Cỗ khí tức này đích xác là Mê Không Châu, mà cỗ khí tức còn lại tựa hồ là một vương giả tu luyện tà âm khí.

Long gia nói.

Lâm Tiêu như có suy nghĩ gì, chẳng lẽ người phá cấm chế cướp đi viên châu chính là người từng truy sát hắn?

Nghĩ nghĩ, Lâm Tiêu cảm thấy có khả năng, hiện tại đã qua vài ngày, thời gian như vậy đã đủ cho đối phương đi tới Chiến trường Cổ Tộc tìm hắn.

Trong mắt Lâm Tiêu lộ ra vẻ lạnh lẽo:

- Ta thật muốn nhìn xem một chút, lúc đó cường giả xuống tay với ta rốt cục là ai.

Bản thân thiếu chút nữa bị hồn niệm phân thân Toản Địa Giáp của đối phương giết chết, mối thù này tự nhiên không thể không báo.

Đúng rồi…

Tựa hồ nghĩ tới điều gì, Lâm Tiêu lấy ra một không gian giới chỉ, sau đó lấy ra viên tinh thạch màu đen.

- Long gia, tinh thạch màu đen này là gì?

Không gian giới chỉ này là của hồn niệm phân thân Toản Địa Giáp bị Lâm Tiêu giết chết.

- Đây là Sát Khí ma thạch, là do Âm Sát thú trong cấm địa Tuyệt Âm cốc tại Chiến trường Cổ Tộc hình thành, có thể tôi luyện tinh thần cùng ý chí võ giả, một viên Sát Khí ma thạch là bảo vật tột cùng của vương giả tam trọng, nếu là người tu luyện tà khí hoặc âm khí lấy được, công hiệu càng lớn hơn nữa.

Long gia nói.

Sát Khí ma thạch sao?

Ánh mắt Lâm Tiêu lóe lên, xem ra vận khí của hắn không tệ, chỉ cần quay về Thành Nhân Minh nghe ngóng, sẽ biết là ai ra tay với mình.

- Tiểu Viêm, chúng ta trở về.

Lâm Tiêu cười gọi tiểu Viêm.

- A a, được.

Tiểu Viêm cầm một đùi dê thật lớn cỡ thân thể hắn, bẹp bẹp cắn, ậm ừ trả lời, đôi mắt vui vẻ híp lại, vô cùng khả ái.

Sưu sưu…

Hai người phá không rời đi, chẳng những là hai người, nhiều cường giả đang rèn luyện trong Chiến trường Cổ Tộc sau khi nhận được tin tức cũng quay trở về.

Hai ngày sau, bên trong thông đạo nằm ngoài Chiến trường Cổ Tộc, từng thân ảnh lao vào bên trong.

Một mảnh sơn cốc nằm ngoài Chiến trường Cổ Tộc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.