Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1025: Nhân khôi (2)




- Muốn chết!

Đôi mắt Lâm Tiêu phát lạnh, không muốn tiếp tục dây dưa, trong tay đột nhiên hiện ra một cái chuông, chính là Diệt Hồn Linh của Hứa Mạn, Diệt Hồn Linh lay động, đương một tiếng, một cỗ tinh thần trùng kích xuyên vào đầu óc hai Nửa Bước Yêu Vương, làm động tác bọn chúng lập tức cứng lại.

Ngay trong nháy mắt Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn tùy theo áp xuống.

Phốc xuy…

Một đầu Nửa Bước Yêu Vương lập tức nổ tung, máu tươi tung tóe, nhuộm đỏ cả mặt đất đại điện, mà một đầu yêu thú khác cũng không chịu nổi, nửa người cơ hồ dập nát, thân thể bay ngược ra xa run rẩy.

Đánh hai đầu yêu tộc một chết một tổn thương, Lâm Tiêu xoay người, chiến đao bay ra, thương một tiếng lôi quang xanh thẳm cùng thanh kiếm va chạm vào nhau, lôi quang tạc vỡ, Lâm Tiêu bay ngược ra ngoài.

- Nhìn ngươi còn chống cự tới khi nào!

Có lẽ bởi nguyên nhân mới bị luyện chế chưa bao lâu, Hứa Mạn hoàn toàn mất đi lực lượng xụi lơ trong đại điện, không còn động tĩnh.

Không bị Hứa Mạn dây dưa, Triệu Vô Cực cười lạnh một tiếng nhào tới chỗ Lâm Tiêu.

- Tiểu tử đáng giận!

Nhìn thấy thành viên yêu tộc của mình vẫn lạc, mấy Nửa Bước Yêu Vương còn lại đôi mắt phun lửa, nhưng vẫn bị năm nhân khôi cuốn lấy nên không cách nào rảnh tay, mà thời gian tế luyện năm nhân khôi hiển nhiên lâu hơn Hứa Mạn nên sức chiến đấu không kém, không ngừng làm chúng bị thương khiến chúng không cách nào bức lui ra ngoài.

Bởi vì tất cả mọi người đều chỉ lo chiến đấu nên không ai chú ý tới đầu Nửa Bước Yêu Vương bị Lâm Tiêu giết chết máu tươi tuôn đầy đại điện, lúc này máu tươi biến thành một mảnh sông dài dung nhập vào bình đài bên dưới sáu quan tài kia.

Ca sát…

Nhận được khí huyết kích thích, bình đài lớn nhất nứt ra khe hở, giống như nắp quan tài nhẹ nhàng di chuyển.

Bạch sắc yêu lang nhìn thấy cảnh tượng này trong mắt lóe ra sắc thái kỳ dị, lúc này nó đột nhiên nhảy xuống bên dưới.

Càng ngày càng nhiều máu tươi dung nhập vào bên dưới bình đài, khe hở bình đài càng lúc càng lớn, một tấc, hai tấc, một thước, hai thước…

Giờ phút này bên trong đại điện nơi nơi là một mảnh hỗn chiến, vô cùng hỗn loạn.

Lâm Tiêu khống chế Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn cùng Sinh Tử Ma Bàn không ngừng tấn công, mà khí tức chân nguyên trên người Triệu Vô Cực ngày càng yếu bớt.

- Muốn ta tiêu hao chân nguyên không thể thúc giục áo giáp vương phẩm sao? Ha ha, ngươi thật quá ngây thơ!

Triệu Vô Cực cười lạnh lập tức lấy ra thật nhiều Nguyên Khí đan cửu phẩm bỏ vào trong miệng.

Oanh!

Khí tức trên thân Triệu Vô Cực liền tăng lên.

- Vậy sao?

Thần sắc Lâm Tiêu không thay đổi, tiếp tục tấn công.

- Thông Thiên Nhất Đao!

Lôi Đình đao chém ra, đao mang bay thẳng về hướng Triệu Vô Cực, nhanh chóng tiêu hao chân nguyên của đối phương.

- Ta nói rồi, vô ích…

Triệu Vô Cực cười to, toàn lực ra tay.

Thương thương thương…

Lâm Tiêu dễ dàng ngăn cản tiến công, mà Triệu Vô Cực ngày càng suy yếu.

- Đáng giận!

Triệu Vô Cực âm thầm cắn răng.

Ở một bên, trải qua chém giết thảm thiết lại có một Nửa Bước Yêu Vương vẫn lạc, vết thương chồng chất, rốt cục đem năm nhân khôi hoàn toàn tiêu hao hết lực lượng.

- Tình huống không ổn!

Lúc này năm Nửa Bước Yêu Vương còn lại mới chú ý bình đài trong đại điện, hiện tại bình đài đã biến thành một mảnh đỏ tươi, nắp bình đài mở rộng lỗ thủng lớn mấy chục thước, lỗ thủng đang không ngừng lớn hơn, bên trong mơ hồ tản mát ra cỗ khí tức khiến chúng nó run rẩy.

- Trong đó là vật gì?

- Đáng chết, đừng để bình đài kia mở ra!

Sắc mặt năm Nửa Bước Yêu Vương đại biến, bất chấp Lâm Tiêu cùng Triệu Vô Cực, liên tục ra tay oanh kích, cố gắng đem bình đài kia đóng nắp lại.

Lâm Tiêu cùng Triệu Vô Cực đều chú ý một màn này.

- Khí tức thật khủng khiếp!

Trong lòng Lâm Tiêu hung hăng trầm xuống, hắn cảm thấy cỗ lực lượng làm tim hắn luôn đập nhanh chính là cỗ khí tức kia.

Sắc mặt Triệu Vô Cực liên tục thay đổi, ánh mắt lóe ra, trong lòng đã có ý rút lui.

Đúng lúc này…

- Vô Cực!

Một thanh âm tiếng quát từ xa xa truyền tới, theo tiếng quát còn có một cỗ khí tức mênh mông, toàn bộ Nửa Bước Yêu Vương đều cảm giác đang đối mặt cùng biển khơi mênh mông, có một loại cảm giác tùy thời sẽ bị giết chết.

- Phụ thân!

Triệu Vô Cực sửng sốt, trên mặt lộ vẻ mừng như điên, vội vàng hô to.

Thanh âm kia chính là cha của Triệu Vô Cực, Vương giả Sinh tử cảnh Danh Kiếm sơn trang Thiết Kiếm Vương Triệu Vô Tuyệt.

- Ha ha, tiểu tử, hôm nay ngươi chết chắc rồi!

Triệu Vô Cực liền trấn định lại, càn rỡ cười ha hả, phụ thân hắn biết hắn gặp nguy hiểm đã đi tới huyệt động này, với thực lực của cha hắn tuyệt đối không bao lâu có thể chạy tới, một khi đã như vậy hắn còn gì sợ hãi, chỉ cần cha hắn tới, toàn bộ những kẻ ở đây đều phải chết.

Nghĩ vậy Triệu Vô Cực hoàn toàn ổn định xuống, điên cuồng cuốn lấy Lâm Tiêu, hắn hận tiểu tử này thấu xương, cho dù mạo hiểm trọng thương cũng nhất định lưu Lâm Tiêu ở lại.

Thực lực Triệu Vô Cực vốn không kém, lại có Thiên Mang Khải, trường kiếm chí bảo, tuy rằng không thể đánh bại Lâm Tiêu nhưng muốn liều lĩnh giữ chân đối phương vẫn thật nắm chắc.

Nghĩ vậy Triệu Vô Cực cười lớn liều lĩnh ra tay tấn công, khí thế càng thêm rầm rĩ.

Gặp phải tình huống ác liệt như thế, trong lòng Lâm Tiêu chẳng những không hề kinh hoảng, ngược lại càng thêm bình tĩnh.

- Một khi đã như vậy…

Sắc mặt Lâm Tiêu không chút thay đổi, một cỗ khí tức tinh thần kinh khủng từ trong thân thể hắn tuôn ra.

- Địa Khung Ấn!

Chỉ nghe một tiếng ầm vang, một hắc sắc đại ấn hình thành trên không, tản ra khí tức tinh thần mê muội, lực lượng khủng bố làm không khí trong đại điện đều chấn động.

- Vũ kỹ gì vậy?

Khí thế cường hãn làm Triệu Vô Cực không khỏi kinh hãi, nhưng ngay sau đó hắn cười rộ lên, chí bảo còn không thể oanh phá phòng ngự của hắn, tiểu tử này nghĩ nhờ vào vũ kỹ do chân nguyên ngưng tụ là có thể oanh phá sao?

Trong tiếng cười lạnh, hắn lại vung kiếm chém Lâm Tiêu, không hề ngăn cản Địa Khung Ấn.

Địa Khung Ấn tản ra khí tức mênh mông giáng xuống, hung hăng rơi lên người Triệu Vô Cực.

Một tiếng ầm vang, chỉ nghe tiếng nổ như sấm sét, Thiên Mang Khải lóe ra hắc quang kịch liệt, Triệu Vô Cực trừng lớn đôi mắt khó thể tin, toàn thân bị khảm sâu vào trong lòng đất.

- Mạnh quá, làm sao có thể mạnh như vậy!

Triệu Vô Cực phóng lên cao, vẻ mặt kinh hoảng.

Cỗ lực lượng vừa rồi thật sự quá cường đại, nếu không phải thời khắc mấu chốt hắn kịch liệt thúc giục Thiên Mang Khải, chỉ sợ đã nguy hiểm rồi, dù là như thế hắn cũng đầu hoa mắt choáng, chân nguyên biến mất, chỉ một kích đã hao tổn một phần ba chân nguyên, không khỏi tuôn mồ hôi lạnh.

- Còn chưa đủ sao?

Nhìn Triệu Vô Cực, Lâm Tiêu lẩm bẩm, trong mắt hiện tia lệ mang.

- Như vậy…

Trong mắt Lâm Tiêu hiện tia kiên định, giơ tay lên.

Hô…

Tinh quang vô tận hiện ra trong đại điện, Cửu Tinh Ngạo Thế quyết vận chuyển, tinh thần chân nguyên ngưng tụ, không trung như lật ngược lên, một bạch sắc đại ấn còn khủng bố hơn khi nãy hình thành, điên cuồng cắn nuốt tinh thần chân nguyên trong cơ thể Lâm Tiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.