Võ Đạo Đan Tôn

Chương 858: Cửu u huyền tâm diễm (1)




Hô…

Rốt cục Lâm Tiêu đã thấy rõ ràng bản chất của cỗ lực lượng thần bí kia, đó là một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt bên ngoài thân thể Phân thân Toản Địa Giáp, lân giáp cứng rắn cùng da thịt bị thiêu cháy hòa tan không hề có chút lực chống cự.

Lúc này Lâm Tiêu thật sự hoảng hốt, sở dĩ hắn dám xâm nhập Âm Sát Giản cũng không phải thật sự muốn tìm cái chết, mà chỉ nghĩ với lực phòng ngự của Phân thân Toản Địa Giáp có thể ngăn cản được công kích đáng sợ của Âm Sát Giản, có thể chạy trốn, nhưng tình huống hiện tại nằm ngoài dự liệu của hắn, bị lực lượng thần bí kia ảnh hưởng, phòng ngự của Phân thân Toản Địa Giáp thậm chí còn không mạnh bằng bản thể của hắn.

Thê lương rống lên một tiếng, trong mắt Lâm Tiêu lướt qua một tia giãy dụa, nháy mắt thay đổi bản thể, ít ra còn có thể kiên trì thêm một lát.

Trong quá trình thay đổi Lâm Tiêu rõ ràng cảm nhận được cỗ hấp dẫn mãnh liệt từ sâu trong Âm Sát Giản truyền tới, dưới cảm giác kia ảnh hưởng, Lâm Tiêu lại cảm thấy tốc độ phá hủy thân thể mình tựa hồ đã có chút yếu bớt.

Trong Âm Sát Giản vô cùng tối đen, Lâm Tiêu không nhìn thấy được vật gì, nhưng ở thời điểm nguy cơ hắn chỉ còn một cách lao thẳng về hướng cỗ hấp dẫn kia.

Từng luồng ám lưu không ngừng khởi động, không bay được bao lâu thân thể Lâm Tiêu đột nhiên bị ám lưu đánh trúng, phanh một tiếng hắn lập tức phun ra ngụm máu tươi, ngũ tạng lục phủ vỡ vụn, đối mặt cỗ oanh kích đáng sợ kia thần trí của hắn dần dần mơ hồ.

Xuy…

Nhưng ngay lúc thần trí Lâm Tiêu sắp lâm vào bóng tối, Bát Quái Lô đột nhiên chấn động, một cỗ quang mang bao phủ quanh thân thể hắn.

Cỗ quang mang vô cùng mỏng manh, trong suốt vô cùng, nhưng lại thật rắn chắc, cho dù là ma sát khí hay ám lưu cùng ngọn lửa thần bí cũng không cách nào xuyên thấu quang mang, Lâm Tiêu chậm rãi trầm xuống, dần dần biến mất vào tận sâu trong Âm Sát Giản.

- Nơi này là chỗ nào?

Không biết qua bao lâu, Lâm Tiêu mở mắt, trước mắt hắn là một mảnh màu sắc thật xinh đẹp, phía chân trời quang mang chớp diệu, như ngân hà trong đêm, vô cùng sáng lạn, mà bên ngoài quang mang từng luồng ngọn lửa vô hình thiêu đốt, ngọn lửa hư vô mờ mịt, tản mát ra uy áp ba động cực kỳ đáng sợ, đang đối kháng cùng cỗ hào quang kia.

Vô luận là quang mang tinh thần hay ngọn lửa hư vô đều phát tán ra uy áp khủng bố làm sắc mặt Lâm Tiêu tái nhợt, khó thể thừa nhận được áp lực nặng nề kia.

Lâm Tiêu có thể cảm nhận được cỗ hấp dẫn kia đến từ trung tâm quang mang tinh thần kia.

Ho ra hai ngụm máu tươi, Lâm Tiêu vô lực nhúc nhích thân thể, lần này thương thế của hắn vô cùng nghiêm trọng, nội tạng cùng da thịt tổn thương không nhẹ, kết lên một tầng lớp máu thật dày, nếu không nhờ Bát Quái Lô bảo hộ, hắn đã sớm bị công kích tiêu tán từ lâu.

- Không nghĩ tới vậy mà ta cũng không sao, còn thần xui quỷ khiến đi tới trước bảo vật thần bí hấp dẫn ta, thật sự là phúc lớn mạng lớn.

Lâm Tiêu lắc đầu khẽ cười nói.

- Thật không biết cỗ hấp dẫn ta là bảo vật gì, thôi, hiện tại không cần suy nghĩ nhiều như vậy, trước khôi phục thương thế, đợi khỏi hẳn mới tìm hiểu là bảo vật gì, làm sao có thể đi ra ngoài.

Đã có quyết định, Lâm Tiêu không hề do dự khoanh chân ngồi, chậm rãi khôi phục thương thế trên người mình, nhưng ánh mắt hắn nhắm lại chưa bao lâu liền mở ra, trong cảm giác của hắn, nơi này không có chút thiên địa nguyên khí.

Chiến trường Ma Uyên tuy rằng tràn ngập thật nhiều ma sát khí, nhưng vẫn có thiên địa nguyên khí tồn tại, dù là tầng thứ tư cũng vậy, nhưng không nghĩ tới Âm Sát Giản lại không hề có chút nào.

Sắc mặt Lâm Tiêu nhất thời vô cùng khó xem, không có thiên địa nguyên khí làm sao khôi phục điều dưỡng thân thể, bằng vào năng lực khôi phục của thân thể chỉ sợ không dùng mười ngày nửa tháng căn bản là không khả năng, mà trong đoạn thời gian này ai biết sẽ phát sinh biến cố nào hay không.

- Xem ra chỉ có thể dựa vào một bộ phận chân nguyên tích lũy an dưỡng thân thể trước đã.

Lâm Tiêu lắc đầu, thúc giục tinh thần chân nguyên trong cơ thể điều dưỡng thân mình.

Vừa thúc giục, dị biến nổi lên.

Ông một tiếng, tinh quang cách đó không xa cảm nhận được tinh thần chân nguyên trong thân thể Lâm Tiêu, đột nhiên quang mang đại thịnh, một tông đạo tinh thần lốc xoáy lặng yên sinh ra, đánh tan ngọn lửa bao vây bên ngoài, ngay sau đó từ trong thông đạo truyền ra lực hấp xả mãnh liệt, trực tiếp cứng rắn lôi kéo Lâm Tiêu đi vào bên trong tinh thần quang mang kia.

Ông!

Bên trong tinh quang, thương thế trên người Lâm Tiêu nhanh chóng khép lại, chẳng những thương thế, thậm chí chân nguyên, tinh thần lực cùng ý thức mỏi mệt của hắn đều khôi phục với tốc độ kinh người, chỉ trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi đã khôi phục tới lúc đỉnh phong, khiến người líu lưỡi.

- Đây là…

Vươn tay, vuốt ve tinh thần quang mang sáng ngời, Lâm Tiêu rung động, lẩm bẩm:

- Đây là…tinh thần tinh quang?

Loại cảm giác này hắn từng cảm nhận được trong trận thi đấu Phong Vân Bảng, có thể rất nhanh khôi phục thương thế cùng trạng thái của một võ giả.

- Chẳng lẽ nơi này là một trong những trú địa của Thiên Tinh cung hay sao, cho nên mới sản sinh cảm giác hấp dẫn với ta?

Tâm thần vừa động, Lâm Tiêu liền bay tới chỗ lực hấp dẫn truyền tới.

Chỉ một lát sau Lâm Tiêu đã đi tới trung tâm tinh thần quang mang, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đôi mắt hắn đột nhiên trợn tròn, hắn từng suy đoán vô số khả năng với cỗ lực lượng hấp dẫn kia, có thể là nguyên khí thần bí nào đó, cũng có thể là quyển bí tịch, thậm chí là đan dược, nhưng cảnh tượng trước mắt làm cho hắn không cách nào đoán được.

Xuất hiện trước mặt hắn là một nữ tử tuyệt mỹ chừng ba mươi tuổi, đôi mắt nhắm nghiền, y phục màu tím, đang khoanh chân ngồi giữa trung tâm tinh thần quang mang, tinh quang bao phủ trong phạm vi vài thước chính là từ thân thể nàng tán dật truyền ra, nhìn qua thật giống như tiên tử hạ phàm.

Vẻ mặt nữ tử không chút thay đổi, lại tản mát ra ba động cường đại làm người sợ hãi, giống như quân lâm thiên hạ, có một loại ý vị độc đáo như một đế hậu.

- Cuối cùng có người tới đây…

Đôi mắt tử bào tiên tử nhắm chặt, thanh âm lại chợt sâu kín vang lên, như tiên nhạc vang vọng, nhưng đôi môi của nàng không hề nhúc nhích, thanh âm trống rỗng hiện ra.

Lâm Tiêu mẫn tuệ cảm giác được tuy nữ tử tản mát ra uy áp cực kỳ đáng sợ, thân thể không chút tổn hại, nhưng toàn thân không có nửa điểm sinh mệnh khí tức, hiển nhiên chỉ là một thân thể do năng lượng tạo thành, là một tàn ảnh, một luồng ý thức mà không phải nhục thể chân chính.

- Ta tên Tử Nguyệt Cơ, có lẽ ngươi từng nghe nói qua tên của ta.

Tử bào tiên tử thật tĩnh lặng, thanh âm quanh quẩn trong tinh thần quang mang đầy trời, tóc dài phiêu phiêu, ngọc cơ tuyết trắng.

- Tử Nguyệt Cơ, lại là nàng!

Trái tim Lâm Tiêu hung hăng co rút, hoàn toàn chấn kinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.