Võ Đạo Đan Tôn

Chương 539: Ngũ Sắc Bích Hinh (1)




Con mắt không mở ra, trong đêm tối Lâm Tiêu đột nhiên nắm lấy Thái Huyền Đao gác trên đùi, không chút do dự chém ra một đao.

Cuồng Thú Đao Pháp -- Mãnh Thú Phệ Địa.

Một đầu hư ảnh mãnh thú khổng lồ hiển hiện, uy phong lẫm lẫm, thân hình cao tới mấy chục thước, miệng khổng lồ dữ tợn mãnh liệt đánh vào đầu Ám Ảnh Hỏa Mãng, tiếng cốt cách vỡ vụn vang lên liên tiếp, sau một khắc thân thể cao lớn của Ám Ảnh Hỏa Mãng bay ra ngoài, ầm ầm liên tiếp nện sụp vài cây cổ thụ, sau khi vùng vẫy mấy cái trên mặt đất liền triệt để yên lặng.

Buông chiến đao, hai mắt Lâm Tiêu vẫn nhắm chặt, tiếp tục chìm vào trong tu luyện, từ đầu đến cuối không mở hai mắt ra.

Cách đó không xa, một ít yêu thú nhìn chằm chằm vào thấy thế kêu rên một tiếng, sợ hãi nhao nhao tản đi, một đao chém giết ngũ tinh yêu thú Ám Ảnh Hỏa Mãng, thực lực như thế trong mắt các yêu thú kia nhân loại nhỏ bé này cũng đáng sợ giống như Hồng Hoang Cự Thú cường đại nhất ở sâu trong Lạc Nhật sơn mạch vậy.

Một đêm thời gian lặng yên trôi qua, có thi thể Ngũ Tinh Ám Ảnh Hỏa Mãng nằm ở đó, mãi cho đến sáng sớm ngày thứ hai cũng không còn yêu thú nào dám tiến lên nữa.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Tiêu lại lần nữa lên đường.

Trong nháy mắt lại qua mười ngày.

- Long Tượng Luyện Thể hiện giờ một mực kẹt ở đệ tam trọng đỉnh phong, cách đệ tứ trọng chỉ có một chút, nhưng chính một bước ngắn này lại cực kỳ gian nan, nếu như chỉ là mỗi ngày dùng nguyên lực rèn luyện thì chỉ sợ ít nhất phải mất mấy tháng đến nửa năm mới có thể đột phá, nếu như có thể tìm được thuốc dẫn cường đại nào đó vậy thì càng tốt hơn nữa.

Sâu trong Lạc Nhật sơn mạch vô cùng vô tận, một đạo nhân ảnh lao nhanh trong núi rừng, tốc độ nhanh như cực hạn, lóe lên đã biến mất.

Trên người Lâm Tiêu giờ phút này rách tung toé, vài chỗ còn có loang lổ vết máu, gần một tháng trong sơn mạch Lạc Nhật, Lâm Tiêu mỗi ngày đều giao thủ với rất nhiều yêu thú, có lúc nhẹ nhõm đánh chết yêu thú, cũng có kinh nghiệm chật vật mà trốn, đồng thời lịch lãm rèn luyện Lâm Tiêu cũng ở trong vùng núi này tìm kiếm lấy một ít Linh Dược phẩm giai cao..

Dùng thực lực Lâm Tiêu hiện giờ, đủ để một mình săn giết yêu thú ngũ tinh đỉnh phong, nhưng khi đối mặt lục tinh yêu thú giao chiến không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn đánh chết trên cơ bản không có khả năng.

Dừng lại trên một tán cây cao lớn, ánh mắt Lâm Tiêu phóng nhìn phương xa, phía trước dãy núi phập phồng, vách núi nhô ra, trong rừng rậm ẩn ẩn có thú rống vang lên, nguy cơ trùng trùng.

- Ân?

Đột nhiên ánh mắt Lâm Tiêu rơi vào trên một vách đá cách đó không xa, ở đó có một đóa hoa ngũ sắc nhẹ nhàng chập chờn trong gió, ở trên vách đá màu xanh khiến người cực kỳ dễ chú ý đến.

- Là lục giai linh dược Ngũ Sắc Bích Hinh.

Lâm Tiêu cảm thấy vui vẻ, thân hình mạnh mẽ bay vút lên.

Ngũ Sắc Bích Hinh chính là linh dược lục giai, cũng giống như Đao Tuyệt Thảo, là một loại cực kỳ quý hiếm trong lục giai linh dược, sau khi phục dụng đối với tinh thần lực và thân thể võ giả có tác dụng chăm sóc rất lớn, nếu mang đến đấu giá hội mỗi một cây đều có giá mấy ngàn vạn, giá trị kinh người.

- Lục giai Ngũ Sắc Bích Hinh có thể ôn dưỡng tinh thần và thân thể, nếu dùng nó, nói không chừng có thể khiến thời gian Long Tượng Luyện Thể đột phá nhanh hơn hai tháng, giảm bớt đi đại lượng Ngũ phẩm Nguyên Khí Đan.

Trong nháy mắt, Lâm Tiêu đã tới trước phiến đá kia.

Lăng không hư độ.

Sau lưng hai cánh nguyên lực chấn động, Lâm Tiêu nhẹ nhàng đáp vào chỗ cách vách núi trăm mét, đồng thời nhanh chóng lao lên, trong lúc nhất thời Lâm Tiêu liền phảng phất như một đầu Viên Hầu linh hoạt, trong nháy mắt liền đi tới vài trăm mét trên vách núi, nắm chặt lấy Ngũ Sắc Bích Hinh hái nó xuống.

- Ô ô!!!

Mùi thơm ngát nồng đậm thấm vào ruột gan, không chờ Lâm Tiêu cẩn thận đánh giá, đột nhiên một tiếng kêu to bén nhọn vang lên, trong khe hở vách núi ở một bên đột nhiên bay ra một đầu Thần Ưng màu vàng khổng lồ, đầu Thần Ưng này toàn thân vàng chói, đôi cánh màu vàng phảng phất như bảo kiếm lợi hại dưới ánh mặt trời tỏa ra sát cơ khiếp người.

Trên đỉnh đầu của nó, còn có một cái ̉ Chu quan màu đỏ, phảng phất như bạch hạc, con ngươi màu vàng gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu hái đi Ngũ Sắc Bích Hinh trên vách đá dựng đứng.

Đây là một đầu ngũ tinh yêu thú Kim Vũ Chu Quan Điêu, thực lực tuy rằng trong số ngũ tinh yêu thú không tính là cao cấp nhất, nhưng bởi vì thân phận loài chim bay của nó nên khiến cơ hồ tất cả võ giả Hóa Phàm cảnh đều không muốn gặp phải nó.

Phi cầm yêu thú có thể bay lượn phía trên trời, mà công kích của võ giả Hóa Phàm cảnh có mạnh mẽ đến mấy cũng có khoảng cách hạn chế, khiến đầu Kim Vũ Chu Quan Điêu này tiên thiên đã đứng ở thế bất bại.

Ầm ầm.

Một tiếng kêu to bén nhọn, đầu Kim Vũ Chu Quan Điêu tư trong khe hở vách đá ở bên mạnh mẽ lao ra, móng vuốt màu vàng sắc bén không chút do dự chụp vào Lâm Tiêu trên vách đá dựng đứng .

- Sớm đã đợi ngươi đến rồi.

Lâm Tiêu không chút hoang mang, đã sớm phát giác được sự tồn tại của đầu chim ưng này, hắn rút đao ra, ngay khi Kim Vũ Chu Quan Điêu chộp tới lập tức chém ra một đao.

Đao mang lăng lệ ác liệt vạch phá phía chân trời, ở trong hư không kéo ra một đạo đao tuyến màu trắng mờ, toát ra khí cơ khiến người sợ hãi.

Kim Vũ Chu Quan Điêu chấn kinh, kêu lên một tiếng bén nhọn sau đó bỏ qua công kích, hai cánh chấn động mạnh một cái lui ra phía sau.

PHỐC.

Đao mang như sợi tơ màu trắng xẹt qua dưới bụng Kim Vũ Chu Quan Điêu, trong tiếng âm vang bay xuống vài cái lông vũ màu vàng, vung ra một chút huyết hoa.

Lông vũ toàn thân Kim Vũ Chu Quan Điêu dựng đứng lên, trong hai tròng mắt màu vàng sát cơ càng lớn, trước kia nếu không phải nó né tránh nhanh chỉ sợ đã sớm chết dưới một đao của Lâm Tiêu rồi.

- U!!!

Kim Vũ Chu Quan Điêu nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu trên vách đá dựng đứng, không ngừng kêu vang chói tai, ở phía xa qua lại bồi hồi tìm kiếm thời cơ ra tay.

Lâm Tiêu cho Ngũ Sắc Bích Hinh vào trong không gian giới chỉ, lăng không hư độ thi triển, thân thể phảng phất lập tức nhẹ gấp đôi, rất nhanh hạ xuống trên vách đá dựng đứng.

Nắm lấy cơ hội, thiết trảo màu vàng cực lớn của Kim Vũ Chu Quan Điêu lại lần nữa hung hăng chộp tới, dưới thiết trảo màu vàng không khí đều phảng phất như bị bóp lấy, phát ra tiếng nổ vang cực lớn.

- Đi.

Ngay khi thiết trảo màu vàng ép xuống, thân thể Lâm Tiêu liền né qua một bên, đồng thời trở tay liền chém ra một đao.

Ầm ầm

Vách đá dựng đứng cứng rắn Lâm Tiêu đứng trước kia lập tức bị chộp ra một cái hố to phạm vi mấy mét, tiếng oanh minh cực lớn, từng khối nham thạch to tướng ùn ùn lăn xuống dưới.

Lâm Tiêu sớm đã né được nên ít bị tổn thương, đồng thời đao mang lăng lệ ác liệt phảng phất như trường hà tuôn trào ra, nhưng Kim Vũ Chu Quan Điêu đã sớm có chuẩn bị ngay khi xuất trảo liền vỗ cánh mà lên, nhẹ nhõm tránh đi thế tiến công của Lâm Tiêu .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.