Võ Đạo Đan Tôn

Chương 109: Tra ra chân tướng (2)




Chương 109: Tra ra chân tướng. (2)

- Cái gì? Ngươi đã tấn cấp nhất chuyển rồi sao? !

Lời Lâm Tiêu vừa rơi xuống, mấy người Chúc Sơn không khỏi khiếp sợ lên tiếng, trong đôi mắt tràn đầy thần sắc hoảng sợ.

Người khác không biết, bọn hắn lại biết rất rõ, Lâm Tiêu vào một tháng trước mới vừa thông qua được Chuẩn Võ giả khảo hạch trở thành một gã Chuẩn Võ giả, nhận được trụ cột nguyên lực tu luyện pháp mà Võ Giả Liên Minh cho, nhưng hôm nay mới chỉ qua một tháng, thậm chí ngay cả thực chiến khảo hạch của Chuẩn Võ giả còn chưa chấm dứt, Lâm Tiêu lại nói hắn đã mở Nguyên Trì tấn cấp nhất chuyển, chuyện này bảo sao bọn hắn không khiếp sợ cho được.

Phải biết rằng, một gã đệ tử Luyện Tủy Kỳ từ thông qua Chuẩn Võ giả khảo hạch đến mở Nguyên Trì tấn cấp nhất chuyển là một quá trình vô cùng gian nan, tuyệt đại đa số Chuẩn Võ giả đều cần tốn hao nửa năm trở lên mới có thể tích súc đầu đủ nguyên lực trong người, mở ra Nguyên Trì, một ít người thiên phú yếu càng hao phí hai năm, ba năm, coi như những thiên tài được các thế lực lớn coi trọng như Vu Dịch Văn cũng phải mất đến ba tháng.

Trong lịch sử Tân Vệ Thành, thiên tài nhất trong trăm năm gần đây, từ Chuẩn Võ giả đến tấn cấp nhất chuyển tốn hao ít thời gian tu luyện nhất chính là đại ca Lâm Hiên của Lâm Tiêu, bất quá cho dù như thế, năm đó Lâm Hiên cũng hao tốn thời gian gần hai tháng mới làm được điểm này, nhưng Lâm Tiêu thông qua Chuẩn Võ giả khảo hạch mới chỉ một tháng ngắn ngủi, cái này. . .

- Lâm Tiêu, ngươi thật sự mở ra Nguyên Trì tấn cấp nhất chuyển rồi sao?

Lúc này, trong lòng Chúc Sơn đã hoàn toàn để ý niệm còn lại ở sau đầu, lo lắng dò hỏi.

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc, khiếp sợ của mọi người, Lâm Tiêu không nói gì, đột nhiên lật tay một chưởng đập lên một chiến bàn gỗ bên cạnh.

Phanh!

Một tiếng nặng nề vang lên, chiếc bàn dai do Thiết Mộc cứng rắn chế tác thành liền vỡ tan, dưới chưởng của Lâm Tiêu hóa thành vô số mảnh gỗ vụn sụp đổ xuống.

- Đây là. . . Nguyên lực!

Hai mắt bọn người Chúc Sơn thoáng chốc phát sáng lên.

- Lâm Tiêu này, vậy mà thật sự tấn cấp nhất chuyển rồi!

Như trong đầu có ngàn vạn con yêu thú lao nhanh mà qua, bọn người Chúc Sơn trong óc ù ù rung động, cả người như hoàn toàn choáng váng.

- Chúc Sơn đại nhân, kỳ thật lúc trước ta ở Huấn Luyện Quán còn chưa tham gia Chuẩn Võ giả khảo hạch của Võ Giả Liên Minh cũng đã thông qua Chuẩn Võ giả khảo hạch của Huấn Luyện Quán, cho nên ta mới có thể vào lúc đó đánh bại Lưu Lỵ trợ lý giáo quan, Khương Hồng tổng giáo quan sau khi giúp ta khảo nghiệm thì đã cho ta trụ cột nguyên lực tu luyện pháp của Võ Điện, vào lúc đó ta đã bắt đầu tu luyện nguyên lực, cho nên mới có thể trong thời gian ngắn như vậy tấn cấp nhất chuyển.

Lâm Tiêu giải thích với mọi người.

Vốn trong suy nghĩ của Lâm Tiêu, hắn là chuẩn bị lần sau khi thông qua dã ngoại khảo nghiệm lần này lại làm bộ tấn cấp nhất chuyển, bất quá xảy ra chuyện thế này, Lâm Tiêu cũng chỉ có thể nói ra chuyện mình đã sớm tấn cấp từ trước.

- Thì ra là thế.

Bọn người Chúc Sơn liếc nhau, khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút rung động.

Lúc trước chuyện Lâm Tiêu đánh chết Lưu Lỵ huyên náo xôn xao trong Tân Vệ Thành, Chúc Sơn bọn hắn tự nhiên hiểu rõ rành mạch, như dù là thế, Lâm Tiêu từ khi đạt được trụ cột nguyên lực tu luyện pháp đến tấn cấp nhất chuyển, cũng mới chỉ hao tốn tháng rưỡi, so với ca ca hắn Lâm Hiên còn nhanh hơn nửa tháng.

- Vệ giáo úy, hiện giờ ngươi không còn gì để nói chứ? Lâm Tiêu hắn đã mở Nguyên Trì, dùng thiên phú của hắn tự nhiên không giống bình thường, Chu Dật Tử kia rất có thể cho rằng Lâm Tiêu chỉ là Chuẩn Võ giả, cho nên nhất thời chủ quan, mới thất thủ bị giết, điều này cũng rất có thể.

Phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ, Chúc Sơn nhìn qua Vệ Linh không nhượng bộ chút nào nói.

Sau khi biết được Lâm Tiêu đã tấn cấp nhất chuyển, tâm tính Chúc Sơn giờ phút này đã hoàn toàn cải biến, thậm chí ngay cả phẫn nộ và hoảng sợ ban nãy cũng tạm thời để ở sau đầu, cực lực giữ gìn Lâm Tiêu.

Thật sự là thiên phú Lâm Tiêu quá mức kinh người rồi, tháng rưỡi tấn cấp nhất chuyển, điều này nói rõ thiên phú của Lâm Tiêu ở võ đạo đã đạt đến một độ cao khó có thể hình dung, đồng thời hấp thu và khống chế đối với Thiên Địa nguyên khí cũng hơn xa Chuẩn Võ giả bình thường, có thể nói chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Lâm Tiêu sau này đạt tới Hỏa Phàm cảnh là chuyện không thể nghi ngờ, thậm chí tương lai trở thành một gã cường giả Quy Nguyên cảnh cũng không phải là không có khả năng.

Đối mặt với vẻ hùng hổ dọa người của Chúc Sơn, Vệ Linh nhìn qua Lâm Tiêu, giờ phút này cũng đã xảy ra lặng yên chuyển biến.

- Chúc Sơn chấp sự, ta trước khi cũng không phải nhằm vào Lâm Tiêu, chỉ là thực sự cầu thị mà thôi, ta vẫn là câu đó, nếu như chuyện này là trách nhiệm của Vệ Linh ta, Vệ Linh ta tuyệt không từ chối.

Vệ Linh hét to lên tiếng, trịch địa hữu thanh.

- Giáo úy đại nhân.

Đúng lúc này, một tiếng hét to đột nhiên ở ngoài cửa vang lên, sau đó một gã binh sĩ đế quốc mặc áo giáp vội vàng đi đến, thần sắc cung kính.

- Liễu Mạch, tìm được cái gì sao?

Vệ Linh lạnh giọng quát.

Liễu Mạch đúng là một gã Bách phu trưởng dưới trướng Vệ Linh, là người phụ trách mà Vệ Linh phái đi tìm tòi di vật của Chu Dật Tử.

- Giáo úy đại nhân, chúng ta ở trong doanh phòng của Chu Dật Tử đã tìm được những vật này.

Liễu Mạch từ trên người xuất ra một ít thư tín, lần lượt đưa lên.

Chúc Sơn mấy người lập tức xúm lại đi, Vệ Linh cũng không chút nào né tránh, trực tiếp ở trước mặt mấy người Chúc Sơn mở những thư tín kia ra.

- Ân!

Vừa xem qua, bọn người Vệ Linh và Chúc Sơn sắc mặt đều biến đổi.

- Đây là. . .

Thần sắc Vệ Linh đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm thư tín cũng đang run nhè nhẹ:

- Thật không ngờ, Chu Dật Tử này dĩ nhiên là người của Hắc Long trại, khó trách. . .

Vệ Linh cắn răng, ánh mắt lập loè, cả người lâm vào trong vô cùng phẫn nộ, gân xanh trên trán cũng nổi lên.

- Người của Địa Hạ Liên Minh vậy mà đã lăn lộn đến trong quân đội chúng ta, thật sự là đáng giận.

Vệ Linh phẫn nộ lên tiếng.

- Mục tiêu của Chu Dật Tử thì ra là thiếu niên thiên tài nổi danh trong hai năm gần đây của Tân Vệ Thành, Vu Dịch Văn, người Hắc Long trại không khỏi cũng quá không để Võ Giả Liên Minh chúng ta vào mắt rồi.

Chúc Sơn cũng là kinh sợ lên tiếng, mà hắn chung quanh một đám chấp sự, cũng là từng cái sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên cũng là vô cùng phẫn nộ.

- Chúc Sơn chấp sự, chuyện này là trách nhiệm của ta, không nghĩ tới vậy mà lại bị người Hắc Long trại lẫn vào trong quân đội chúng ta, đang mang trọng đại, ta phải lập tức báo cáo phó Thống lĩnh đại nhân, chư vị, thứ cho tại hạ không thể phụng bồi rồi.

Vệ Linh liền ôm quyền, thu hồi thư tín quay người rời đi, nói làm liền làm, tràn đầy phong phạm lôi lệ phong hành của quân nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.