Võ Đạo Đan Tôn

Chương 67: Sinh tử khế ước (2)




Tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người, Lâm Tiêu vậy mà thật sự đáp ứng.

- Tốt, tốt, lập tức lấy giấy bút ra cho ta, chúng ta ký hạ giấy sinh tử.

Lưu Lỵ vung tay lên phát lệnh nói.

Chung quanh lập tức có hai đệ tử chạy đi rất nhanh, không bao lâu đã cầm giấy bút chạy tới.

Lưu Lỵ lạnh lùng cười cười, cầm lấy bút viết xuống hai tờ khế ước sinh tử đấu, rồi sau đó ký tên xuống đưa cho Lâm Tiêu.

Dưới ánh mắt của mọi người chung quanh, Lâm Tiêu ánh mắt sắc bén, không chút do dự tiếp nhận khế ước, cũng ký tên mình vào, cũng trả lại một phần cho Lưu Lỵ.

Sinh tử đấu khế ước nhất thức hai phần, đến lúc đó nếu lúc luận võ xuất hiện sinh tử ngoài ý muốn gì đó, có khế ước này rồi thì có thể miễn đi trách phạt.

Cầm sinh tử khế ước Lâm Tiêu sắc mặt bình tĩnh, sinh tử đấu này thoạt nhìn nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, kỳ thật với hắn mà nói ngược lại cũng rất công bình. Lưu Lỵ tấn cấp Chân Võ giả nhất chuyển, tuy rằng còn chưa thông qua xem xét đạt được võ giả huân chương, nhưng đã có được đặc quyền nhất định, trong Huấn Luyện Quán này ra tay với hắn căn bản không hề có áp lực, nhưng hắn chỉ là một đệ tử bình thường, nếu đánh chết Lưu Lỵ vậy thì phiền toái lớn.

Hơn nữa Lâm Tiêu cũng biết rất rõ, mặc kệ mình tránh né thế nào, Lưu Lỵ hận mình thấu xương nhất định sẽ không bỏ qua, thay vì trốn tránh ẩn núp, đợi sau khi đối phương đạt được võ giả huân chương lại nghĩ biện pháp hạ độc thủ với mình, còn không bằng mình quang minh chính đại khiêu chiến, đường đường chính chính đánh với nàng ta một trận.

- Chư vị đệ tử thối lui một chú, lần sinh tử đấu này, xin mời mọi người làm chứng kiến cho chúng ta.

Lưu Lỵ lên tiếng với đệ tử chung quanh.

- Vâng, Lưu Lỵ giáo quan.

- Chúng ta thối lui một chút.

Học viên xúm lại bốn phía đều tự động tránh lui về sau. Sinh tử đấu vô cùng nguy hiểm, mỗi người đều dốc hết toàn lực, mà Lưu Lỵ giáo quan càng là Chân Võ giả nhất chuyển, uy lực ra tay bao trùm phạm vi rất lớn, nếu ngộ nhập trong khu vực giao thủ thì, rất dễ dàng bị ngộ thương.

- Lâm huynh, ngươi cố gắng kiên trì một hồi!

Vương Kiện và Triệu Phi nhìn Lâm Tiêu, biết rõ song phương đã ký khế ước sinh tử đấu, bọn hắn dù khuyên can thế nào cũng vô lực xoay chuyển trời đất, hai người thối lui đến sau đám người bạc bàn với nhau mấy câu, sau đó Vương Kiện vẫn lưu trong đám người quan sát, mà Triệu Phi lại vội vội vàng vàng gạt mở đám người chạy vào trong Huấn Luyện Quán.

Trông thấy rất nhiều đệ tử tản ra, Lưu Lỵ đi nhanh tới:

- Lâm Tiêu, ta vừa rồi cho ngươi cơ hội nhưng ngươi không biết tranh thủ, hiện giờ dù ngươi có muốn cầu xin tha thứ cũng không còn cơ hội rồi.

Lưu Lỵ nhìn qua Lâm Tiêu, hiển lộ ra một cổ tư thế cao cao tại thượng, tràn ngập tự tin. Nàng thân là Chân Võ giả nhất chuyển, đã tham gia võ giả thực chiến khảo hạch, vô luận là trên thực lực hay là trên kinh nghiệm đều hơn xa một đệ tử như Lâm Tiêu.

- Ngươi không phải sẽ ra tay với ta sao, hãy bớt sàm ngôn đi, trực tiếp động thủ là được, nói nhiều vậy làm gì?!

Lâm Tiêu lạnh nhạt nói. Hai tháng này mình mất ăn mất ngủ, ngày tiếp nối đêm khắc khổ tu luyện, đã ăn bao nhiêu khổ, chảy bao nhiêu đổ mồ hôi, vì chính là ngày hôm nay, tuy rằng chuyện Lưu Lỵ tấn cấp Chân Võ giả nhất chuyển nằm ngoài dự liệu của mình, nhưng Lâm Tiêu không tin, bằng vào mình điên cuồng tu luyện nhiều ngày như vậy, bằng vào tinh thần võ đạo mãi mãi không nhận thua của mình lại kém Lưu Lỵ được nuông chiều từ bé, ngang ngược càn rỡ, chưa trải qua sóng to gió lớn gì.

Giờ khắc này, trong thanh âm Lâm Tiêu lộ ra tự tin rất cường đại.

- Phế vật này, sao lại có tự tin cường đại như vậy? Dám không chút do dự cùng ta ký khế ước sinh tử đấu, hơn nữa lại không chút sợ hãi, chẳng lẽ trong khoảng thời gian ta bị cấm đoán thực lực của hắn đã đột nhiên tăng mạnh, học xong đòn sát thủ lợi hại gì đó rồi sao?

Cảm nhận được tự tin cường đại của Lâm Tiêu, trong nội tâm Lưu Lỵ không khỏi có chút dao động, nàng nghĩ mãi mà không rõ, Lâm Tiêu dựa vào gì lại tự tin như vậy.

- Không được, Lâm Tiêu này tính cách xảo trá, xảo ngôn trượt lưỡi, nói không chừng hắn là cố ý như vậy để đả kích lòng tin của ta. Hừ, Lâm Tiêu này cũng thật ngây thơ, nếu ta không đột phá có lẽ thật sự sẽ bị hắn hù dọa, nhưng bây giờ ta mở Nguyên Trì tấn cấp Chân Võ giả nhất chuyển, muốn giết hắn quả thực dễ như trở bàn tay.

Lưu Lỵ máy động hàng mi đen dài, lập tức lại khôi phục cao ngạo, bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng.

- Lâm Tiêu, chắc hẳn những ngày này ngươi khổ luyện võ công, đã sớm đột phá đến Luyện Tủy Kỳ, tự cho là có thể chống cự được ta đi. Đáng tiếc, những ngày này bế quan ta không những thành công mở ra Nguyên Trì, tấn cấp Chân Võ giả nhất chuyển, càng nhận được một bộ Nhân cấp đê giai Đại Ngọc Trấn Uy Chưởng, nếu ngươi tự cho rằng có thể chống đỡ ta vậy thì thật là mơ mộng hão huyền.

Lưu Lỵ tiến tới một bước, khóe miệng cong lên một tia cười trào phúng.

- Cái gì? Nhân cấp đê giai Đại Ngọc Trấn Uy Chưởng?

Tất cả đệ tử ở đây nghe vậy thần sắc đều chấn động, trong ánh mắt nhìn qua Lâm Tiêu toát ra thần sắc thương cảm, bi ai.

Thân là đệ tử Huấn Luyện Quán, bọn hắn đối với võ kỹ công pháp tự nhiên có chỗ hiểu rõ, trong võ giả giới, ngoại trừ các loại trụ cột quyền pháp mà các học viên tu luyện ra, bất luận võ kỹ và công pháp có phẩm giai gì đều cần nguyên khí chèo chống, mà võ giả một khi mở Nguyên Trì, tu luyện võ kỹ, vậy thì thực lực sẽ đột nhiên tăng mạnh, cái này tuyệt không chỉ đơn giản là một cộng một bằng hai.

Nếu như Lưu Lỵ chỉ mở Nguyên Trì thì so với Chuẩn Võ giả bình thường hơn chỉ là nguyên khí ngưng tụ trong cơ thể và một chút khí lực thôi..., nhưng sau khi tu luyện võ kỹ, cả hai sẽ hoàn toàn không cùng một cấp độ.

- Đại Ngọc Trấn Uy Chưởng?

Lâm Tiêu trong nội tâm chấn động, thần sắc càng thêm nghiêm túc, bất quá ngữ khí vẫn không hề gợn sóng:

- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, đã như vậy, thì để ta kiến thức một chút Đại Ngọc Trấn Uy Chưởng của ngươi đi?!

- Ha ha, ta xem ngươi có thể giả bộ đến khi nào, nếu ngươi đã muốn chết như vậy thì ta thành toàn ngươi, một hoàng mao tiểu tử mà thôi, biết cái gì gọi là sinh tử chém giết!

Lưu Lỵ lạnh lùng cười cười, ánh mắt bỗng dưng vô cùng nghiêm nghị, hai chân dùng sức đạp một cái, chạy nước rút tới trước mặt Lâm Tiêu, tốc độ nhanh đến mức khiến người khó có thể tưởng tượng.

Tốc độ Chân Võ giả nhất chuyển thấp nhất cũng đạt đến 25m/s, hiện giờ khoảng cách song phương chỉ có mấy mét, thời gian Lưu Lỵ chạy nước rút chỉ dùng đến một phần mấy giây.

- Lâm Tiêu, tiếp ta chiêu thứ nhất, Đại Ngọc Trấn Uy Chưởng -- Trấn Uy Phục Ma!

Oanh!

Chỉ nghe một tiếng ầm ầm nổ đùng, Lưu Lỵ tay phải hóa chưởng, hung hăng chụp tới Lâm Tiêu. Đôi bàn tay nàng như ngọc trắng óng ánh sáng long lanh, hồng nhuận phơn phớt sáng bóng, dưới ánh mặt trời hiện ra vầng sáng sáng trong, lông tơ tất hiện, tựa hồ mềm mại ướt át.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.