Vợ Chồng Cũ Trong Ngày Tận Thế

Chương 4: Hoàn




15

Tôi và Thời Diệu đóng cửa nhà Tề Duệ rồi vội vàng ôm con trở về, tiếng động lớn vừa rồi chắc chắn đã đánh động lũ zombie nên chúng tôi phải nhanh chóng quay về. Sau khi tôi và và bọn trẻ bước vào nhà kho, Thời Diệu dừng lại ngoài cửa.

“Vào nhanh lên.” Tôi thúc giục, Duyệt Duyệt cũng sốt ruột: “Bố, mau lên, mau lên.”

Thời Diệu cúi đầu nhìn mu bàn tay mình, nơi đó có một vết xước đen đang rỉ máu. Hẳn là bị Dụ Hi bắt được, nhưng làm sao có thể, bọn họ còn không đến gần nhau. Tai tôi ù đi, Chúa đang đùa tôi phải không.

Rầm một tiếng, Thời Diệu đóng cửa lại, anh ở bên ngoài, tôi và tụi nhỏ ở bên trong. Tôi chạy tới muốn mở cửa nhưng không thể, về mặt lý trí tôi muốn bảo vệ đứa trẻ nhưng về mặt cảm xúc, tôi không muốn Thời Diệu biến thành zombie.

Trong hai năm qua tôi cứ tưởng mình ghét anh, hận anh, cứ mãi từ chối trả lời cuộc gọi hay trò chuyện video với anh và mong rằng mãi mãi không bao giờ gặp lại nhau nữa nhưng vào thời điểm anh sắp chế+ tôi mới nhận ra tôi chưa bao giờ buông tay anh.

Trong dòng cảm xúc đan xen mãnh liệt, tôi vỡ òa bật khóc.

“Mạnh Vi, đừng khóc, khóa cửa lại và lấy gì đó chặn cửa lại đi.” Thời Diệu nói. “Ở nhà đừng sợ, mấy hôm trước anh thấy một chiếc máy bay, tình hình có lẽ sẽ tốt lên nhanh thôi, anh sẽ ở lại đây. Chỉ cần em không mở cửa, không ai có thể làm tổn thương em.”

“Ngoài ra... Tôi chưa bao giờ coi em...” Anh do dự rồi lại thở dài.

“Cái gì?” Tôi hỏi anh.

Anh không trả lời, tôi nghe tiếng anh tựa vào cửa, trượt xuống ngồi bệt dưới đất, một lúc sau mới nói: “Không sao đâu, chỉ cần khóa cửa lại. Khi thế giới tốt đẹp hơn hãy dẫn bọn trẻ về chỗ bố mẹ và quên đi nơi này. Hãy sống thật tốt.”

Anh muốn tôi quên đi anh và quá khứ. Tôi yếu ớt gật đầu, Quân Quân Duyệt Duyệt cũng bắt đầu khóc, muốn mở cửa cho Thời Diệu vào. Thời Diệu bảo chúng đừng khóc, hãy nghe lời tôi.

Thời gian như kéo dài vô tận nhưng cũng như rút ngắn lại đến cùng cực, tôi chỉ ước thời gian có thể dừng lại vào giây phút này. Vài phút sau, tầng dưới có tiếng bước chân hỗn loạn, lũ zombie đang lao tới.

Thời Diệu lại đứng dậy, trong tay cầm con dao, lặng lẽ nhìn chằm chằm ở cầu thang. Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, người mà tôi nhìn thấy ở kiếp trước sau khi bị zombie cắn trở nên yếu đuối và bất lực, cùng lắm 5 phút sẽ biến hình nhưng hiện tại Thời Diệu vẫn có thể đứng dậy.

Tôi nhìn tay mình, trên đó có một tầng sẫm màu, bên hông Tề Duệ rất bẩn, chẳng lẽ là...

“Thời Diệu, nhìn vết thương trên tay anh có màu đen không, xem có phải bụi bẩn không.” Tôi lo lắng ghé vào vết nứt trên cửa nói. Thời Diệu nghe xong, ngẩng đầu xoa xoa lần nữa, màu đen bị xóa đi, lộ ra vết thương màu đỏ sậm, chỉ có máu người sống là màu đỏ.

Con zombie đầu tiên đã xuất hiện ở đầu cầu thang, tôi không chút do dự mở cửa và kéo Thời Diệu vào. Cửa đóng sầm lại ngay giây trước khi con zombie lao tới.

“Em điên rồi, anh sẽ giế+ em mất.” Thời Diệu vặn tay nắm cửa muốn đi ra ngoài. Tôi ấn tay anh lại: “Anh không bị nhiễm trùng, vết thương của anh chỉ là một vết xước thôi.” Thời Diệu không tin nhìn tôi, giây tiếp theo anh đẩy chúng tôi ra khỏi cửa, tự nhốt mình trong phòng chứa đồ.

Anh không chắc mình có thực sự bị nhiễm bệnh hay không nên đã chọn cách tự cách ly. Tôi và bọn trẻ đợi ngoài cửa, từng giây trôi qua dài như năm tháng. Cuối cùng, sau 3 tiếng, Thời Diệu mở cửa, anh đưa bàn tay bị thương ra trước: “Mạnh Vi, xem vết thương đã lành chưa.”

Tôi cẩn thận kiểm tra: “Đúng, là sẹo.” Zombie không có khả năng chữa lành nên mọi thứ chỉ là do sợ bóng gió một hồi. Anh đi từ phòng chứa đồ ra, chúng tôi nhìn nhau, rõ ràng vừa rồi tôi muốn nói gì đó với anh nhưng bây giờ lại không nói được gì.

Anh ôm chặt 3 mẹ con chúng tôi vào lòng mà không nói một lời, hồi lâu mới buông ra.

Chúng tôi lấy tuyết đun nóng thành nước tắm rửa một lượt, chuyện xảy ra lúc chiều ở chỗ Tề Duệ, chúng tôi chắc chắn đã bị lộ nhưng bây giờ tôi đã không còn sợ hãi nữa, nếu như số phận đã định trước sẽ gặp phải kiếp nạn này thì cứ dồn toàn lực ứng phó thôi.

Lúc tắm cho Quân Quân, tôi hỏi: “Sao con lại mở cửa cho chú Tề Duệ?”

Quân Quân trả lời: “Chú Tề Duệ ở trên ban công nói với tụi con là dì Dụ Hi có em bé, nhưng cơ thể dì không khỏe nên con mới cầm sữa bò đưa cho dì, bố mẹ, con xin lỗi, lần sau con sẽ không bao giờ làm vậy nữa.”

Thì ra là như vậy. Tôi không thể trách đứa nhỏ, thế giới trong nó thiện ác không rõ ràng, lớn lên nhất định sẽ đau khổ.

16

Buổi tối chúng tôi làm một bữa thịnh soạn để ăn mừng, đã lâu rồi chúng tôi không ăn như vậy, nửa đêm tôi bị khát nước tỉnh dậy, ly nước bên cạnh đã trống không, tôi dứng dậy đi lấy nước trên tủ.

Tủ quần áo rất cao, khi kiễng chân tôi mới chạm tới bình nước kia, tôi không giữ chặt được mà làm rơi. Một bàn tay nhanh chóng đón được, là Thời Diệu, hẳn là anh nghe thấy tiếng động.

“Cám ơn.” Tôi nhận lấy nước, mở ra uống ừng ực.

Anh không có ý định đi, trong không gian nhỏ hẹp chúng tôi gần như chạm vào nhau, trong ánh sáng lờ mờ tôi không thấy rõ biểu tình của anh.

“Mạnh Vi, hôm nay anh đã nghĩ mình sẽ chế+.” Anh đột nhiên nói.

Tôi biết, tôi cũng nghĩ anh sẽ chế+. Anh ôm lấy tôi, cằm đặt trên cổ tôi: “Anh không muốn hối hận nữa, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”

Không muốn hối hận nữa, chẳng lẽ anh đã từng hối hận?

Tôi giật giật môi, muốn hỏi Kiều San thì thế nào, bất kể bây giờ cô ấy còn sống hay đã chế+ thì cô ấy vẫn là một sự tồn tại chắn ngang giữa tôi và anh. Nhưng lần này vẫn giống như trước, tôi không hỏi được gì. Thật ra câu trả lời đối với tôi đã không còn quan trọng nữa, giờ phút này anh còn sống, chúng tôi còn sống đã rất tốt rồi.

Tôi ôm lưng anh, đáp lại anh, để mình mất tự chủ mà chìm đắm trong đêm lạnh sau khi sinh tử qua đi.

Ngày thứ 210 sau tận thế, trời đông giá rét dài đằng đẵng cuối cùng đã kết thúc, trên sân thượng hoa cỏ khô héo cả mùa đông đã bắt đầu nảy mầm xanh.

Zombie trong tiểu khu cũng bắt đầu hoạt động, bọn chúng du đãng xung quanh, chúng tôi vốn tưởng rằng sau khi bại lộ sẽ có người đến cướp vật tư nhưng không có gì xảy ra cả, không biết là bọn họ sợ chúng tôi hay là tiểu khu này đã không còn người sống khác.

Tôi và Thời Diệu kiểm kê vật tư, phỏng chừng còn có thể chống đỡ hơn một tháng, sau đó chúng tôi phải ra ngoài tìm vật tư. Thời Diệu bắt đầu dạy tôi một ít chiêu thức phòng thân cận chiến, lúc này tôi mới nhận ra trước đây anh không hề nói dối việc khi đi học anh đánh nhau rất giỏi, chỉ là sau khi kết hôn anh không để lộ ra thôi.

May mắn thay, trước khi chúng tôi ăn hết số thức ăn thì đã đợi được hy vọng sống sót, máy bay lại xuất hiện, hơn nữa còn mang theo loa phát thanh: “Mời tất cả người sống sót trú ẩn tại chỗ, quân ta sẽ tiến hành thanh lý zombie quy mô lớn, xin các vị chớ ra khỏi cửa, tránh gặp phải nguy hiểm.”

Ngày hôm sau khi phát thanh, máy bay thả rất nhiều bưu kiện ở một số nơi trống trải trong thành phố, trên quảng trường của tiểu khu chỗ chúng tôi cũng có bưu kiện rơi xuống. Sau khi bưu kiện rơi xuống, zombie nhao nhao đi tới vây quanh, từng tầng từng tầng dày đặc, hẳn là trong đó có thứ gì đó hấp dẫn zombie.

Ngay khi chúng tôi đang tò mò không biết làm sao dọn dẹp được thì bưu kiện đó nổ tung, zombie máu thịt tung tóe, lỗ tai của chúng tôi cũng bị chấn động đến tê dại.

Nhưng như vậy là vô dụng, chỉ có zombie bị thương nặng ở đầu mới tử vong. Tuy vậy vẫn có thể giế+ chế+ mộ số zombie nhưng đầu không bị thương thì vẫn có thể hoạt động mà, chẳng lẽ chính phủ không biết sao?

Đúng lúc tôi đang nghi hoặc thì tôi nhận ra zombie ngã xuống không còn bò dậy nữa, bọn chúng không nhúc nhích, giống như là thật sự chế+ rồi.

“Trong bưu kiện không chỉ có bom còn có vật chất sinh hóa có thể giế+ chế+ zombie.” Thời Diệu phân tích. Dù nó là gì, tôi chỉ muốn thảm họa này kết thúc nhanh chóng.

Lần đại thanh lý này giằng co kéo dài nửa tháng, trong lúc đó có thể nhìn thấy rõ ràng số lượng zombie đã giảm bớt, không lâu sau có đội cứu viện tiến vào và bắt đầu dọn dẹp từng con zombie lọt lưới trong các tòa nhà.

Đây là một công trình lớn, hiện tại nhân lực đội cứu viện hoàn toàn không đủ, vì thế họ tuyển thêm tình nguyện viên. Thời Diệu đi báo danh, ngày báo danh chúng tôi thấy được những người sống sót khác trong tiểu khu, ước chừng năm, sáu mươi người, người nào người nấy đều gầy trơ xương, tất cả mọi người đều im lặng không nói gì. Những ngày qua khiến ai cũng cẩn thận từng li từng tí, mặc dù hiện tại nguy cơ đã được giải trừ thì tổn tương tâm lý lưu lại cũng không phải ngày một ngày hai là có thể khôi phục được.

17

Ngày đầu tiên tình nguyện viên bắt đầu làm nhiệm vụ, tôi và tụi nhỏ tiễn Thời Diệu ra ngoài.

“Tối nay anh sẽ về, giống như đi làm bình thường thôi, đừng lo lắng.” Anh ra vẻ thoải mái nói. Nhưng dọn dẹp zombie cũng không phải đi làm, sao lại không lo lắng cho được.

Tôi kiểm tra trang phục phòng hộ của anh một lượt: “Nhất định phải cẩn thận, nhà Tề Duệ đừng vào, giao cho những người khác đi.”

Tề Duệ và Dụ Hi lúc trước bị chúng tôi nhốt trong phòng, bây giờ là đội của Thời Diệu đi dọn dẹp, tuy Tề Duệ và Dụ Hi đã biến thành zombie nhưng dù sao cũng từng là bạn tốt. Thời Diệu gật đầu, ôm bọn nhỏ một cái rồi rời đi.

Đàn ông thì đi dọn dẹp zombie, phụ nữ cũng không nhàn rỗi, chúng tôi được tổ chức làm một số công tác hậu cần, cung cấp vật chất cho tiền tuyến. Buổi tối Thời Diệu trả lời thì im lặng thật lâu, tôi cho rằng anh vẫn đến chỗ Tề Duệ. Anh nói tôi biết, lúc dọn dẹp từng nhà nhìn thấy rất nhiều thi thể người bình thường, bọn họ có người chế+ trong đói khát, có người tự sát mà chế+, có cả nhà ôm chặt cùng một chỗ.

“Mạnh Vi, kiếp trước em có gọi điện thoại cho anh không?” Anh đột nhiên hỏi lại vấn đề ngày tận thế. Lần này tôi gật đầu.

“Em không gọi được phải không?”

“Ừm.”

“Vậy thì chắc chắn là anh đã chế+ vào ngày đầu tiên của tận thế rồi.”

“Sao anh lại chắc chắn thế?” Tôi hỏi anh, tuy rằng tôi biết rất dễ để nhận ra điều đó, lúc mạt thế vừa mới bắt đầu anh đã gọi điện cho công ty, kết quả là không ai nghe, nghĩa là trong công ty không còn người nào sống.

Anh trả lời tôi: “Bởi vì hai năm sau khi ly hôn anh vẫn luôn chờ cuộc gọi của em, anh không thể nào không nghe máy.”

Tôi ngạc nhiên: “Đã vậy thì sao hai năm kia tại sao anh không chủ động gọi điện cho em?”

Anh cười khổ: “Bởi vì em nói em chán ghét anh, cả đời cũng không muốn gặp anh, lúc ấy em nói rất quyết liệt, anh không dám chắc.”

Kiếp trước đúng là tôi có nói như vậy, thế mà anh cũng coi là thật. Chỉ là, kiếp trước chúng tôi thật sự đã bỏ lỡ mãi mãi.

Đêm nay Thời Diệu ngủ không yên, nhiều lần anh đang ngủ lại tỉnh, sờ tôi rồi lại sờ con, như là đang xác nhận chúng tôi có thật sự tồn tại hay không. Có đôi khi tôi cũng tự hỏi, tất cả những thứ này có thể cũng là một giấc mơ của tôi hay không, một ảo tưởng trước khi chế+.

Nhưng hơi thở của bọn nhỏ là thật, nhiệt độ cơ thể Thời Diệu cũng là thật, chúng tôi thật sự sống ở đây.

Ngày 260 sau tận thế, thông tin liên lạc bắt đầu khôi phục ở khu vực nhỏ, Thời Diệu cũng bởi vì biểu hiện ưu tú mà được bổ nhiệm làm một trong những người phụ trách địa bàn, mượn công cụ liên lạc của anh liên lạc với đội cứu viện ở quê nhà, hỏi thăm nhiều nơi cuối cùng cũng biết được tin tức của bố mẹ, bọn họ còn sống, hơn nữa còn gia nhập đội đặc công nông nghiệp, đang khí thế ngất trời xung phong trồng lúa nước.

Nhưng bố mẹ Thời Diệu vẫn không có tin tức, chiếc du thuyền kia vẫn chưa cập bến, không biết trôi nổi ở nơi nào. Từng ngày trôi qua, việc dọn dẹp tiến triển rất tốt, càng ngày càng nhiều người được cứu, liên tục có người đến trại của chúng tôi ở lại.

Ngày 400 sau tận thế, tôi nhìn thấy Kiều San, cô ấy và gia đình vẫn còn sống. Cô ấy cũng nhìn thấy tôi, ngay khi tôi chào hỏi cô ấy thì cô ấy lại không để ý mà quay người đi. Tôi biết đúng như lời cô ấy nói, cô ấy đã sớm không còn gì với Thời Diệu nữa, hay là cô ấy cũng hối hận rồi.

Buổi trưa Thời Diệu gọi điện tới: “Em thay quần áo đẹp vào, mang theo con, 2 giờ đến văn phòng gặp anh.”

“Sao vậy, có hoạt động à?” Tôi hỏi anh, muốn thay quần áo cho thật đẹp, chắc là rất long trọng.

“Ừ, em đừng quên, đúng 2 giờ, anh bận cúp máy trước nhé.” Anh dặn dò một câu rồi vội vàng cúp điện thoại.

Tôi về nhà tắm rửa thay một cái váy, tìm mỹ phẩm trước kia ra rồi trang điểm, sau đó cùng bọn nhỏ đi ra ngoài.

Đến văn phòng doanh trại không thấy Thời Diệu đâu mà chỉ thấy một đội ngũ thật dài, tôi đành phải ở một bên chờ.

“Em gái, em cũng tới phục hôn à, cặp song sinh của em thật xinh.” Chị gái ở bên cạnh hỏi thôi.

Tôi sửng sốt: “Đây là đăng ký kết hôn?”

Chị gái nhiệt tình nói: “Ừ nha, hôm nay doanh trại mở cửa đăng ký, chị cũng như em đều tới phục hôn đấy. Chị đến nhà chồng cũ thăm con mà bị nhốt lâu như vậy, cuối cùng mới biết người khác cũng vậy. Cảm thấy chồng cũ cũng ổn, có thể phục hôn, em thì sao?”

Tôi xấu hổ cười cười, ngượng ngùng nói tôi cũng bị nhốt ở nhà chồng cũ. Chỉ là Thời Diệu gọi tôi tới là muốn phục hôn sao? Đang lúc tôi chuẩn bị gọi điện thoại cho anh thì Quân Quân Duyệt Duyệt đột nhiên gọi bố, tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thời Diệu sạch sẽ lưu loát đứng trước mặt tôi.

Anh là người phụ trách địa bàn, rất nhiều người đều biết anh cho nên anh vừa xuất hiện thì ánh mắt mọi người đều nhìn qua, nhất là chị gái vừa rồi, chị ấy hưng phấn ăn dưa.

Tôi vội kéo anh qua một bên: “Anh đừng nói là gọi em tới là muốn phục hôn đấy nhé.”

Anh tự nhiên, không chút áy náy vì thông báo trong thời gian ngắn khiến tôi trở tay không kịp: “Ừ, việc này sớm muộn gì cũng phải làm, vốn dĩ anh muốn đợi lúc không bận sẽ làm nhưng chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay làm luôn đi.”

“Nhưng em chẳng chuẩn bị gì, sao anh vội vã thế?”

“Hôm nay anh gặp Kiều San, sợ em đổi ý.”

Anh trịnh trọng nhìn tôi: “Anh cũng muốn cho em biết, anh chưa bao giờ coi em là người khác, em cũng chưa bao giờ là cái bóng của người nào, em chính là em. Cho dù là lần đầu tiên chúng ta kết hôn hay là hiện tại, người anh muốn chung sống cùng nhau từ đầu đến cuối đêu là em, ngày đó tưởng rằng bị Dụ Hi cào bị thương anh đã muốn nói cho em biết nhưng lại sợ trong lòng em có gánh nặng, hy vọng giờ cũng không muộn."

Tôi nhớ lại ngày đó chúng tôi cách nhau một cánh cửa, anh nói được một nửa rồi lại thở dài. Anh cho rằng anh sẽ chế+ nên không muốn để cuộc sống sau này của tôi còn bị anh ngáng đường.

“Vậy anh có thể nói cho em biết rốt cuộc anh thích em vì gì không?” Cuối cùng tôi vẫn hỏi ra vấn đề này.

Anh trả lời: “Anh cũng không thể đưa ra câu trả lời cụ thể, anh chỉ biết là mỗi ngày tỉnh lại có thể nhìn thấy em và các con là đã cảm thấy cuộc sống thật đáng giá!”

Đội ngũ đăng ký kết hôn đang di chuyển về phía trước, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười ngọt ngào, chúng tôi vượt qua thời gian, không gian, sự sống và cái chế+ để đứng ở chỗ này, nếu cả hai không thể buông tay nhau thì hãy thuận theo trái tim mình, không để lại tiếc nuối.

Chúng tôi nhanh chóng lĩnh giấy chứng nhận, nhân viên công tác đưa giấy chứng nhận cho chúng tôi và chúc phúc: “Chúc hai người trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử.”

Quân Quân Duyệt Duyệt lúc này gấp đến độ nhảy dựng lên: “Chúng cháu đã được sinh ra rồi.”

Tất cả mọi người cười ha hả, nhân viên công tác cũng cười nghiêng ngả: “Là dì nói sai rồi, vậy chúc cả nhà vui vẻ, khỏe mạnh hạnh phúc nha.”

Lúc đi ra khỏi phòng làm việc, tôi ngẩng đầu nhìn về nhà, cửa kính vốn hư hại đã được thay mới, hoa cỏ trên sân thượng đang nở rộ, quần áo phơi nắng đang tung bay trong gió, tất cả không khác gì kiếp trước.

Chỉ là một đời này, vừa mới bắt đầu, kết thúc vừa ý.

(Hết)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.