Vấn Đỉnh Cung Khuyết

Chương 115: Cầu Phật




Vào đêm, trong cung trở về an tịch, chỉ còn tiếng ve kêu đau đây.

Một thân ảnh lén lút vào Kính Hiền Điện, sau một lúc lại lặng lẽ đi ra, rời khỏi Vĩnh Minh Cung bằng cửa sau, lại vòng qua những con đường hẻo lánh mới trở về Tử Thần Điện.

Trong Kính Hiền Điện, Đức Phi quỳ trước tượng Bồ Tát, tay cầm Phật châu.

Sự tình thay đổi khiến nàng ta nhất thời không phân biệt được thật hư.

Tính toán của nàng ta vốn không hề phức tạp. Hoàng trưởng tử tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm không nhiều, tâm tư sẽ không sâu, rất dễ bị người thân cận xúi giục.

Nàng ta vô cùng kiên nhẫn, chậm rãi khiến hoàng trưởng tử hận Lục hoàng tử, sau đó bảo nó xuống tay giết Lục đệ của mình.

Chỉ cần tới bước đó, cho dù Lục hoàng tử có bỏ mạng hay không, cuộc đời của đích trưởng tử Ninh Nguyên hiện đang có địa vị ổn định nhất coi như xong rồi. Hoàng đế dù coi trọng nó, niệm tình Giai Huệ Hoàng Hậu, cũng không thể chịu đựng chuyện này.

Đến lúc đó cuộc chiến tranh giành trữ vị chính thức bắt đầu, ngoại trừ Tứ hoàng tử có huyết thống với Lạc Tư chắc chắn không có duyên với vị trí thái tử, những hoàng tử khác đều có khả năng kế vị.

Mà hoàng thứ tử sớm đã bị hoàng đế chán ghét, vậy Tam hoàng tử dưới gối nàng ta sẽ trở thành người có cơ hội nhất. Với phi tần trong cung mà nói, cây đại thụ lớn nhất có thể trông cậy vào còn không phải là hài tử dưới gối mình có thể kế thừa đại thống sao?

Con đường này vừa đơn giản lại chu toàn.

Nhưng không ngờ cuối cùng lại gặp vấn đề, hơn nữa ngoài ý muốn này còn nằm ở hoàng trưởng tử.

Trương Xương tiếp xúc với nó mấy tháng, thân là ngự tiền, rất dễ được hoàng trưởng tử tin cậy. Thường xuyên qua lại, hoàng trưởng tử ngày càng thân thiết với gã, ngay cả thị vệ bên cạnh cũng cùng gã xưng huynh gọi đệ.

Nàng ta dần cảm thấy ngày thành công đã không còn xa, nhưng hoàng trưởng tử lại chậm chạp không chịu xuống tay với Lục hoàng tử, mỗi khi Trương Xương nhắc đến việc này, nó đều trầm mặc chống đỡ.

Đức Phi nóng vội dẫn đến bất an, nhưng việc này chỉ có thể chậm rãi đi từng bước.

Hôm nay, Trương Xương đột nhiên tới bẩm báo, nói hoàng trưởng tử đã mở miệng bảo mình hận Lục đệ, cảm thấy từ khi có Lục đệ, Thần Phi không còn đối xử với nó tốt như lúc trước. Nó còn nói nó cũng biết sau này lớn lên Lục đệ sẽ tranh với nó, sự tình liên quan đến ngôi vị hoàng đế, giữa hai người chắc chắn sẽ có một kẻ bỏ mạng, nếu chắc chắn sẽ xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên loại bỏ Lục đệ càng sớm càng tốt.

Nó nói nó chậm chạp không ra tay được vì sợ bản thân sau này không có nơi nương tựa.

"Hoàng trưởng tử điện hạ nói một khi Lục hoàng tử chết trong tay ngài ấy, Thần Phi nhất định sẽ không chứa chấp ngài ấy. Ngài ấy từ nhỏ tang mẫu, vất vả lắm mới được Thần Phi chiếu cố, thật sự sợ lại xảy ra biến cố. Ngài ấy còn nói người không vì mình, trời tru đất diện, ngài ấy cũng muốn con đường tương lai mình đi bằng phẳng. Nếu ngoại trừ Thần Phi còn có người chịu chiếu cố ngài ấy, ngài ấy đương nhiên nguyện ý tiễn Lục hoàng tử lên đường."

Trương Xương bẩm báo như vậy.

Đức Phi nhất thời hỗn loạn, lời này thật sự khiến người ta lung lay. Nàng ta mưu tính tất cả chẳng qua là vì sau này bản thân có thể làm Thái Hậu, vậy nếu nuôi dưỡng hoàng trưởng tử dưới gối, sự việc chẳng phải đơn giản hơn sao?

Nhưng nàng ta lại lo hoàng trưởng tử liệu có phải có tâm tư khác không.

Sự lung lay cùng băn khoăn này day dứt không thôi khiến nàng ta lo được lo mất. Một mặt muốn đơn giản làm theo tính toán ban đầu, một mặt lại thật sự luyến tiếc quân cờ tốt hoàng trưởng tử này.

Nói đến cùng, đích trưởng tử kế vị mới là chuyện nhẹ nhàng nhất.

Nên... Hay không nên.

Nàng ta nhắm mắt trước Bồ Tát, tiếng gõ mõ từng cái vang lên.

Tiếng mõ linh hoạt khiến lòng người phẳng lặng, nàng ta bình tâm suy nghĩ, chải chuốt mọi việc lại một lần.

Đúng rồi, hẳn sẽ không, hoàng trưởng tử sẽ không có tâm tư khác.

Còn nữa, Vĩnh Tin Cung của Thần Phi tuy nàng ta không dò tay vào được, nhưng thật hư mấy ngày nay Trương Xương tìm hiểu được hẳn sẽ không sai.

Trương Xương nói, hoàng trưởng tử lén lút khóc trước mặt gã hai lần, đều là vì chịu ủy khuất ở Duyên Phương Điện. Thái độ không nóng không lạnh của Thần Phi khiến nó ngày càng lo lắng, nó thậm chí còn mê mang hỏi Trương Xương: "Có phải dì không cần ta nữa rồi không?"

Tất cả, thật sự không giống là giả.

Đức Phi hít một hơi thật sâu, tiếp tục gõ mõ.

Đốc đốc đốc đốc, âm thanh khiến người ta thư thái.

OoOoO

"Đốc đốc đốc đốc đốc đốc đốc..."

Ở trắc điện Duyên Phương Điện, tiếng gõ mõ vang lên liên tục, rất có tiết tấu, lại khiến lòng người không thể yên lặng.

Hạ Vân Tự quỳ trên đệm hương bồ nhắm mắt, cung mày nhíu chặt, lại bỗng cười lạnh một tiếng, theo tiếng cười nàng mở mắt ra, đạm mạc nhìn tượng Phật.

Mấy ngày trước, nàng đồng ý chủ ý của Ninh Nguyên.

Hôm nay Ninh Nguyên đi nói với Trương Xương, nói không thích nàng, nguyện ý xuống tay với Ninh Nghi, chỉ cần sau này có người chịu chiếu cố nó.

Nàng nhìn ra chí khí trong lòng Ninh Nguyên. Tuổi này của nó chẳng khác nào nghé con mới sinh không sợ cọp, chuyện như vậy đối với nó là kích thích.

Nhưng nàng có bao nhiêu lo lắng? Tuy rằng nàng đã tận lực âm thầm sắp xếp rất nhiều tai mắt, đảm bảo việc này sẽ không xảy ra sai lầm, nhưng nếu có "lỡ như" thì sao?

Mấy ngày nay, có bao nhiêu lần nàng muốn nói với Ninh Nguyên, đừng tiếp tục việc này nữa, dì sẽ xử lý tất cả.

Bởi vì chuyện như vậy tóm lại Ninh Nguyên cũng phải trải qua, trước mắt còn có nàng bao bọc nó, cho dù kết quả thua hết bàn cờ, nếu nàng chịu đánh cược tính mạng của mình, ít nhất cũng phải bảo đảm Ninh Nguyên bình an vô sự.

Nhưng sau này thì chưa chắc, nếu nó ở tiền triều gặp tính kế tương tự, nàng chưa chắc đã có thể giúp đỡ.

Rèn luyện lần này với nó vô cùng quan trọng.

Cho nên Phật Tổ à, chúng ta nói chuyện đi...

Mắt phượng híp lại, Hạ Vân Tự lặng lẽ niệm Phật.

Phật Tổ có khí thế không giận tự uy, rũ mắt nhìn nàng, nhìn thế gian, dùng gương mặt hiền từ này phù hộ chúng sinh.

"Nhưng hiền từ phù hộ có ích lợi gì?" Hạ Vân Tự mở mắt nhìn thẳng tượng Phật.

"Người hiền từ với chúng sinh, thậm chí để mặc người thiện lương bị kẻ gian hai chết."

"Cho nên, ta không cầu xin người phù hộ, ta chỉ muốn bằng bản lĩnh của mình bảo vệ hài tử của ta, mong người cho phép."

"Tỷ tỷ đã không còn, món nợ này ta không tính lên đầu người, chỉ muốn thanh toán với hung thủ trên thế gian."

"Nhưng nếu Ninh Nguyên gặp chuyện gì, hai món nợ này ta sẽ tính rõ ràng với người."

"Nhân quả báo ứng người rõ ràng nhất."

"Vì thế trong chuyện này người đừng trêu chọc ta."

Dần dần, tiếng cười đùa của hài tử xuyên qua tiếng gõ mõ làm xao động lòng người.

"Chờ đã! Đừng chạy nữa!" Tiếng la của Ninh Nguyên truyền tới.

Ngay sau đó, sống lưng Hạ Vân Tự nặng xuống, Ninh Nghi trèo lên ôm cổ nàng cười như điên. Nàng cũng cười, đưa tay bế Ninh Nghi xuống: "Mau xuống đây!"

Ninh Nguyên đuổi vào, cũng duỗi tay túm lấy Ninh Nghi: "Mau xuống đây, đừng quấy rầy dì lễ Phật!"

Ninh Nghi buông tay nhào vào lòng Ninh Nguyên, được nó bế còn cười đùa không ngừng: "Ca ca chạy chậm quá!"

Ninh Nguyên trừng mắt: "Có phải đệ muốn bị đánh hay không!"

Đôi mắt đen tròn của Ninh Nghi nhìn nó, vô tội mà đáng yêu.

Hạ Vân Tự mỉm cười, nhận lấy Ninh Nghi từ tay Ninh Nguyên, ba người cung về tẩm điện.

Lúc này đã là thời điểm nên đi ngủ. Hạ Vân Tự nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, xem ra hôm nay hoàng đế sẽ không tới đây.

Dù sao người mới cũng tiến cung chưa được bao lâu, cảm giác mới mẻ còn chưa qua, hiện tại nàng còn chiếm được sủng ái đã không dễ dàng gì.

Hạ Vân Tự đoán hôm nay thị tẩm có lẽ là Tô thị hoặc Cố thị. Hai người này phân vị cao càng hợp mắt hoàng đế, tuy không bằng Diệp thị thanh vân thẳng thượng lần trước tiến cung, nhưng nhận ban thưởng đương nhiên vẫn nhiều hơn người khác.

Hôm sau mọi người tới Vĩnh Minh Cung vấn an Đức Phi, nàng vẫn lười biếng muốn ngủ, lúc xuống giường đúng lúc Yến Thời chạy vào, hành lễ::"Nương nương, xảy ra chút chuyện."

Hạ Vân Tự nhìn nàng trong gương: "Chuyện gì?"

Yến Thời tiến lên hai bước: "Lúc từ chỗ Đức Phi trở về, không biết như thế nào Lâm Ngự Nữ lại va chạm Tô Mỹ Nhân, hai người xảy ra tranh chấp. Nghe nói... Tô Mỹ Nhân vốn không so đo, nhưng Kỷ Bảo Lâm lại không thuận theo. Phân vị của Kỷ Bảo Lâm cao hơn Lâm Ngự Nữ, nên ương ngạnh phạt quỳ nàng ấy trên đường."

Hạ Vân Tự nhíu mày: "Đức Phi không quản?"

"Khoảng cách giữa nơi xảy ra chuyện với Vĩnh Minh Cung và Vĩnh Tin Cung của chúng ta như nhau, có lẽ Đức Phi cũng mới biết tin."

A, thật thú vị!

Việc này nếu Đức Phi đã quản, vậy nàng mặc kệ. Nhưng Đức Phi không quản mà nàng lại biết, thật sự rất khó để giả vờ không hay biết gì.

Kỷ thị lại là người trong cung Yến Phi, mâu thuẫn giữa nàng và Yến Phi còn chưa cắt đứt, thù cũ oán mới rối rắm đan xen càng khó giải quyết.

Hạ Vân Tự liền nói: "Đi mang Lâm Ngự Nữ về, đồng thời truyền Kỷ thị tới. Nhớ báo với Yến Phi một tiếng, đừng khiến ta giống như vô duyên vô cớ động đến người trong cung nàng ta."

Yến Thời hành lễ rồi lui xuống.

Hạ Vân Tự vẫn không vội không hoảng mà trang điểm thay y phục, đến khi hai người họ vào điện, nàng vẫn chưa thu thập thỏa đáng, một tiểu cung nữ đang quỳ bên chân giúp nàng sửa sang làn váy.

Nửa bên mặt Lâm Ngự Nữ sưng đỏ, khóe mắt còn treo nước mắt, cùng Kỷ thị hành lễ.

Từ trong gương Hạ Vân Tự liếc nhìn hai người họ, không hề quay đầu, chỉ khẽ cười: "Ngày thường bổn cung cùng hai vị tỷ tỷ Hiền Phi Đức Phi trách phạt cung tần đều không dám bạt tai, Kỷ Bảo Lâm thật có khí thế."

Kỷ thị duy trì tư thế khom người, không hề sợ hãi: "Lâm Ngự Nữ bất kính trước, thần thiếp chỉ là nhất thời tức giận mà thôi."

"Xem ra phía sau có người chống lưng cho ngươi rồi."

Kỷ thị không đáp, nhưng lúc này an tĩnh tất nhiên là khẳng định điều đó.

"Ngươi nghĩ thế nào?" Hạ Vân Tự khẽ cười, lười biếng ngáp một cái, "Nếu không có ai chống lưng cho ngươi, việc này ta lười quản. Nhưng nếu đã có kẻ đứng sau, ta càng muốn xem nàng ta có thể làm gì."

Kỷ thị ngẩng đầu, từ trong mắt nàng ta Hạ Vân Tự nhìn thấy kinh ngạc và bất an.

Ở trong cung, thông thường biết ai sau lưng có chủ đều sẽ cho ba phần mặt mũi, với phi tần địa vị cao càng là như thế. Cho dù kẻ đứng sau có thâm cừu đại hận gì, cho chút mặt mũi cũng không có gì trở ngại.

Nàng ta nào ngờ vị Thần Phi nương nương này lại hoàn toàn khác biệt!

"Cung tần trong cung không phạm trọng tội không thể bạt tai, còn về vấn đề trách phạt đã có bổn cung và hai vị tỷ tỷ chấp chưởng, nào đến phiên ngươi dạy dỗ Lâm thị?" Nói rồi, nàng cuối cùng cũng xoay người, "Lâm Ngự Nữ trở về đi, nhớ truyền y nữ tới xem mặt ngươi một chút."

Dứt lời, nàng lại cao giọng: "Giải nàng ta ra ngoài, đính bồn nửa canh giờ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.