Không ngoài dự liệu, Tiểu Đông Tử bị giải về Cung Chính Tư tái thẩm, liền nói Hạ Vân Tự âm thầm sai khiến gã thiêu chết Giai thái quý cơ. Còn về nguyên do, mượn chuyện xưa có sẵn, gã nói nàng ghi hận Đàm Tây Vương đưa Quý Phi và Chiêu Phi tiến cung, hại chết Giai Huệ Hoàng Hậu.
Đêm nay trời đổ tuyết, tuyết trắng bao trùm mọi con đường trong cung, thời tiết không còn khô ráo, phong cảnh dưới ánh trăng càng trở nên tuyệt đẹp.
Hiền Phi và Hạ Vân Tự cùng đứng dưới hành lang thưởng tuyết, nghe được tin, cười lạnh một tiếng: "Đúng là biết tìm lý do, chuyện xa xăm như vậy cũng có thể kéo ra nói."
"Đây là diễn kịch cho Đàm Tây Vương xem." Hạ Vân Tự nhẹ giọng, "Còn về việc Đàm Tây Vương có tin hay không, phải chờ xem thượng triều mười sáu tháng giêng sẽ biết."
Đó là buổi thượng triều đầu tiên của năm mới, Đàm Tây Vương còn chưa về đất phong, theo lệ sẽ đến.
Hiền Phi suy tư: "Ta thì để ý câu yêu phi họa quốc kia hơn."
"Ta cũng vậy." Hạ Vân Tự gật đầu, "Có điều việc này chúng ta không xử lý được, nên trước mắt trừ bỏ Đức Phi rồi tính. Nếu không một lòng lo hai việc khó tránh khỏi có chỗ bỏ sót, ngược lại để Đức Phi có cơ hội phản kích."
"Cũng đúng. Đến mười sáu tháng giêng bọn nhỏ đều đi học đọc sách lại, Ninh Nghi sẽ bắt đầu tiếp xúc với giấy bút đúng không?"
"Còn không phải sao?" Nhắc tới chuyện này, Hạ Vân Tự cũng đau đầu như Hòa Phi lúc đó, bọn nhỏ chỉ hơn hai tuổi đã phải tiếp xúc với giấy bút, bắt đầu từ viết viết vẻ vẻ. Nhưng hai tuổi là tính theo tuổi mụ, hài tử của nàng và Hòa Phi đều sinh vào cuối năm, cái gọi "hai tuổi" chẳng qua là vừa tròn một tuổi chưa được bao lâu, nghĩ thế nào cũng có hại.
Hiền Phi cười nói: "Hân Chi bên chỗ Hòa Phi rất ngoan, Ninh Tịch khi đó thích nhất kéo váy nàng ấy mà vẽ. Ta nhớ thời gian đó Hòa Phi rất hay nổi nóng, mấy lần muốn bế lên đánh cuối cùng lại luyến tiếc, còn dọa hài tử sợ đến khóc một hồi."
Hạ Vân Tự cũng cười: "Bên này chắc sẽ tốt hơn một chút, Ninh Nguyên là Đại ca tốt, nhất định biết cách dạy đệ đệ."
Hiền Phi gật đầu: "Trở về ta bảo Thục Tĩnh thường xuyên tới đây, có ca ca tỷ tỷ dẫn dắt, nó sẽ không rảnh náo loạn với muội."
Hàn huyên một hồi, Hiền Phi về Khánh Ngọc Cung, Hạ Vân Tự đi xem Ninh Nguyên và Ninh Nghi, sau đó nghỉ ngơi sớm.
Mấy ngày sau, vụ án của Giai thái quý cơ kết thúc, hoàng đế đương nhiên không tin lời khai Tiểu Đông Tử cắn chặt nàng, tiếp tục điều tra lại kéo thêm một vị thái phi ra.
Vị thái phi này coi như cũng có chút sâu xa với Giai thái quý cơ, bà ta năm xưa mất con, trong cung đồn đoán việc này do Giai thái quý cơ làm, nhưng không có chứng cứ, sự việc cuối cùng không được giải quyết, đây quả thật là nút thắt trong lòng vị thái phi kia nhiều năm.
Sự việc liên quan tới thái phi, Thái Hậu tự mình tới hỏi, đối phương đương nhiên không chịu thừa nhận, kiên quyết lấy chết minh chứng, cũng may được cung nhân ngăn cản.
"Sự thật chắc chắn không phải như thế." Hạ Vân Tự nghe xong liền lắc đầu, "Mặc kệ trong lòng hận thế nào, đó cũng là việc của rất nhiều năm trước. Hiện giờ đã là thái phi, ngay cả Hoàng Thượng cũng kính trọng bà ấy ba phần, đang là thời điểm an hưởng vinh hoa, hà tất lại vì chuyện cũ mà trêu chọc phiền phức như vậy?"
"Đúng thế." Tiểu Lộc tử khom người, "Hạ nô cũng nghĩ thế, Thái Hậu nhất định cũng rõ ràng, chỉ theo lệ hỏi một chút thôi, có điều..." Gã cau mày thở dài, "Tiểu Đồng Tử kia hình như đã đoán được Thái Hậu sẽ làm thế, hơn nữa nhìn cả hoàng cung, tên đó cũng không thể chỉ người khác."
"Việc này bổn cung sớm đã đoán được. Không sao."
Tuy biết thứ tra ra không phải chân tướng, nhưng nếu bản thân Tiểu Đông Tử cũng không biết chân tướng, cũng không trách được Cung Chính Tư.
Kết quả này không giống "không giải quyết được". Có thể thay sau khi thay đổi cung nhân, Đức Phi đã bắt đầu căng thẳng, an bài càng thêm chu đáo cẩn thận, phải nghĩ kỹ rồi mới đẩy đến chỗ thái phi.
Nàng chỉ hỏi: "Hoàng Thượng xử lý thế nào?"
"Tiểu Đông Tử bị đánh chết, gia quyến lưu đày tám trăm dặm. Còn bên thái phi... Không thật sự định tội, chỉ nghe nói Thái Hậu bày kế để bà ấy tự xin rời cung, đến hành cung tránh tạm."
"Còn cung nữ Bạch Quế?"
Hôm đó ở Tử Thần Điện, Bạch Quế trông có vẻ trung thành, nàng nghĩ có thể điều người này tới xem. Nếu trung thành là thật, ngày sau nàng ấy sẽ trở thành thanh kiếm hướng về phía Đức Phi, nếu là giả, muốn định tội nàng ta với từ nhất phẩm Thần Phi như nàng cũng không phải chuyện khó.
Nhưng Tiểu Lộc Tử lại bẩm báo: "Bạch Quế phụng dưỡng bên Giai thái quý cơ mười mấy năm, Đàm Tây Vương cũng biết nàng ta. Lúc ấy nghe nói sự việc không liên quan tới nàng ta, vương gia đã xin Thái Hậu muốn người, để nàng ta tới vương phủ làm việc, Thái Hậu đã ân chuẩn."
Hạ Vân Tự chỉ đành từ bỏ: "Được rồi, coi như cũng có nơi để về, đối với Giai thái quý cơ cũng là một lời giải thích."
Qua hai ngày nữa, mười sáng tháng giêng cuối cùng cũng tới.
Hôm nay đúng lúc hoàng đế ngủ lại Duyên Phương Điện, khi hắn xuống giường Hạ Vân Tự cũng tỉnh. Hắn thượng triều, nàng liền chờ, quyển sách trong tay không thể đọc vào, cả buổi sáng đều thất thần.
Sóng to gió lớn nàng đã trải qua không hề ít, nhưng khó có chuyện khiến nàng bất an như vậy. Việc lần này thật sự không giống, đắc tội phiên vương cùng tranh đấu hậu cung không thể đánh đồng.
Tới gần trưa, mới nghe nói thánh giá trở lại.
Hạ Vân tự ở cửa đại điện nghênh đón, vừa cùng hắn vào trong vừa oán trách: "Hoàng Thượng còn nói muốn là người đầu tiên hướng dẫn Ninh Nghi nghiên mực, sao bây giờ mới trở về?"
Hoàng đế cười khổ: "Tiền triều nhiều việc, trẫm hạ triều liền lập tức tới đây, ngay cả Tử Thần Điện vẫn chưa về." Hắn vừa nói vừa quay đầu nhìn nàng, "Có ai nghiên mực cho nó chưa?"
"Vẫn chưa." Hạ Vân Tự bĩu môi, "Thần thiếp kiên quyết chờ Hoàng Thượng nên không cho cung nhân nhúng tay."
"Vậy thì tốt." Hoàng đế thở phào, ôm hôn nàng một cái, "Chờ trẫm thay y phục liền đi xem nó."
Hắn thật sự thượng triều xong liền chạy tới đây, triều phục còn mặc trên người. Hạ Vân Tự cười gật đầu, tự mình hầu hạ hắn thay thường phục.
Trong lòng nàng thầm tính toán, thời điểm ngồi xổm xuống giúp hắn cài thắt lưng rốt cuộc cũng hỏi: "Đàm Tây Vương điện hạ... Vẫn ổn chứ?"
"Tam đệ? À, nàng là nói chuyện mẫu thân đệ ấy qua đời sao? Khổ sở là điều không thể tránh được, trẫm cũng trấn an đệ ấy."
"Thần thiếp nghe nói Cung Chính Tư đã kết án, ngài ấy có biết không?"
Hoàng đế lúc này mới nghe ra nàng muốn hỏi gì, nhân lúc nàng đứng dậy, tay trái giữ chặt mỹ nhân, tay phải gõ nhẹ trán nàng một cái: "Bớt lo lắng đi, trẫm sao có thể để đệ ấy nghi ngờ lung tung về nàng?"
Bốn mắt nhìn nhau, sủng nịnh trong đáy mắt hắn ngọt như mật đường. Nàng cuống quít tránh đi, nhấp môi: "Việc này còn không phải... Còn không phải do Tiểu Đông Tử kia cắn thần thiếp sao?"
"Được rồi." Hắn buồn cười mà hôn nàng, "Trẫm sớm đã giải thích với đệ ấy, Tam đệ không phải người không hiểu chuyện, phân tranh trong đó đệ ấy có thể suy nghĩ cẩn thận."
Nàng vẫn không yên tâm, tay nắm chặt ống tay áo của hắn: "Hoàng Thượng phải nói rõ với thần thiếp, lúc lâm triều, Đàm Tây Vương điện hạ có nói gì không?"
"Không có." Hắn cười bất lực, "Yên tâm, nửa chữ đệ ấy cũng không nhắc tới nàng, đệ ấy chỉ tỏ thái độ chuyện thái phi đi hành cung, có lẽ ít nhiều là nghi ngờ thái phi."
Vậy thì tốt.
Hạ Vân Tự thoáng thả lỏng.
Điều này không nghĩa Đàm Tây Vương thật sự nghi ngờ nàng, nhưng lại cho thấy tạm thời Đàm Tây Vương sẽ không làm gì, nàng có thể yên tâm đối phó Đức Phi.
Sau đó hai người cùng tới phòng Ninh Nghi. Ninh Nghi hiện tại vẫn còn trong thời gian mỗi ngày phải ngủ sáu bảy canh giờ, thấy nó sáng sớm dậy không nổi, nhũ mẫu liền dỗ nó ngủ thêm một giấc nhỏ, lúc này mới tỉnh lại không bao lâu, tinh thần vô cùng tỉnh táo.
Thấy phụ mẫu, nó lập tức cười rộ, duỗi tay nhỏ ra: "Ôm!"
"Biết ngay là con muốn ôm mà!" Hạ Vân Tự bế nó lên, dịu dàng nói, "Sau này học phải dùng giấy bút, học cho tốt đấy!"
Ninh Nghi không nghe hiểu nàng đang nói gì, chỉ cười vùi đầu vào cổ nàng.
Hoàng đế nhìn tới buồn cười, đi đến cạnh bàn vừa nghiên mực vừa nói: "Ninh Nghi nhìn ngoan hơn Ninh Nguyên, Ninh Nguyên lúc đó vừa biết đi biết học liền không chịu nghỉ ngơi, suốt ngày chạy nhảy, nhóm nhũ mẫu lúc nào cũng phải đuổi theo nó."
Hạ Vân Tự cười nói: "Nhưng bây giờ không phải đã là Đại ca ca hiểu chuyện rồi sao? Thần thiếp còn mong nó sẽ chỉ dạy đệ đệ."
Nàng muốn Ninh Nguyên chỉ dạy đệ đệ, Ninh Nguyên đương nhiên cũng nhớ nó có người đệ đệ muốn theo nó học. Vì thế mấy ngày liền, buổi tối vừa tan học Ninh Nguyên liền vội chạy về Vĩnh Tin Cung, sau đó kiên nhẫn dạy Ninh Nghi cách dùng giấy bút.
Việc này hơi khó với Ninh Nghi, đặc biệt là tư thế cầm bút, hiện tại ép nó học là không thể, thái y cũng dặn dò đừng quá nóng vội, miễn cho xương cốt bị ảnh hưởng.
Tuy vậy, nhờ Ninh Nguyên dốc lòng làm bạn, mới hơn hai tháng việc học đã rất có hiệu quả, Ninh Nghi dần nhớ thứ gọi là bút, có thể viết vẽ trên giấy, thỉnh thoảng tiểu hài tử còn vẽ bậy lên tường khiến ca ca không vui.
Đầu tháng ba, Ninh Nguyên có được một thỏi mực tốt. Thỏi mực này do bên ngoài mới tiến cống vào cung, tỷ lệ hoàn hảo, mực cũng rất đẹp. Phụ hoàng kiểm tra công khóa của mấy huynh đệ bọn họ, cảm thấy nó và Tam đệ hoàn thành tốt nhất, liền sai người đi lấy mấy thỏi cho bọn họ chọn.
Tam đệ chọn thỏi khắc hoa văn hoa mai, nói là mai hoa hương tự khổ hàn lai (1). Ninh Nguyên vừa nghe, trong lòng liền thầm đoán những thỏi còn lại sẽ có hoa văn gì, nên dùng văn chương thế nào để miêu tả, nhưng thỏi mực còn chưa tới trước mặt nó, phụ hoàng đã vẫy tay: "Ninh Nguyên tới đây."
(1) Mai hoa hương tự khổ hàn lai: Hương hoa mai tỏa ra từ cái lạnh buốt.
Nó đi lên trước, phụ hoàng cho mấy đệ đệ cáo lui, dẫn nó vào tẩm điện, mở ngăn kéo lấy ra một cái tráp đưa cho nó, cười nói: "Cái này cho con, đừng để Tam đệ con biết."
Nó mở ra liền thấy bên trong cũng là một thỏi mực, nhưng lại khắc theo hình con sư tử nhỏ.
Thỏi mực như vậy không thường thấy, đặc biệt là mực dùng trong cung, đa phần là hình trụ, bên trên khắc thêm hoa văn tinh xảo.
Nhưng thỏi mực này lại khắc theo hình con sư tử, hơn nữa trông rất nghịch ngợm, hiếm thấy.
Hai mắt Ninh Nguyên sáng lên, vừa lấy ra nhìn vừa nói: "Đẹp quá, nhi thần chưa từng thấy thỏi mực như vậy." Nhưng câu tiếp theo lại là, "Nhi thần có thể cho Lục đệ không?"
Hoàng đế ngẩn ra, dò hỏi: "Con đã thích như vậy, sao còn cho Ninh Nghi?"
Ninh Nguyên cười cười: "Nhi thần không thiếu mực tốt, nhưng Lục đệ... Gần đây nó bị ép học cách sử dụng giấy bút nên hình như hơi khó chịu, cho đệ ấy thỏi mực đẹp này có lẽ nó lại có hứng thú chăng?"
"Con đúng là ca ca tốt." Hoàng đế cười vui vẻ, "Thôi được, đồ thưởng cho con chính là của con, muốn dùng thế nào con cứ làm chủ. Nếu thỏi mực này tặng Lục đệ, vậy trẫm sai người làm cho con thỏi khác."
Ninh Nguyên đương nhiên cao hứng: "Đa tạ phụ hoàng!" Dứt lời nó liền cáo lui, còn về thỏi mực kia đã có cung nhân nhận lấy, không cần nó tự cầm.
Trên đường về Vĩnh Tin Cung, Ninh Nguyên luôn nghĩ, Lục đệ, đệ phải mau lớn lên!
Nhị đệ và nó không hòa thuận nhiều năm, Tam đệ gần đây cũng để lộ mục đích. Tứ đệ và nó còn tính là thân thiết, nhưng nửa huyết thống Lạc Tư kia đã chú định Tứ đệ không thể giúp được việc lớn gì, ngày sau chỉ có thể là một vương gia nhàn tản.
Nó là hài tử lớn lên trong tinh phong huyết vũ trong cung, không thể lừa mình dối người những vấn đề như vậy, giữa huynh đệ bọn họ ngày sau ít nhiều sẽ có phân tranh.
Đến lúc đó, nó cần Lục đệ hỗ trợ.
Nó cũng không định ép Lục đệ làm gì, nhưng có một đệ đệ có thể tín nhiệm là chuyện tốt.
Nghĩ như vậy, đang thất thần, Ninh Nguyên nghe hoạn quan cầm thỏi mực đi cạnh lẩm bẩm: "Lục điện hạ còn nhỏ, ngài ấy biết cái gì? Mực tốt như vậy điện hạ cũng tặng ngài ấy."
Ninh Nguyên nhíu mày, bất mãn nhìn gã, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, hoạn quan kia lại cúi đầu nói tiếp: "Thứ hạ nô nhiều lời, điện hạ đừng quên, Lục điện hạ mới là nhi tử thân sinh của Thần Phi nương nương. Điện hạ tận tâm đối đãi với ngài ấy như thế, đừng để chính mình ngày sau phải thương tâm."