Đầu xuân se lạnh, tường cung màu son còn được phủ một tầng tuyết mỏng khiến người ta cảm thấy thật sự lạnh lẽo.
Ở Như Anh Điện ở Quỳnh Hoa Cung, từ chỗ Thuận Phi trở về, một mình Nghi Tiệp Dư ngồi trên giường La Hán suy nghĩ, không hề nhúc nhích.
Trong lòng nàng ta có cảm giác bồng bột cáu giận không nói nên lời, cũng không nói được.
Nhưng sâu tận bên trong, nàng ta biết đó là sợ hãi.
Ngọc bội kia, nàng ta mới thấy ở chỗ Thuận Phi.
Ngọc bội làm từ ngọc mỡ dê tốt nhất, thợ thủ công điêu khắc tinh xảo, còn cẩn thận khắc chữ phúc ở giữa rồi mạ vàng, màu vàng và trắng ở bên cạnh nhau không hề chói mắt, ngược lại càng tôn lên sự ôn nhuận của ngọc.
Thuận Phi vừa nhìn đã thích, lập tức lệnh cung nữ đặt ngọc bội dưới gối Tam hoàng tử, giúp nó ngủ yên. Nàng ta ở bên cạnh nhìn, cả người lập tức rét run.
Chỉ nhìn một cái nàng ta liền nhận ra thứ này giống hệt nửa miếng ngọc bội Cung Chính Tư tìm thấy. Mọi việc Trình Dũ càng không dám che giấu, lúc ấy đã bẩm báo việc này, về sau nửa miếng ngọc bội còn lại được nạm chung với ngọc bội khác trời xui đất khiến về tay Trình Dũ, Trình Dũ cũng cho nàng ta xem.
Chính là nó, là miếng ngọc bội đó. Mỗi miếng ngọc bội ban cho hoàng tử công chúa đều giống hệt nó.
Chỉ trong chớp mắt đó, nàng ta thật sự cảm thấy như có oan hồn tới lấy mạng, là Giai Huệ Hoàng Hậu cùng Ngũ hoàng tử tới tìm nàng ta tính sổ.
Sau dần bình tĩnh lại, nàng ta lập tức gạt bỏ suy nghĩ này đi.
Nàng ta không tin, nàng ta không tin là oan hồn tới lấy mạng, Giai Huệ Hoàng Hậu đã ly thế mười năm, muốn đòi mạng thì sớm đã tới, hà tất kéo dài tới lúc này!
Còn nữa, ngày đó ra tay cũng không phải nàng ta, là Quý Phi và Chiêu Phi. Nếu ngay cả nàng ta Hoàng Hậu cũng phát hiện, vậy đúng là ở trên trời có linh thiêng nhìn thấy tất cả, nhưng kẻ lẫn trốn sâu hơn nàng ta cũng biết mới đúng, sao chỉ tới tìm một mình nàng ta?
Nàng ta tự an ủi chính mình, nhưng sợ hãi vẫn bao trùm tâm trạng.
Nếu vở tuồng này không phải Giai Huệ Hoàng Hậu cùng Ngũ hoàng tử tới lấy mạng tính sổ, vậy chỉ còn một khả năng.
Hạ Vân Tự đã nhìn ra.
Hạ Vân Tự đã nhìn ra nàng ta có liên quan tới chuyện của Ngũ hoàng tử, cũng nhận ra nàng ta có liên quan tới chuyện của Giai Huệ Hoàng Hậu. Nếu không với tính tình của Hạ Vân Tự, nàng sẽ không xen vào việc người khác.
Nàng ấy cuối cùng vẫn nhìn ra.
Đây là chuyện Nghi Tiệp Dư đã lo từ lâu. Khi còn ở bên cạnh Chiêu Phi, nàng ta đã lo lắng bất an điều này.
Đúng là trốn qua mồng một cũng không tránh khỏi mười lăm...
Nghi Tiệp Dư hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Nếu đã không tránh khỏi, vậy thì đua tới ngươi chết ta sống. Đây không phải chính là đạo lý tồn tại trong cung sao?
Nàng ta biết Hạ Vân Tự được sủng ái, càng biết Hạ Vân Tự từ ngày tiến cung ở trong lòng Hoàng Thượng không hề tầm thường, nhưng trong cung không có người nhìn thấu như vậy, "không tầm thường" không chỉ có mình nàng ấy.
Từ hậu trạch Mộ Vương đến hậu cung thiên tử, nàng ta tranh đấu nhiều năm, cho dù Hạ Vân Tự chỉ cần mấy năm ngắn ngủi đã có được phi vị, nàng ta cũng không cần quá sợ nàng.
"Người đâu!" Nghi Tiệp Dư trầm giọng gọi.
Cung nữ chờ lệnh bên ngoài lập tức vén màn đi vào.
"Gọi Trình Dũ tới gặp ta."
Cung nữ kia sợ hãi, không tự chủ mà nhẹ giọng đáp "Vâng", liền rời khỏi điện.
OoOoO
Lại qua mấy ngày là tới tháng hai.
Ngày hai tháng hai, rồng ngẩng đầu, cũng là mùa kêu cày bừa vụ, dù là trong cung hay dân gian đều là ngày quan trọng. Sáng sớm hoàng đế đã ra ngoài tế thần nông, khẩn cầu mưa thuận gió hòa, bá tánh được mùa; mỗi người trong cung đều dùng một chén bún tàu nhỏ để cầu cát lợi.
Lễ nghi hiến tế rườm ra, khi hoàng đế hồi cung đã không còn sớm, bởi vậy không về Tử Thần Điện thay xiêm y mà trực tiếp tới Duyên Phương Điện của Vĩnh Tin Cung.
Có lẽ ở chung lâu ngày, bây giờ có thêm hài tử, giữa hai người đã có thêm chút tư vị của lão phu thê. Nhưng Hạ Vân Tự biết, tuyệt đối không thể khiến tình cảm trong lòng hắn biến thành "lão phu lão thê".
Hắn là hoàng đế, bên cạnh không thiếu mỹ nhân, sao có thể để ý đến thứ tình cảm này?
Vì thế gần đây nàng không quá theo ý hắn, ngược lại hết sức kiều mị động lòng người.
Hôm nay hắn vào điện, nàng chủ động tiếp đón, nhón chân vòng tay ôm cổ, để lại nụ hôn nhẹ nhàng trên môi hắn.
Hắn khẽ cười, ôm lấy eo thon của nàng: "Thơm quá."
Nàng gật đầu, tươi cười vũ mị, xoay người: "Thần thiếp rảnh rỗi không có gì làm, hôm nay theo cung nữ Thượng Thực Cục học làm bún tàu, Hoàng Thượng nếm thử xem."
Nàng có vẻ rất hưng phấn, trông như tiểu hài tử tranh công, không hề giống phi tần đoan trang ở địa vị cao, trái lại vô cùng hoạt bát.
Hoàng đế tươi cười, tùy ý để nàng dắt đến trước bàn. Nàng ấn hắn ngồi xuống, bày mọi thứ ra, giọng điệu lập tức bị mất mát bao trùm: "A... Để lâu quá, đều nguội rồi, không ăn được." Dứt lời, nàng xoay người muốn đi, "Thần thiếp đi làm chén khác, Hoàng Thượng chờ một chút."
Hắn bắt lấy tay nàng, nàng không khỏi kêu lên một tiếng, không kịp phản ứng mà ngã lên đùi hắn.
"Là đồ nàng làm, lạnh trẫm cũng ăn." Nói xong, hắn liền cầm đũa, dương dương tự đắc nếm thử.
Hạ Vân Tự nhìn, đồ ăn cũng không quá lạnh, nên cứ mặc hắn anh. Trốn trong lòng hắn, nàng như mị hồ giơ tay chỉ án thư bên kia: "Còn có rượu mới, Hoàng Thượng uống không?"
"Ủ rượu khi nào? Chưa từng nghe nàng nhắc tới."
Nàng cười lắc đầu: "Thần thiếp nào có bản lĩnh như vậy, bình thường chỉ ủ rượu trái cây thôi, rượu mạnh như vậy sao có thể ủ ra. Đây là rượu Diệp Quý Cơ mới sai người đưa vào cung, các cung đều có, nói là hai tháng hai ngày rồng ngẩng đầu, muốn góp phần náo nhiệt." Nàng rót một ly đưa đến bên miệng hoàng đế, "Thần thiếp đã hâm nóng trước, hiện tại vừa uống, Hoàng Thượng nếm thử xem."
Hắn bận một ngày, uống chút rượu có thể thư giản, hơn nữa bên trong có hương hoa hồng, ngửi vào càng khiến người ta thoải mái.
Hắn không nghi ngờ mà uống cạn. Nàng vừa rót rượu vừa nghe hắn cười than: "Tính tình Diệp thị không tốt, nhưng ủ rượu đúng là không tồi, chẳng trách có thể dựa vào bán rượu mà làm giàu."
"Còn không phải sao! Hậu cung ba ngàn giai lệ, ở đâu cũng có!"
Hắn nghe xong liền nhướng mày: "Lại ghen, trẫm chưa nói gì cả."
"Hừ" Nàng hơi ngửa đầu, hờn dỗi, "Đã qua lâu như vậy Hoàng Thượng còn nhớ rượu của nàng ta, nếu sau này nàng ta ở trong miếu học được cách sửa đổi tính tình, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ đón nàng ta về lại!"
Ngữ điệu bỡn cợt này khiến hắn dở khóc dở cười, nhéo nhẹ bên hông nàng một cái: "Bình dấm chua thành tinh!" Hắn lắc đầu, lại nói, "Nàng ấy đi cầu phúc cho hài tử, trẫm cũng phải quỷ háo sắc, sẽ không quấy nhiễu nàng ấy, hơn nữa... Cho dù trẫm là quỷ háo sắc, không phải vẫn còn yêu phi bên cạnh như nàng sao?"
"Đáng ghét!" Nàng đánh bả vai hắn một cái, càng khiến hắn bật cười. Sau đó không ăn nữa, hắn bế nàng lên đi về phía giường.
Sống lưng phía sau vừa chạm chăn đệm, nàng liền nhạy bén làm bộ căng người muốn chạy: "Hai tháng hai ngày rồng ngẩng đầu, thần thiếp còn chưa kịp ăn bún tàu lấy phúc! Hoàng Thượng từ từ đã!"
Tất nhiên nàng bị hắn ôm chặt đè xuống, bốn mắt nhìn nhau. Nàng ngơ ngẩn nhìn hắn, hai má ửng đỏ, cuối cùng thẹn thùng gật đầu.
Hắn thật sự đã tìm được "hứng thú" nhiều hơn ngày thường.
Nàng vừa nghĩ vừa đưa tay cởi đai lưng của hắn.
Chỗ tốt này lúc trước chỉ có Diệp thị nếm thử, bây giờ đổi lại, cả hậu cung chỉ có một mình nàng.
OoOoO
Một đêm triền miên, mấy ngày tiếp theo hắn vô cùng bận rộn, bận đến mức không rảnh đặt chân đến hậu cung, chỉ cùng nàng dùng một hai bữa trưa mà thôi.
Hạ Vân Tự vui vẻ thịnh sủng, cũng vui vẻ tranh thủ hưởng thủ mấy ngày này, mỗi khi rảnh rỗi sẽ đi tìm Trang Phi, Hòa Chiêu Dung tán gẫu.
Sinh nhật của đôi nhi nữ Hòa Chiêu Dung vào cuối năm, nhưng hiện tại qua năm mới liền được tính ba tuổi, theo quy củ của Đại Túc, hoàng tử ông chúa khi đến ba tuổi sẽ "đi học", bắt đầu tiếp xúc với văn phòng tứ bảo, hiện tại không câu nệ chúng cầm bút thế nào, viết cái gì, chỉ cần vẽ vời một chút, làm quen mà thôi.
Điểm này không khó, nhưng ngoại trừ việc này còn bắt đầu tiếp xúc với thơ từ ca phú. Từ Thanh Luật Vỡ Lòng đến Lạp Ông Đối Vận, nhũ mẫu sẽ đọc cho chúng nghe, cũng đọc cho chúng ít thơ Đường chữ Tống, để chúng ghi nhớ.
Nhắc tới việc này Hòa Chiêu Dung lại đau đầu: "Rõ ràng mới hai tuổi không lâu, lại tính thành ba tuổi để đi học. Thần thiếp thấy chúng không nghe hiểu gì cả, thật không biết phải làm sao!"
Trang Phi buồn cười: "Từ từ làm quen là được, cũng không cầu chúng mau chóng học được gì, muội không cần gấp."
Hạ Vân Tự cũng nói: "Đúng thế, cho dù năm sau học lại những thứ này Hoàng Thượng cũng không có ý kiến, đừng lo lắng."
Hòa Chiêu Dung than: "Tuy là nói vậy... Nhìn nhìn chúng học không được, thần thiếp không khỏi sốt ruột. A... Nuôi hài tử luôn là như vậy, mọi chuyện đều quan tâm, có khi muốn sủng bọn chúng, đồng thời lại không nhịn được." Nàng nhìn Hạ Vân Tự, "Lục hoàng tử của Yểu Phi tỷ tỷ cũng sinh cuối năm, qua hai năm nữa tỷ tỷ sẽ biết đó là cảm giác gì!"
Hàn huyền đùa giỡn, bất tri bất giác sắc trời đã muộn, cùng bọn họ dùng bữa, lại cùng làm nữ hồng một lát, khi Hạ Vân Tự rời đi trời đã tối hẳn.
Mất thấy Vĩnh Tin Cung còn không xa, chợt có tiếng khóc nỉ non truyền tới.
Là tiếng khóc của trẻ mới sinh, nghe đến tê tâm liệt phế. Gần đây Hạ Vân Tự nghe Ninh Nghi khóc, bởi vậy vô cùng mẫn cảm, vừa nghe liền dừng bước.
Oanh Thời cũng nghe thấy, nhíu mày dừng chân: "Không lẽ là nhũ mẫu bế Lục hoàng tủ ra ngoài? Nhưng sao lại khiến điện hạ khóc thành như vậy... Để nô tỳ đi xem!"
Nhưng vừa cất bước, Hạ Vân Tự liền giữ nàng ấy lại: "Đây không phải tiếng khóc của Ninh Nghi chúng ta."
Nói rồi, nàng theo tiếng nhìn qua.
Âm thanh hình như truyền đến từ cung thất khác cách đây không xa, nhưng bên đó không có người ở, càng không nên có tiểu hài tử.
Hạ Vân Tự nghĩ nghĩ, vẫn trở về Duyên Phương Điện trước.
Vào sương phòng nhìn xem, Ninh Nghi quả nhiên đang ở trong phòng, ngoan ngoãn ngủ, không hề khóc.