Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Chương 40: 40: Giếng Vô Danh




Không sao đâu, con mắt thứ ba của ta có ưu thế trong hồ nước, miễn trốn vào thì bọn họ chưa chắc tìm được ta.

Con gà này cũng thuộc loại không sợ chết:Vậy mau lên nào, nôn quá rồi!Tiểu Hoàng Kê rất muốn nhìn xem Thần Nguyên có thể mở nắp giếng ra không.

- Đi đường vòng trở lại.

Vì sợ bị người đuổi theo với đường thẳng nên Lý Thiên Mệnh, Tiểu Hoàng Kê đánh vòng một đường lớn.

Khi cả hai quay về hồ nước, quả nhiên Ngạc Ngư Lưng Đạo Khổng Lồ vẫn chưa về, bốn phía không ai.

- Đi xuống!Động tác của cả hai nhanh nhẹn lẻn vào hồ nước.

Hồ rất lớn, Lý Thiên Mệnh và Tiểu Hoàng Kê chui xuống hầu như không gây động tĩnh gì.

Nhưng bọn họ mới lặn xuống mặt nước thì Lý Thiên Mệnh trông thấy một thiếu niên cưỡi Thiểm Điện Báo xuất hiện cạnh bờ hồ.

Lý Thiên Mệnh ở dưới nước nhìn thiếu niên:- Liễu Thiên Dương.

Liễu Thiên Dương thì không thể nào trông thấy Lý Thiên Mệnh.

Lại có hai người xuất hiện, quả nhiên là Lý Viêm Phong và phu nhân mới của gã, Liễu Khanh.

Mỹ nữ quyến rũ mặc đồ bó càng bày ra đường cong động lòng người.

Hỏa Lăng sơn vốn nóng bức, bộ dạng của nàng càng khiến người ta nóng hơn.

Liễu Thiên Dương táo bạo nói:- Không tìm được người của Thanh công chúa kia, có phải nhóm Giang Diệc Lâm cố ý chỉ lầm đường cho chúng ta không?Thần Nguyên bị người ngoài cướp đi nên Liễu Thiên Dương đương nhiên nóng nảy.

- Rất có thể.

Bọn họ không tìm thấy Lý Thiên Mệnh nên trở về tìm nhóm Giang Diệc Lâm hỏi rõ, nhưng ba người kia đã rời đi.

Lý Thiên Mệnh thầm nhủ nguy hiểm quá, may mắn hắn vừa rời khỏi đây liền đi đường vòng nếu không đã bị ba người bắt được.

Hiện giờ Lý Thiên Mệnh không sợ Liễu Thiên Dương, chỉ sợ Lý Viêm Phong không kiêng kị Thanh công chúa, trực tiếp cướp đi Thần Nguyên.

Nay bọn họ chưa phát hiện ra hắn, nhưng nếu họ đến gần hồ nước thì vẫn hơi nguy hiểm.

Lý Thiên Mệnh bị buộc phải thử xem có thể mở nắp giếng không.

Phát sinh chuyện càng thú vị hơn.

Khi Liễu Thiên Dương vươn cổ gần hồ nước thì bên kia hồ có con cự thú táo bạo hung tàn chạy trở về.

Đó là Ngạc Ngư Lưng Đao Khổng Lồ, nó chợt nhận ra Thần Nguyên rất có thể đã đánh mất.

Khi chạy trở về, khoảnh khắc đầu tiên nó liền tập trung vào Liễu Thiên Dương ở bờ hồ đối diện.

Liễu Thiên Dương cưỡi Thiểm Điện Báo, Thiểm Điện Báo là thú bản mệnh đỉnh cấp, hình thể to lớn, thoáng chốc kích phát địch ý của Ngạc Ngư Lưng Đao Khổng Lồ hung tàn.

Ngạc Ngư Lưng Đao Khổng Lồ gầm lên, nhảy xuống hồ nước làm bọt bắn tung tóe, nó lao nhanh về phía Thiểm Điện Báo.

Ngạc Ngư Lưng Đao Khổng Lồ trở về là niềm vui bất ngờ cho Lý Thiên Mệnh, nó tạo ra càng hỗn loạn càng có lợi với hắn.

Lúc này Ngạc Ngư Lưng Đao Khổng Lồ xem Liễu Thiên Dương là tên trộm, nên quyết giết gã và Thiểm Điện Báo.

Lý Thiên Mệnh ở trong hồ nước không bị ai phát hiện ra.

Ngạc Ngư Lưng Đao Khổng Lồ chỉ là một phần thử thách của Lôi Tôn Phủ, nên nhóm Lý Viêm Phong không tiện ra tay, kết quả là Liễu Thiên Dương bị đánh.

- Đáng đời!Động tĩnh đánh nhau bên ngoài khá ồn ào, Lý Thiên Mệnh tranh thủ thời gian lặn xuống đáy hồ, mặc kệ chuyện trên bờ.

Lý Thiên Mệnh lặn sâu xuống hồ, hắn nhớ kỹ vị trí miệng giếng nên bơi đi tìm mục tiêu.

Chiến đấu trên hồ tưng bừng nhưng Lý Thiên Mệnh vờ như không nghe thấy, hắn lại đến trước miệng giếng, dứt khoát lấy Thần Nguyên hình cục đá dài ra khỏi ngực áo, c ắm vào chỗ lõm.

Răng rắc!Một tiếng giòn vang, chỗ lõm vừa khớp.

Điều này nói lên Thần Nguyên đúng là chìa khóa của miệng giếng.

Chìa khóa và miệng giếng đều ở trong một hồ nước, nghĩa là miệng giếng hy vọng bị người ngoài mở ra.

Tiểu Hoàng Kê tò mò hỏi:- Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?Lý Thiên Mệnh cũng tò mò, vừa hơi sợ sệt.

Dù sao miệng giếng tối tăm, không ai biết bên trong có báu vật hay quái vật gì.

Giây sau, miếng đá thanh đồng nứt ra từ phần giữa, vỡ làm đôi lộ ra lối vào.

Liễu Khanh nhìn đệ đệ mặt xám mày tro cũng rất đau lòng:- Hết cách, thôi thì ra tay vậy.

Theo quy định của Lôi Tôn Phủ, khi bọn họ giúp đỡ tương đương với đệ tử bị đào thải, không đến lúc bất đắc dĩ bọn họ sẽ không ra tay.

Nhưng bây giờ không có người giám sát, hơn nữa Cá Sấu Lưng Đạo Khổng Lồ này không mang theo Thần Nguyên.

Gặp tình huống cực đoan như vậy nếu không ra tay thì Liễu Thiên Dương sẽ mất mạng.

Lý Viêm Phong gật đầu:- Um!Gã tọa trấn Ly Hỏa thành, là cường giả cực kỳ nổi tiếng trong Nam Cương Chu Tước quốc, nhân vật đẳng cấp tông sư, có tu vi thông thiên, Ngạc Ngư Lưng Đao Khổng Lồ ở trước mặt gã không khác gì gà con.

Lý Viêm Phong vươn ngón tay, một ngọn lửa trắng rực cháy trên đầu ngón trỏ.

Lửa trắng bắn ra ngoài với tốc độ khủng bố, chớp mắt xuyên qua đầu Ngạc Ngư Lưng Đạo Khổng Lồ.

Ngạc Ngư Lưng Đao Khổng Lồ đang hung tàn truy sát Thiểm Điện Bảo thì bỗng ngã xuống đất, thân thể to lớn theo đà trượt tới trước.

Khi trượt tới trước, thân thể của nó từ phần đầu rực cháy ngọn lửa trắng cho đến toàn thân bốc cháy.

Qua khoảng mười giây, mãnh thú tam giai to lớn bị lửa trắng đốt không chừa mẩu xương.

Kỳ lạ là hoa cỏ cây cối xung quanh không bị tổn hại, hình như lửa trắng không đốt chúng nó.

Liễu Khanh rụt rè khen:- Phong ca thật lợi hại.

Lý Viêm Phong dặn dò xong xoay người đi:- Chuyện nhỏ thôi, ta đi tìm người của Thanh công chúa, nàng hãy chữa thương cho Thiên Dương.

Trước đó Lý Viêm Phong không dám dùng bản lĩnh của mình tìm Lý Thiên Mệnh vì sợ phá hoại quy củ, nhưng giờ gã đã hoàn toàn mất dấu, hơn nữa gã đã giết Cá Sấu Lưng Đạo Khổng Lồ tức là trái luật rồi, chẳng bằng phá đổ luật luôn.

Liễu Khanh vội nói:- Phong ca cứ ra tay, chắc không sao.

Quy tắc do Lôi Tôn Phủ chúng ta đặt ra, giờ bị người ngoài lấy đi Thần Nguyên, Phong ca hãy cướp về rồi tính tiếp.

- Tốt.

Cho đến nay Lý Viêm Phong vẫn không liên tưởng được người cướp đi Thần Nguyên sẽ là Lý Thiên Mệnh.

Liễu Thiên Dương đau lòng nhìn thú bản mệnh của mình, nói:- Tỷ, đừng để người đó chạy thoát, nếu không thì ta hoàn toàn mất cơ hội!Nếu không tại cái tên chạy ra giữa đường thì Thiểm Điện Báo đã không bị Ngạc Ngư Lưng Đao Khổng Lồ tổn thương đến nông nỗi này, chắc chắn Ngạc Ngư Lưng Đao Khổng Lồ trút cơn giận từ người đó lên đầu Thiểm Điện Báo.

Liễu Khanh yêu thương nói:- Yên tâm, tỷ phu của ngươi đi tìm kẻ đó rồi.

Lý Viêm Phong đi nửa ngày mới trở về, lúc về thì mặt xanh mét.

Liễu Khanh nghi hoặc hỏi:- Phong ca, người đâu?Lý Viêm Phong âm trầm đáp:- Không thấy.

Liễu Thiên Dương kích động nói:- Không thể nào! Tỷ phu quen thuộc Hỏa Lăng sơn như vậy sao có thể không tìm thấy một người trẻ tuổi? Chẳng phải tỷ phu nắm rõ nơi này như lòng bàn tay sao?Gã còn chờ lấy Thần Nguyên, chờ trả thù!Liễu Khanh lườm Liễu Thiên Dương:- Ngươi bình tĩnh một chút!Thần Nguyên khiến Liễu Thiên Dương hơi mất lý trí, nếu gã biết ai lấy đi Thần Nguyên và người đó mới rồi còn ở trong hồ nước chắc sẽ tức hộc máu.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.