Vạn Cổ Chi Vương

Chương 47: Khu bạch ngân




Sau khi ban thưởng, cả đám đạo sư lục tục rời đi.

Cuối cùng chỉ để lại vị mỹ nữ đạo sư kia chịu trách nhiệm tiếp dẫn những tân sinh vừa mới vào Thánh phủ này.

Không bao lâu sau, một trăm học viên ở đây tiến vào một thế giới mây mù lượn quanh, cung điện lầu các mọc lên san sát như rừng.

Trục Nhật Thánh phủ được thành lập ở giữa một ngọn núi có Linh khí nồng đậm.

Phóng mắt nhìn lại, từng tòa tháp cao cung điện mang theo khí thế rộng rãi hiển hiện, lấy lâm viên đình đài kết nối với nhau, ngay cả hành lang và nhà Thủy tạ cũng đã thể hiện rõ đại khí của Võ phủ cực hạn.

- Các ngươi đi theo ta!

Vị mỹ nữ đạo sư kia dẫn theo một trăm học viên đi tiếp nhận lệnh bài thân phận của học viên, cùng với phục sức liên quan tới thân phận của họ.

La Thiên phát hiện ra, trừ mình có được lệnh bài màu bạc ra, các tân sinh còn lại đều nhận lệnh bài màu đồng xanh.

- Đến rồi! Nơi này là Vọng Nhật phong, các ngươi tự lựa chọn chỗ ở đi.

Mỹ nữ đạo sư dẫn các đệ tử đi tới chân núi của một ngọn núi.

Ở gần chân núi có từng dãy nhà đá màu vàng xanh nhạt, mỗi một căn đều có diện tích ngang nhau, có vẻ chất phác và đơn sơ.

- Mau vào đi! Chiếm chỗ có Linh khí nồng đậm nhất.

Các thiếu niên đã nghe ngóng qua một chút về quy tắc của Thánh phủ chạy cực nhanh về phía những căn nhà đá màu đồng xanh kia.

Ở Thánh phủ, khắp nơi đều tồn tại sự cạnh tranh.

Trong đó cơ bản nhất chính là chỗ ở và chỗ tu luyện.

Vọng nhật phong này từ thấp đến cao, linh khí thiên địa cũng sẽ được kéo lên từng bước một.

Học viên Thanh đồng, ở tại chân núi có Linh khí kém nhất. Dù vậy, linh khí thiên địa ở nơi này vẫn gấp hai lần bên ngoài.

Sưu sưu!

Tốc độ của Nam Cung Ngọc nhanh không ai bằng, hắn lựa chọn một vị trí ở trên cao nhất.

Theo sát phía sau hắn chính là Đường Uy và Vân Tú quận chúa.

- La huynh, sao ngươi không chạy?

Trần Hạo Phi chạy đi được hơn mười thước mới phát hiện ra La Thiên vẫn đứng ở phía sau, không có vẻ gì là muốn hành động.

- Ha ha, tiểu tử này may mắn trở thành học viên Bạch Ngân, sợ rằng trong lòng đang hí hửng nha.

- Đợi chúng ta chiếm được mấy căn phòng tốt nhất thì hắn cũng chỉ có thể ở trong căn kém cỏi nhất mà thôi!

Mấy tên đệ tử thế gia nhìn thấy vậy có chút hả hê nói.

- Ta là học viên Bạch Ngân, có lẽ sẽ ở trên chỗ cao hơn các ngươi.

La Thiên nhìn trông về phía giữa sườn núi của Vọng Nhật phong, ở chỗ đó có từng tòa lầu các màu trắng cao lớn khí phái.

Những lầu các màu trắng này, mỗi tòa cao hai tầng, có hơn một trăm tòa, toả ra ánh sáng bóng loáng của kim loại, vừa đẹp đẽ mà lại không mất đi sjw đại khí.

So sánh với một trăm tòa nhà này, phòng của các học viên thanh đồng kia thật sự quá đơn sơ

Hai loại phòng giống như nhà dân và khu nhà cấp cao vậy, cực kỳ khác biệt.

- Trần huynh, lúc rảnh rỗi cứ tới chỗ ta làm khách.

La Thiên cáo từ với Trần Hạo Phi, ở trong ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ của cả đám đệ tử, hắn từ từ rời khỏi khu nhà ở dưới chân núi.

Vọng Nhật Phong, giữa sườn núi.

La Thiên đi tới trước mặt một mảnh lầu các màu trắng.

- Linh khí thiên địa ở nơi này ít nhất gấp hai nơi ở của các học viên thanh đồng!

La Thiên hít thở bầu không khí trong lành, tâm tình rất là sảng khoái.

Chỉ riêng khác biệt của chỗ ở đã làm cho hiệu suất tu luyện của học viên Bạch Ngân sẽ hơn xa học viên thanh đồng.

Giờ phút này, ở trước lầu các màu trắng có một ít học viên Bạch Ngân đang nhìn xuống khu vực của học viên thanh đồng ở bên dưới chân núi.

- Các ngươi đã nghe nói chưa, người đứng thứ nhất tân sinh khóa này trực tiếp tấn thăng lên làm học viên Bạch Ngân!

- Tân sinh khóa này đúng là may mắn! Ài, nhớ năm đó trước khi chúng ta trở thành học viên Bạch Ngân đã phải chịu dày vò và ngược đãi ở trong Đấu Linh tháp, ngẫm lại trong lòng vẫn cảm thấy rét run.

- Cũng không biết, ở thử thách khóa này ai là người thắng lớn nhất. Đường Uy, hay là Nam Cung Vân?

- Khà khà! Ta thì hy vọng mỹ nữ như Vân Tú quận chúa sẽ tới đây làm hàng xóm với chúng ta.

...

Đúng lúc này.

Một gã thiếu niên tuấn tú mặc áo bào xanh lạ lẫm chậm rãi đi tới.

- Người kia là ai?

- Tại sao lại là Khai Mạch tứ trọng? Chẳng lẽ là người tới làm việc lặt vặt?

Mấy vị học viên Bạch Ngân liếc mắt nhìn La Thiên vài lần, cũng không đặt ở trong lòng.

La Thiên cũng đứng tại chỗ dò xét bốn phía.

- Không hổ là Thánh phủ a!

Đập vào mắt hắn, những học trưởng Bạch ngân này đều mặc áo bào màu trắng, phía sau lưng có vẽ một cái đồ án mặt trời mới mọc, nhìn qua rất là bất phàm.

Những học trưởng Bạch ngân này, tu vi trung bình đều là Khai mạch thất trọng trở lên.

- Các học trưởng tốt lành.

La Thiên hòa ái tiến lên chào hỏi, chuẩn bị tạo mối quan hệ với những học trưởng, cũng chính là hàng xóm sau này của hắn.

Vừa vặn lúc này có một gã học viên Bạch Ngân tóc ngắn đi tới, sau khi nhìn thấy La Thiên, hắn nói.

- Ngươi có biết, người đứng đầu thử thách tân sinh hôm nay là ai không?

Tên thanh niên tóc ngắn dùng ánh mắt ngạo nghễ nhìn hắn, lại tùy ý mở miệng, dường như đang đối thoại với hạ nhân vậy.

- Đứng đầu sao? Chính là tại hạ.

La Thiên thản nhiên nói.

- Tiểu quỷ! Ngươi chán sống rồi sao? Không ngờ lại dám đùa giỡn bổn đại gia?

Vẻ hung ác trong mắt của thanh niên tóc ngắn lóe lên, miệng quát lớn.

- Được rồi, ngươi cút đi! Hôm nay nơi này đã được quét dọn qua, không cần trở lại nữa.

Thanh niên tóc ngắn hừ nhẹ một tiếng.

Hắn còn có việc cho nên chẳng muốn để ý tới một tên hạ nhân. Nếu như là thường ngày hắn đã sớm tát cho đối phương một cái rồi.

La Thiên không khỏi sững sờ, tên học trưởng Bạch ngân này lại nghĩ mình là người giúp việc hay sao?

Dù sao, hắn vừa tới Học phủ báo danh, còn chưa thay đổi y phục đặc thù của học viên.

Đệ tử Bạch ngân trên cơ bản đều là Khai mạch thất trọng, thân phận tôn quý.

Trong mắt bọn hắn, tu vi của La Thiên quá thấp, lại không mặc y phục của học viên thanh đồng, cho nên mới bị ngộ nhận là người giúp việc.

- Ta bảo ngươi cút, ngươi không nghe thấy sao? Một tên tiểu tử làm việc lặt vặt, đừng có lôi kéo làm quen với chúng ta!

Thấy La Thiên không đi, thanh niên tóc ngắn không kiên nhẫn răn dạy.

- Còn không mau đi! Chọc giận Lệ Hải học trưởng, ngươi không chỉ mất chén cơm mà ngay cả cái mạng nhỏ cũng khó mà bảo đảm được!

Một gã học viên Bạch Ngân bên cạnh có lòng tốt nhắc nhở.

Trong các học viên Bạch Ngân, Lệ Hải nổi danh có tính cách táo bạo, một ít học viên thanh đồng và người giúp việc có ý định xúc phạm hắn, dù không chết thì cũng mất một lớp da.

Trước đây đã từng có một tên người giúp việc quét dọn phòng của hắn, không cẩn thận làm vỡ một cái ly, sau đó tên người giúp việc này cũng biến mất, chưa từng xuất hiện qua một lần nào nữa.

Giờ khắc này, không ít học viên Bạch Ngân ném ánh mắt thương hại về phía La Thiên.

Một tên người giúp việc hoặc là học viên thanh đồng, nếu như rơi vào tay của Lệ Hải, hậu quả không cần phải nói.

- Nơi ở của ta ở chỗ này, tại sao ta phải đi cơ chứ?

Trong lòng La Thiên thầm buồn cười, lãnh đạm liếc mắt nhìn Lệ Hải, cũng không có ý định nhượng bộ.

Thoáng chốc, toàn trưởng trở nên yên tĩnh.

Ánh mắt nhìn về phía La Thiên của những học viên Bạch ngân kia tràn ngập vẻ thương hại, giống như đang đánh giá một tên có đầu óc không được bình thường vậy.

- Muốn... Chết!

Trên mặt của Lệ Hải hiện ra một tia dữ tợn, trong cơ thể xuất hiện một cỗ khí tức cuồng bạo như biển, quanh thân xuất hiện một cơn lốc xoáy.

Khí thế đáng sợ kia đủ để làm cho người có tu vi dưới Khai mạch thất trọng run rẩy vô lực.

Lệ Hải hắn không quan tâm cái gì mà lấy mạnh hiếp yếu!

Ở trong Thánh phủ, học viên Bạch Ngân có thân phận tài trí hơn người, lỡ tay giết chết một tên người giúp việc thì cũng sẽ không bị trừng phạt.

- Không hổ là Thánh phủ, một tên học viên Bạch Ngân ở đây cũng có thực lực với lão sư của Võ phủ, Học phủ bình thường!

Trong lòng La Thiên thầm nghĩ, cũng không có vẻ gì là bối rối cả.

Trong Thánh phủ có phân chia giai cấp rất là nghiêm ngặt.

Nếu như hắn thực sự là một tên người giúp việc thì tiếp theo sẽ phải để mặc người ta chém giết.

Chỉ tiếc, hắn không phải là người giúp việc.

Xoạt!

La Thiên lấy ra một cái lệnh bài màu bạc, không để ý tới Lệ Hải nữa mà trực tiếp đi về phía cung điện.

Không phải là người giúp việc?

Vẻ mặt giận dữ của Lệ Hải cứng đờ; cho dù là học viên thanh đồng thì hắn cũng không thể quang minh chính đại đánh giết được.

Đợi đã nào...!

Đó là... lệnh bài Bạch ngân?

Lệ Hải gắt gao nhìn chằm chằm vào lệnh bài Bạch ngân trong tay La Thiên, trong mắt hiện lên vẻ khó có thể tin được.

- Lệnh bài bạch ngân!

- Hắn là học viên Bạch Ngân? Học viên Bạch Ngân Khai Mạch tứ trọng sao?

Toàn trường vang lên tiếng sợ hãi thán phục.

Thoáng chốc, rất nhiều ánh mắt kinh ngạc nghi hoặc hội tụ lên trên người La Thiên.

Bọn hắn biết rõ, người đứng đầu thử thách Thánh phủ khóa này sẽ trực tiếp trở thành học viên Bạch Ngân.

Nhưng mà!

Người này lại không phải là Nam Cung Ngọc, Đường Uy, cũng không phải Vân Tú quận chúa, mà là một tên tiểu tử Khai Mạch tứ trọng không biết từ chỗ nào chạy ra?

Rốt cuộc thử thách khóa này của Thánh phủ đã xảy ra chuyện gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.