Vạn Cổ Chi Vương

Chương 44: Chỉ một lần đã thành công




Ánh mắt của Nam Cung Ngọc xẹt qua La Thiên, trong mắt có chứa một tia khen ngợi và cảm kích.

Nếu không phải La Thiên lên tiếng thì hắn cũng không biết nơi này có một tên Vụ ảnh Võ giả Khai mạch thất trọng, thiếu chút nữa đã bị lật thuyền trong mương.

- Nam Cung Ngọc! Vụ ảnh Võ giả thất trọng cảnh này là do bản Hầu gia phát hiện ra trước, còn không mau mau thối lui!

Đường Uy quát lên một tiếng chói tai, sắc mặt rất là khó coi.

- Thử thách của Thánh phủ là dựa vào thực lực cá nhân để quyết định, nào có phân chia trước sau chứ?

Thanh âm réo rắt, không chậm không nhanh của Nam Cung Ngọc vang lên.

Sưu sưu!

Thân thể thon dài của hắn tạo ra một chuỗi hư ảnh phóng khoáng khó lường, nhanh chóng đến gần Võ sĩ mặc giáp.

Bàn về tốc độ thân pháp, có thể nói là Nam Cung Ngọc khinh thường toàn trường, ngay cả Đường Uy cũng phải cam bái hạ phong.

Có lẽ, chỉ có thân pháp cấp viên mãn của La Thiên thì mới có thể hơn hắn nửa trù ở phương diện linh hoạt.

- Thân pháp Linh cấp, cảnh giới không thấp.

Ánh mắt La Thiên chớp lên, không hổ là người xuất thân từ một trong bảy đại Vũ đạo thế gia của Thương Vân quốc.

- Cút cho ta!

Đường Uy gầm lên, hai tay bắn ra một đạo quyền kình đỏ thẫm, đánh về phía Nam Cung Ngọc.

Phanh Sưu Sưu!

Sắc mặt Nam Cung Ngọc lãnh đạm, bàn tay trắng nõn chấn động, bên trên có một tầng sóng khí màu xanh quanh quẩn, sau đó hắn đánh ra công kích, gần như là cách không đánh tới.

Phanh Phanh!

Hai cỗ lực lượng gần bằng Khai mạch thất trọng va chạm vào nhau tạo ra một cơn gió lốc, hai ba gã Vụ ảnh Võ giả ở gần đó lập tức bị diệt sát.

- Thật là đáng sợ!

- Mau nhanh tránh ra...

Các thiếu niên ở gần nhao nhao tránh đi.

Nhưng mà, mấy tên thủ hạ của Đường Uy là đám người Tề Hồng, Ngũ Xuyên lại không may mắn như vậy.

Bọn hắn luôn công kích Võ sĩ mặc giáp, hiện tại Đường Uy lại phân tâm đi đối phó với Nam Cung Ngọc, làm cho Võ sĩ mặc giáp mất đi khống chế.

Sưu sưu!

Thanh kiếm lớn trong tay Võ sĩ mặc giáp đánh ra vài đạo sóng khí kiếm quang cực lớn, xuyên qua người của mấy người này.

- A a...

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, Ngũ Xuyên đứng mũi chịu sào bị đánh thành hai đoạn.

- Tiểu Hầu gia, cứu mạng ——

Tề Hồng thi triển đao pháp cụt một tay, cố gắng chống cự.

Phốc phốc!

Kết quả, cánh tay còn lại của hắn bị Võ sĩ mặc giáp cách không công kích chém đứt.

- Không...

Tề Hồng hoàn toàn sụp đổ, người ngã xuống đất, bị trận pháp cuốn đi.

Tên võ sĩ mặc giáp kia vẫn chưa thỏa mãn mà mang theo thân thể bị thiệt hại nghiêm trọng, vung vẩy thanh kiếm lớn, bắn về phía các thiếu niên ở gần đó.

- Chạy mau!

Các thiếu niên đang xem náo nhiệt đều chạy trối chết.

Giờ phút này, bởi vì nơi này có quá nhiều người hội tụ cho nên đã làm cho trận pháp tự động ngưng tụ ra một lượng lớn Vụ ảnh Võ giả, số lượng nhiều đến gần trăm tên.

- Gây ra nhiễu loạn lớn rồi.

Khóe miệng La Thiên khẽ động, có cảm giác như vừa bị đâm. Cảm giác này đến từ bên trên sơn cốc, là ánh mắt không có ý tốt của các đạo sư.

Ban đầu, các đạo sư vì ngăn cản phương pháp nuôi nhốt của La Thiên cho nên mới tạo ra tồn tại như thế.

Thế nhưng bọn họ lại không nghĩ tới nó lại trở thành một miếng bánh ngon, thậm chí lại còn quyết định người đứng thứ nhất.

Nhưng giờ phút này, các đạo sư cũng không thể làm mất mặt mũi của mình, thu hồi Vụ ảnh Võ giả Khai mạch thất trọng được.

Trong sơn cốc, Nam Cung Ngọc và Đường Uy vẫn còn kịch chiến, tiếng va chạm kinh tâm động phách vang vọng.

- Đường Uy, có ta ở đây, ngươi không có khả năng thành công được đâu.

Nam Cung Ngọc cười nhạt nói.

Số lượng ấn ký mà hắn đoạt được là nhiều nhất. Vì vậy không cần đánh chết Võ sĩ, chỉ cần ngăn chặn Đường Uy một lát, đợi đến khi thử thách chấm dứt là hắn có thể đoạt được vị trí thứ nhất.

Đúng lúc này, trong trận pháp lại sinh ra biến số!

Sưu!

Một vị thiếu nữ cao quý mặc cung trang nhẹ nhàng đi đến.

- Vân Tú quận chúa!

Trên mặt các thiếu niên hiện lên vẻ kinh diễm cùng ngưỡng mộ, mọi người tự động tránh ra một con đường.

Giờ phút này, ba đại thiên tài mạnh nhất tề tụ ở đây!

Nàng cũng tới?

Nam Cung Ngọc và Đường Uy lập tức dừng chiến đấu, đề phòng bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau, ngư ông đắc lợi.

Trong ba đại thiên tài, bất kỳ người nào chém giết Võ sĩ cũng có thể cướp lấy vinh hạnh đặc biệt là đệ nhất tân sinh của Thánh phủ.

- Tên dân đen này! Nếu không phải hắn kêu to thì hiện giờ ta đã đoạt được vị trí thứ nhất rồi.

Trong lòng Đường Uy rất phẫn nộ, hận La Thiên thấu xương.

Sau khi Vân Tú quận chúa đến, nàng và Nam Cung Ngọc, Đường Uy hình thành cục diện thế chân vạc.

Điểm kỳ quái là, Vân Tú quận chúa xinh đẹp đứng tại chỗ, cũng không tham dự vào tranh đoạt của hai đại thiên tài khác.

Bỗng nhiên, mắt phượng của nàng khẽ đảo, rơi xuống trên người một thiếu niên tuấn tú mặc áo bào xanh.

- Hả?

La Thiên khẽ giật mình, bị ánh mắt không có ý tốt của Vân Tú quận chúa nhìn chằm chằm vào người, hắn cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Chẳng lẽ, Vân Tú quận chúa tức giận vì nhận định hồng nhan bạc mệnh của hắn lúc trước hay sao?

Nếu thực sự là như thế, La Thiên cũng đành phải chấp nhận.

Dù sao, lời mà hắn nói lúc trước xem như là bất kính đối với Vân Tú quận chúa, thậm chí là nguyền rủa nàng.

- Nói lung tung mê hoặc người khác, gây ra sóng gió.

Vân Tú quận chúa hừ lạnh một tiếng, hóa thành một đạo bóng trắng uyển chuyển tới gần chỗ La Thiên.

La Thiên bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ áp lực, cỗ áp lực này không thua gì Đường Uy.

- Đợi một chút! Tại hạ không có ý định nói như vậy, quận chúa thân phận cao quý, hà tất phải coi đó là thật chứ?

La Thiên phát động Du Thân bộ cấp viên mãn, mượn Vụ ảnh Võ giả ở gần yểm hộ mà giữ một khoảng cách với Vân Tú quận chúa.

- Không có ý định nói như vậy?

Vẻ mặt của Vân Tú quận chúa lạnh như băng, quát to:

- Trận đại loạn này là do người nào tạo ra?

-...

La Thiên trầm mặc.

Quả thực, Võ sĩ mặc giáp bởi vì hắn cho nên mới xuất hiện.

Tình cảnh hỗn loạn này cũng bởi vì hắn mà xuất hiện.

- Sao nào, ngươi không nói được gì nữa đúng không?

Thấy La Thiên ngậm miệng không nói, trong mắt phượng của Vân Tú quận chúa hiện lên vẻ thất vọng.

Nàng xuất thủ là muốn thăm dò hư thật của La Thiên một chút.

- Ta còn tưởng rằng là cao nhân gì đó nhìn ra bệnh nan y trên người ta.

Trong lòng Vân Tú quận chúa thầm thở dài.

Chỉ có điều, đối với loại người nói lung tung mê hoặc người khác như La Thiên, nàng cũng không có ấn tượng tốt.

Sưu!

Vân Tú quận chúa quyết định giáo huấn La Thiên một chút, thân thể mềm mại uyển chuyển của nàng nhẹ nhàng nhảy dựng lên, lại lần nữa đuổi giết La Thiên.

- Nữ nhân này, thật sự là có bệnh!

La Thiên thầm mắng một tiếng, thân thể linh hoạt giống như cá bơi, sau mấy lần đong đưa đã chuyển hướng, lẻn vào trong đám Vụ ảnh Võ giả, bỏ qua Vân Tú quận chúa.

- Thân pháp cũng không tệ, chỉ có điều...

Vân Tú quận chúa có chút ngoài ý muốn, trên bở môi son lại hiện lên nụ cười lạnh.

Phương hướng La Thiên bỏ chạy rất gần với Võ sĩ mặc giáp.

- Không tốt!

Rất nhanh Linh thức của La Thiên đã phát hiện ra điểm này.

Vù vù sưu!

Võ sĩ mặc giáp chém ra sóng khí kiếm quang, đảo qua gần người hắn, La Thiên mượn Linh Giác mạnh mẽ mà né tránh trước được.

Nhưng mà, vị Vân Tú quận chúa kia thì lại ngăn chặn đường lui của hắn.

- Tốt! Rất tốt!

Vẻ mặt Đường Uy có chút ác độc, thân thể nhoáng một cái đã ngăn cản một phương hướng khác.

Hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất để giết chết La Thiên, thậm chí không cần tự mình xuất thủ, mượn Võ sĩ mặc giáp là đã có thể chém giết được La Thiên rồi.

Trong lúc mơ hồ, Đường Uy, Vân Tú quận chúa, Võ sĩ mặc giáp tạo thành một cái tam giác bao quanh, vây La Thiên vào bên trong.

- Đây là... Các ngươi bức ta đó!

La Thiên hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên sắc bén.

Vù vù Xoạt!

Tay áo của hắn tung bay, thân ảnh linh hoạt mà mau lẹ, chủ động tới gần Võ sĩ mặc giáp.

Cùng một lúc, trong đầu của La Thiên có một cuốn sách hướng dẫn bằng tranh hiển hiện, phía trên có tình trạng của Võ sĩ mặc giáp.

Trên người Võ sĩ mặc giáp ở sách hướng dẫn bằng tranh có mười cái điểm đỏ.

Trong đó, có một điểm lớn nhất là nằm ở vị trí rốn của hắn.

Hoá ra, từ lúc Đường Uy chiến đấu với Võ sĩ mặc giáp thì La Thiên đã để Thiên Thư suy diễn tin tức của Võ sĩ mặc giáp.

Võ sĩ mặc áo giáp là do sương mù trong trận pháp hình thành, trên người có mấy điểm mấu chốt chí mạng, chỉ cần bắn trúng chỗ hiểm, đồng thời công kích đủ mạnh mẽ là có thể làm cho nó tán loạn.

Tiểu tử này?

Thấy La Thiên đến gần Võ sĩ mặc áo giáp, mọi người ở đây đều sững sờ.

- Khà khà! Tên dân đen này, thật sự là tự tìm đường chết!

Vẻ mặt Đường Uy có vẻ tàn nhẫn.

- Đừng! Ngươi mau trở về đây...

Khuôn mặt Vân Tú quận chúa biến sắc, trong mắt để lộ ra một tia không đành lòng.

Vốn nàng chỉ muốn trừng phạt La Thiên một chút chứ không hề nghĩ tới việc dồn hắn vào chỗ chết.

Nhưng không nghĩ tới Đường Uy lại chặn một con đường lui, khác, bức La Thiên vào tuyệt cảnh.

- Đáng tiếc cho một hạt giống tốt.

Trên sơn cốc, mấy tên đạo sư có chút tiếc hận nói.

- Tiểu tử này luôn rất cơ trí, sao lại làm ra chuyện như thiêu thân lao đầu vào lửa vậy chứ?

Lão giả mặc áo bào trắng nhíu mày nói.

Bởi vì hắn là người chịu trách nhiệm tiếp dẫn đám người La Thiên cho nên hắn là người tương đối chú ý thiếu niên này.

Vù vù Sưu! Sưu!

Võ sĩ mặc áo giáp liên tục xuất ra bốn năm đạo sóng khí kiếm quang, trong đó có ba đợt đều là chém về phía La Thiên.

Mỗi một đạo đều có thể giết chết Khai Mạch cảnh ngũ lục trọng trong nháy mắt.

Nhưng mà, dường như La Thiên có thể đoán được phương hướng, thân thể như hóa thành một con cá bơi linh hoạt mà ưu nhã, nhẹ nhàng tránh thoát được ba đạo công kích từ Võ sĩ mặc áo giáp.

Không chỉ như thế, La Thiên còn tiến thêm một bước tới gần Võ sĩ mặc áo giáp nữa.

- Ha ha, thương thế nặng như vậy, thế công và tốc độ đều giảm đi ba thành so với lúc đỉnh phong.

La Thiên nhìn chằm chằm vào Võ sĩ mặc áo giáp đang đứng ở gần trong gang tấc.

Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một ý tưởng, ít nhiều có chút mạo hiểm, nhưng so với trong tưởng tượng của hắn còn thuận lợi hơn không ít.

- Hắn muốn...

Nam Cung Ngọc và Đường Uy, không khỏi biến sắc.

Nhìn ấn ký ở trên đỉnh đầu của La Thiên, số lượng gần với ba đại thiên tài mạnh nhất trong lần khảo hạch này.

Chẳng lẽ, tiểu tử này sẽ làm ra chuyện điên cuồng kia hay sao?

Ở trước mắt ba đại thiên tài, dưới ánh mắt của mọi người, hắn định đoạt thức ăn trước miệng cọp hay sao?

- Hừ! Coi như Võ sĩ mặc áo giáp chỉ còn sáu thành chiến lực thì tên dân đen này cũng không thể nhanh chóng giải quyết được.

Đường Uy phân tích.

Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn lại có chút bất an.

- Ngưng Tinh Trục Nhật!

La Thiên thúc giục Thần mạch và chân khí, chỉ mang phun ra nuốt vào, dài một thước, sau đó bắn ra bên ngoài, tạo thành một đường vòng cung huyền diệu.

SƯU...U...U sưu!

Đạo chỉ mang sáng lạn như ngôi sao kia tránh thoát thanh kiếm lớn chặn đường của Võ sĩ mặc áo giáp, sau đó tiếp tục đâm trúng rốn của hắn, không sai một ly.

Lúc này, thời gian như đọng lại.

Thân thể cuồng bạo của Võ sĩ mặc áo giáp lập tức cứng ngắc.

Sắc mặt của Đường Uy còn có chút tàn nhẫn và lạnh lẽo, trong lòng còn thầm nguyền rủa La Thiên sẽ bị một kiếm chém thành hai đoạn.

- Là ta hại hắn...

Vân Tú Quận chúa có chút không đành lòng, hai mắt gần như nhắm lại, thế nhưng lại bị một đạo kiếm chỉ cực hạn và sáng lạn kia hấp dẫn.

Trên mặt của các đạo sư trên sơn cốc hiện lên vẻ nghi hoặc.

- Đó là Ngưng Tinh Kiếm chỉ! Có lẽ sắp tới tầng thứ ba rồi.

- Không đúng! Ngưng Tinh Kiếm chỉ tuyệt đối không thể có được uy lực như thế này...

Nhất là lão giả mặc áo bào trắng kia, trong mắt hắn lóe lên tinh mang, nói:

- Tiểu quỷ này, tất cả mọi người đã đánh giá thấp hắn rồi!

Phốc!

Một chỉ của La Thiên đâm vào rốn, đâm sâu vào mấy tấc.

Nếu như là lúc bình thường, dù hắn có toàn lực ứng phó thì cũng rất khó có thể đột phá phòng ngự của Võ sĩ mặc áo giáp được.

Nhưng mà, lúc Võ sĩ mặc áo giáp chiến đấu với đám người Đường Uy, trên người đã có vô số vết thương chồng chất, áo giáp đã sớm bị đánh cho vỡ tan, sắp không chịu nổi nữa rồi.

Bởi vậy, một chỉ mà La Thiên điểm ra cứ như vậy thuận lợi đâm vào bên trong.

- Chỉ đâm trúng một chỉ, vấn đề không lớn nha.

Đường Uy và Nam Cung Ngọc đều thở phào một hơi.

Nhưng sau một khắc.

Chỉ nghe két một tiếng, thân thể cứng ngắc của Võ sĩ mặc áo giáp bỗng nhiên chấn động.

Lấy vị trí vết thương ở rốn làm trung tâm, vết nứt lan tràn ra chung quanh, giống như là mạng nhện vậy, trong chớp mắt đã trải rộng toàn thân.

Oanh!

Võ sĩ mặc áo giáp vô cùng uy mãnh kia lập tức hóa thành một đám mây.

Toàn trường yên tĩnh!

Các thiên tài đến từ mười quận trợn mắt há hốc mồm.

- Không! Điều này sao có thể ——

Trong tiếng rống giận dữ của Đường Uy, một mảnh ấn ký sáng lạn bay về phía đỉnh đầu của La Thiên.

SƯU...U...U! HƯU...U...U! HƯU...U...U!

Số lượng ấn ký rất nhiều, xinh đẹp giống như là pháo hoa vậy.

Trong lúc mơ hồ nhìn lại cũng có gần ba mươi đạo ấn ký, từng đạo nhẹ nhàng kéo đến đỉnh đầu của La Thiên.

Ô...ô...n...g!

Ấn ký trên đỉnh đầu của La Thiên trở nên chói mắt, chỉ trong một hô hấp đã đuổi kịp và vượt qua Đường Uy.

- Tên dân đen này, dám trộm thành quả chiến đấu của ta!

Sắc mặt Đường Uy xanh mét, miệng phát ra tiếng gào rú.

Mà như vậy vẫn chưa xong.

Số lượng ấn ký trên đỉnh đầu của La Thiên, sau hơi thở thứ hai lại vượt qua Vân Tú quận chúa.

- Hắn... Không ngờ lại thành công.

Trong đôi mắt phượng của Vân Tú quận chúa hiện lên dị sắc, cũng không có vẻ thất lạc khi bị hắn vượt qua.

Sau hơi thở thứ ba.

Ô...ô...n...g!

Ấn ký trên đỉnh đầu La Thiên trong nháy mắt đã đuổi kịp và vượt qua Nam Cung Ngọc.

- Chuyện này... Làm sao có thể!

Nam Cung Ngọc có cảm giác như nằm mơ, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ không thể tưởng tượng được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.