Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 849: Kết thúc, rời đi (2)




Thực lực hiện tại của Vô Trần chưa chắc có thể thắng hắn, nếu Vô Trần và Bạch Trạch liên thủ, nói không chừng còn có khả năng thắng....

"Bạch Trạch." ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống: "Đi trợ giúp hắn."

Vừa dứt lời, một tia sáng chợt lóe lên, một nam nhân tuấn mỹ như thiên thần xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt... 

Nam nhân này tóc bạc, mi trắng, tựa như trong tranh đi ra, nhưng ánh mắt hắn nhìn Mộ Như Nguyệt tràn đầy ưu thương cùng ai oán, giống như oán trách nàng vừa rồi đã cắt đứt liên hệ.

"Ta rất lo lắng cho ngươi." Thanh âm hắn êm tai như thế, tựa như làn gió nhẹ nhàng xẹt qua trái tim.

Lông mi Mộ Như Nguyệt run lên: "Xin lỗi, Bạch Trạch, ta chỉ không muốn để ngươi gặp nguy hiểm gì nữa..."

Nàng không muốn bất chấp tất cả, kể cả tính mạng bản thân vì nàng.

"Không muốn ta gặp nguy hiểm, chẳng lẽ, ngươi muốn để ta chờ đợi ngàn năm sao? Vì gặp lại ngươi, ta có thể chịu đựng cô đơn trong thời gian dài như vậy, nhưng mà, ngàn năm qua, nếu không có kí ức chống đỡ, sợ là ta đã không thể vượt qua... Nguyệt Nhi, ta không muốn chờ đợi thêm ngàn năm nữa, cho nên, đời này dù phải trả giá bằng sinh mạng ta cũng sẽ không để ngươi gặp bất cứ nguy hiểm gì."

Trong lòng Mộ Như Nguyệt mạnh mẽ chấn động.

Vừa rồi, nàng chỉ lo cho sự an toàn của Bạch Trạch mà quên mất hắn đã phải chờ đợi cả ngàn năm. Nếu nàng chết, có lẽ hắn sẽ phải chờ đợi không biết bao lâu nữa, có khi là vô hạn....

Nàng không còn, dù hắn không bị giam cầm nữa nhưng cũng sẽ rất cô đơn....

Mà nàng, sao có thể đành lòng để hắn tiếp tục cô độc như thế?

"Bạch Trạch", Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn Bạch Trạch, gằn từng chữ một: "Chuyện như vậy sẽ không xảy ra."

Chỉ khi nàng trở nên cường đại hơn, mới có thể làm Bạch Trạch không phải sống cô độc như thế...

Bạch Trạch không nói thêm gì nữa, nhìn Mộ Như Nguyệt một cái, rồi bay lên không trung, đến bên cạnh Dạ Vô Trần.

Nhìn hai nam nhân trên không trung, Mộ Như Nguyệt khẩn trương, nhưng lúc này nàng không giúp đỡ được gì....

Thực lực!

Cuối cùng vẫn là thực lực không đủ!

Nhưng mỗi lần thực lực của nàng tăng lên thì lại đối mặt với kẻ địch càng cường đại hơn....

Chiến đấu như vậy, căn bản là vĩnh viễn, không biết khi nào kết thúc. Nếu muốn thoát khỏi tình trạng này, chỉ còn cách trở thành người cường đại nhất cái đại lục này...

Tô Sương cắn chặt môi, không cam lòng nhìn Mộ Như Nguyệt.

Nàng có thể nhìn ra thực lực của hai nam nhân kia rất cường hãn, vì sao nàng ta lại may mắn đến vậy, có hai nam nhân cường đại bảo hộ?

Nàng không cam lòng!

Nhưng dù không cam lòng đến mấy cũng chẳng ích gì!

Với thực lực và trình độ đan dược sư của mình, nàng không phải đối thủ của Mộ Như Nguyệt.

Nhưng mà, sự ghen ghét giống như một con kiến gặm cắn trái tim Tô Sương, nàng chợt ngước mắt nhìn Thư Ninh, đáy mắt xẹt qua một tia âm lãnh.

Nếu đã không thể ra tay với tiện nhân kia, vậy nàng sẽ đối phó nữ nhân này! Nàng không tin, với thực lực của mình và Tô gia mà không đối phó được Thư Ninh!

An Thiến nhìn thấy khuôn mặt ghen ghét đến vặn vẹo của Tô Sương, nhịn không được cười nói: "Thư Ninh, ngươi thấy không? Ha ha, trước nay ta chưa từng cảm thấy thống khoái như hôm nay, nữ nhân đáng chết kia dám hãm hại Nguyệt Nhi, bây giờ bị đả kích thảm hại, bất kì phương diện nào Nguyệt Nhi đều ưu tú hơn nàng ta, ngay cả nam nhân của nàng cũng mạnh hơn tên Kim Khải kia!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.