Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 765: Đông đảo, gia tộc Thiên Thừa (3)




"Là ai!" Triệu Lăng từ trên mặt đất bò dậy, phẫn nộ nhìn chằm chằm không trung: "Là ai ở sau lưng đánh lén? Lăn ra đây cho lão tử!"

Bá!

Một ngọn lửa xẹt qua không trung, đánh vào ngực Triệu Lăng, thân thể hắn lập tức bay lên rồi ngã mạnh xuống đất.

Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, những ngọn lửa nối tiếp nhau bắn tới, thiêu hủy hắn....

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, hiển nhiên còn chưa hiểu rõ tình huống, ngốc ngốc nhìn Triệu Lăng kêu rên thảm thiết trong ngọn lửa...

"Chạy!"

"Chạy mau!"

Giờ khắc này, đám người Hổ Long bang đều có một ý nghĩ như vậy, hai mặt nhìn nhau, vội vàng ném vũ khí xuống, chạy về phía chân núi.

Thấy bọn họ đã đi hết, người gia tộc Thiên Thừa cũng thở phào nhẹ nhõm, không truy đuổi mà ngửa đầu nhìn không trung, nói: "Xin hỏi vị tiền bối nào đã cứu giúp?"

Không gian yên tĩnh, không có ai đáp lời...

Thiên Thừa Ngôn nhíu mày: "Tiền bối, ân cứu mạng của ngươi Thiên Thừa Ngôn ta khắc trong tâm khảm, không biết tiền bối có thể xuất hiện để ta báo đáp ân đức."

Gió nhẹ phất qua, rừng cây yên tĩnh không có thanh âm gì...

"Thiếu gia", Đại Hùng sờ sờ đầu, cười ha hả nói, "Có thể là cường giả nào đó đi ngang qua ra tay cứu giúp hay không?"

Thiên Thừa Ngôn nhíu mày, sau đó giãn ra: "Có lẽ là thế, Đại Hùng, chúng ta đi thôi, lần này thu hoạch không nhỏ, coi như cũng chuẩn bị đầy đủ sinh lễ cho gia tộc Gia Cát."

Lúc nói chuyện, hắn quay đầu nhìn về phía sau xe ngựa, trong đôi mắt thanh triệt hiện ra một tia sáng nhu hòa.

----------------------------------

Quận Châu, trên đường phố nhộn nhịp có một chiếc xe ngựa chạy qua, lúc nhìn thấy dấu hiệu khắc trên xe, mọi người đều lộ ra vẻ mặt đồng tình.

Người đánh xe cảm thấy có chút không thích hợp nhưng cũng không nghĩ nhiều, cho xe ngựa chạy như bay về phía gia tộc Thiên Thừa.

Lúc này, trước cửa lớn gia tộc Thiên Thừa, cửa bị chém thành hai mảnh, tấm biển cũng rơi trên mặt đất, tượng sư tử đá hai bên cũng đổ vỡ.

Xa xa nhìn lại, một đống hỗn độn, còn đâu phong thái lúc trước?

"Đây... đây là có chuyện gì?" Đại Hùng sửng sốt, nhảy từ trên xe ngựa xuống, ngây ngốc nhìn một màn trước mắt.

Bọn họ chỉ mới rời đi mấy tháng mà thôi, tại sao lại xảy ra biến hóa lớn như vậy?

Bước chân Thiên Thừa Ngôn lảo đảo, nắm đấm run run, vẻ mặt phẫn nộ: "Tần gia! Nhất định là Tần gia làm!"

Bên trong có một gã sai vặt chạy ra, lúc nhìn thấy Thiên Thừa Ngôn thì ngây người nửa ngày, sau đó quay đầu lại la lớn.

"Gia chủ, thiếu gia đã trở lại, thiếu gia đã trở lại..."

Hắn vừa dứt lời, một nam nhân trung niên lảo đảo đi ra, nhìn thấy thiếu niên đứng trước cửa, hai mắt rưng rưng.

"Ngôn Nhi, ngươi cuối cùng đã trở lại, Tần gia mua người giết ngươi, ta còn tưởng..."

Còn tưởng rằng cả đời sẽ không thể gặp lại nhi tử mình nữa.

"Cha!" Thiên Thừa Ngôn hít sâu một hơi, lại không thể ngăn nổi lửa giận trong lòng, "Chuyện rốt cuộc là thế nào?"

Thiên Thừa Vân Long cười khổ nói: "Là Tần gia làm!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.