Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 476: Âm mưu bại lộ (1)




Trên không trung Đan tháp, một thân ảnh già nua đứng yên, tóc bạc tung bay, khi nhìn thấy nam nhân từ trong phòng đi ra, hắn hạ xuống, vừa bước tới vừa cười lớn.

"Tiêu Phong công tử, chúc mừng ngươi tiến vào cảnh giới huyền nguyên."

Tiêu Phong đạm mạc cười: "May mắn thôi."

"May mắn không thể đột phá huyền nguyên", Vu Sơn cười ha hả, "Bất quá ta không ngờ Đan tháp là thế lực huynh muội các ngươi thành lập, khó trách mấy ngày nay đến Tiêu gia không gặp được ngươi, nếu đã vậy, phiền ngươi đưa dược liệu  này cho Mộ cô nương giúp ta."

Hắn khẽ nâng tay, một đóa hoa sen trắng muốt xuất hiện trong tay hắn. Tuyết liên tản ra tia sáng băng hàn, hàn khí như thế đủ khiến người ta toàn thân lạnh run.

"Được." Tiêu Phong khẽ gật đầu, "Ta sẽ đưa cho nàng."

"Vậy thì phiền ngươi, nhân tiện thay ta xin lỗi Mộ cô nương, lần đầu gặp nhau là ta có mắt không tròng, lúc ấy mới không thấy rõ tài hoa của nàng."

Sau khi Tiêu Phong nhận tuyết liên, trong lòng lão nhân thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần huynh muội bọn họ nhận dược liệu là được rồi, sẽ không sợ quan hệ hai bên xảy ra vấn đề gì...

Nhìn theo phương hướng lão nhân rời đi, Tiêu Phong quay về phòng đưa dược liệu cho Mộ Như Nguyệt: "Vu Sơn nhờ ta đưa đồ cho ngươi."

"Băng sơn tuyết liên sáu ngàn năm?" trong lòng Mộ Như Nguyệt chấn động, khẽ nhướng mày, "Đúng lúc có thể giúp Viêm Tẫn đột phá thực lực, như vậy, thế lực chúng ta càng thêm cường đại, chờ sau khi hắn đột phá sẽ lấy danh nghĩa của ta tổ chức yến hội."

----------------------

Viêm Tẫn đột phá rất đơn giản, sau khi hấp thu dược lực của băng sơn tuyết liên xong, có thể trực tiếp đột phá cảnh giới huyền nguyên.

Sau khi hắn đột phá, yến hội Đan tháp lập tức được triển khai...

"Cha." Trong đại sảnh Tiêu gia, một thanh âm ngọt ngào từ ngoài cửa truyền đến.Thiếu nữ một thân hồng y mỉm cười bước vào, phục sức trên người theo từng bước chân nàng vang lên tiếng chuông thanh thúy, dễ nghe.

Lúc nhìn thấy thiếu nữ, sắc mặt Tiêu Tam gia mới hòa hoãn lại, ôn hòa nói: "Tĩnh Nhi, không phải ngươi trở về nhà ngoại sao? Trở về nhanh vậy?"

Thiếu nữ cười ngọt ngào: "Cha, ta nhớ cha cho nên trở về, đúng rồi, cha, nghe nói hai hậu nhân của Tiêu Vân về Tiêu gia rồi?"

"Hừ", sắc mặt Tiêu Tam gia trầm xuống, "Nói đến hai người kia ta liền một bụng hỏa! Thật không biết gia gia ngươi nghĩ cái gì, tại sao lại để loại người như bọn họ trở về Tiêu gia chúng ta?"

"Nhưng mà cha, thật ra ta cảm thấy rất hứng thú với hậu nhân của Tiêu Vân, không biết bọn họ có cường đại như Tiêu Vân tiền bối hay không..."

Ánh mắt thiếu nữ lập lòe vài cái, dung nhan kiều mỹ nở nụ cười ngọt ngào.

"Tĩnh Nhi, ngươi trở về đúng lúc, đêm nay ngươi cùng ta đi dự yến hội."

Đêm, ánh trăng như nước, yên tĩnh u nhiên.

Ngoài cửa Đan tháp, Tiêu Tam gia liếc mắt một cái đã nhìn thấy Mộ Như Nguyệt và Tiêu Phong cách đó không xa, ánh mắt hơi trầm xuống, đang định nói gì đó, lại thấy Vu Sơn đại sư cười lớn đi đến.

"Vu Sơn đại sư!" Hai mắt Tiêu Tam gia sáng lên, bước nhanh tới, "Vu Sơn đại sư, sao ngươi lại tới đây?"

Vu Sơn cau mày, ánh mắt âm trầm đảo qua Tiêu Tam gia: "Thế nào? Ta không thể tới đây sao?"

"Không... không phải như vậy", Tiêu Tam gia lau mồ hôi lạnh trên trán, kéo Tiêu Tĩnh bên cạnh qua, nói, "Tĩnh Nhi, còn không mau bái kiến Vu Sơn đại sư."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.