Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 127: Cường giả thánh nữ môn chết




“Muội muội.” Trong lòng mỹ phụ đầu bạc cả kinh muốn chạy tới tương
trợ muội muội mình nhưng lại bị Viêm Tẫn bám trụ, nàng ngày càng sốt
ruột, oanh một tiếng, chưởng về phía Viêm Tẫn.

Nhưng mà Viêm Tẫn
sao có thể để nàng thành công được? Vốn dĩ mỹ phụ đầu bạc ngăn cản Viêm
Tẫn cứu Mộ Như Nguyệt, nhưng hiện tại tình thế đã đảo ngược.

Chạng vạng hoàng hôn, Dạ Vô Trần lạnh lùng nhìn vẻ mặt sợ hãi của mỹ phụ tóc đen, rút trường kiếm màu tím ra.

Thời điểm nhìn thấy trường kiếm màu tím, thân thể Mộ Như Nguyệt khẽ chấn động.

“Mặt nạ bạc!”

Nam nhân mang mặt nạ bạc chính là Dạ Vô Trần!

Khó trách nàng có cảm giác quen thuộc như vậy, buồn cười là nàng cũng không biết Dạ Vô Trần vẫn luôn ở bên cạnh mình. Giờ phút này, trong lòng Mộ
Như Nguyệt rất phức tạp, không biết nên xem Dạ Vô Trần là ai.

Thiếu niên thuần khiết vừa gặp mặt đã gọi nàng tỷ tỷ, hay là mặt nạ bạc cường đại tà mị? Rốt cuộc ai mới chân chính là hắn...

“Ngươi... ngươi dừng tay!”

Nhìn Dạ Vô Trần đi về phía mình, mỹ phụ tóc đen thật sự sợ hãi, nàng nhích
thân thể về phía sau mấy bước, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Nếu ngươi buông tha ta, ta cam đoan sẽ không nói chuyện hôm nay cho ai biết, ngươi có thể
tiếp tục giả làm ngốc tử, tuyệt đối không ai nghi ngờ ngươi, nếu không,
tin tức ngươi giả ngốc truyền ra, môn chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi.”Dạ
Vô Trần hơi ngước mắt, nở nụ cười tà mị, một thân áo tím tung bay trong
gió, lệ khí nồng nặc tản ra quanh thân.

Nhìn nam nhân giống như
tu la này, thân thể mỹ phụ tóc đen càng run rẩy kịch liệt, nàng còn chưa kịp mở miệng cầu xin tha thứ, một tia ánh sáng tím đã hiện lên, cổ họng bắn ra máu tươi.

Cho đến lúc chết, nàng cũng không ngờ tới mình sẽ chết trong tay một nam nhân chưa đầy 20 tuổi...

“Không!” mỹ phụ tóc bạc thấy muội muội chết, hốc mắt đỏ lên, tê tâm liệt phế rống to, chiêu thức đánh ra càng lúc càng hỗn độn.

Phụt!

Viêm Tẫn đánh một chưởng vào ngực nàng, mỹ phụ đầu bạc như mũi tên bắn ra
ngoài, ngã mạnh xuống đám người, từng ngụm máu tươi trong miệng phun ra, nhiễm đỏ một đầu tóc bạc.

Ánh mắt nàng vẫn luôn nhìn về phía mỹ phụ tóc đen, đáy mắt bi ai vô tận.

Nếu không phải lúc trước nàng tham luyến quyền thế cũng sẽ không bị Thánh
nữ môn mê hoặc cùng muội muội gia nhập môn phái, ở Thánh Nữ môn, nói cho cùng các nàng đều chỉ là đồ chơi của môn chủ mà thôi.

Nghĩ đến nam nhân kia, mỹ phụ đầu bạc nở nụ cười.

Nam nhân kia cường đại, uy mãnh khiến nàng yêu hắn, nhưng mà, hắn lại ngoan tuyệt, vô tình, bất luận là ai cũng không được hắn yêu, trong lòng hắn
chỉ có lợi ích mà thôi.

Nếu gặp một thiên tài là xử nữ, hắn sẽ
hao tổn tâm cơ đoạt về Thánh Nữ môn, dùng dược liệu tắm trong vòng một
tháng, sau đó hắn sẽ hưởng dụng nàng để làm tăng thực lực của mình,
nhưng mỗi nữ nhân hắn chỉ hưởng dụng một lần rồi thôi, sẽ không lưu
luyến lần thứ hai.

Cả đời này, nàng muốn xin lỗi nhất chính là
muội muội mình, là nàng không nỡ rời khỏi môn chủ, nên muội muội mới
phải chịu kết cục như vậy.

Quả nhiên người làm nhiều việc ác, ngay cả ông trời cũng không nhìn được.

“Ha ha ha”, mỹ phụ tóc bạc điên cuồng cười to, nước mắt từ khóe mắt chảy
xuống, “Quỷ Vương, ta xin khuyên ngươi một câu, đừng đối địch với Thánh
Nữ môn, Thánh Nữ môn có rất nhiều bí mật, bất quá, ta còn phải cho ngươi một lời khuyên, thể chất của vị hôn thê ngươi có chút đặc thù, môn chủ
không chiếm được nàng thì sẽ không từ bỏ, nhưng môn chủ muốn chỉ là tấm
thân xử nữ của nàng mà thôi, nếu nàng không phải là xử nữ nữa, cũng
không có tác dụng gì với môn chủ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.