Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 50: Tình tố ám sinh (1)




Dạ Thiên Phong nhíu mày, không ngờ hắn biến khéo thành vụng, nếu sớm
biết Mộ Như Nguyệt có thiên phú mạnh như thế, lúc trước sao hắn lại từ
hôn chứ?

“Quỷ Vương không xứng với ngươi, gả cho ta là lựa chọn tốt nhất của ngươi.”

Mộ Như Nguyệt không ngờ Dạ Thiên Phong có thể vô sỉ đến mức độ này, nàng
là loại nữ nhân gọi đến thì đến đuổi đi thì đi sao? Nếu không phải nàng
có năng lực loại bỏ độc tố trong cơ thể, sợ là Dạ Thiên Phong vẫn sẽ
không thèm liếc nàng lấy một cái.

“Làm sao ngươi biết Quỷ Vương không xứng với ta? So với gả cho ngươi, ta càng muốn gả cho Quỷ vương hơn.”

Nghe thiếu nữ nói vậy, Dạ Thiên Phong ngẩn ra một lúc, nữ nhân này đã từng
quấn quýt si mê hắn, dùng mọi cách bám lấy hắn, vì sao bây giờ lại bỏ đi như giày cũ?

Không biết vì sao nhìn thần sắc lạnh nhạt của nàng, trong lòng Dạ Thiên Phong cảm thấy không thoải mái. Bất kì ai biết nữ
nhân đã từng yêu mình sâu đậm đột nhiên di tình biệt luyến đều sẽ không
dễ chịu.

“Khụ khụ!” Tử Nguyệt hoàng hắng giọng, ánh mắt uy nghiêm đảo qua bốn phía, nói, “Nếu đã xác định được quán quân thì tan cuộc đi, Mộ gia Mộ Như Nguyệt cùng trẫm tiến cung một chuyến, trẫm sẽ tự mình
ban thưởng.”

Trong đại điện hoàng cung, Tử Nguyệt hoàng ngồi trên long ỷ, tay gõ nhẹ tay vịn, ánh mắt đạm mạc, uy nghiêm lướt qua mọi
người phía dưới.

Ngoại trừ Mộ Như Nguyệt, nhóm hoàng tử hoàng tôn cùng Dạ Thiên Phong đều nghiêm trang đứng thẳng.

Ánh mắt Tử Nguyệt hoàng dừng lại trên người Mộ Như Nguyệt, nói: “Lần thi
đấu này là do Thanh Vân Môn chủ trì, trẫm cũng chỉ thay mặt ban thưởng,
phần thưởng của Thanh Vân Môn lần này là túi trữ đồ.”

Nghe vậy,
nhóm hoàng tử hoàng tôn đều hâm mộ nhìn Mộ Như Nguyệt, phải biết rằng
túi trữ đồ này rất trân quý, ở đây cũng chỉ có Dạ Thiên Phong mới có.

Mộ Như Nguyệt đưa tay tiếp nhận túi trữ đồ thái giám đưa tới, liếc mắt một cái đã thấy bảo vật này không tồi, ít nhất về sau không lo không có chỗ để dược liệu.

“Mặt khác, còn một chuyện nữa”, Tử Nguyệt hoàng nhíu mày, nhàn nhạt nói, “Trẫm tính thu hồi ý chỉ từ hôn lúc trước.”

Nghe lời này, Mộ Như Nguyệt châm chọc cười, nàng ngước nhìn Tử Nguyệt hoàng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Hoàng thượng, ngươi thân là ngôi
cửu ngũ, nên hiểu rõ thế nào là miệng vàng lời ngọc, liên tục lật lọng
như vậy là uy phong của một hoàng đế sao?”

Mộ Như Nguyệt nói
chuyện không khách khí chút nào khiến bầu không khí trở nên nghiêm túc.
Mọi người đều thu liễm hô hấp, không dám mở miệng nói một chữ, sợ chọc
giận vị cao cao tại thượng kia.

Sắc mặt Tử Nguyệt hoàng âm trầm, mắt lạnh nhìn Mộ Như Nguyệt, nhất thời khí thế đế vương lan ra uy áp về phía thiếu nữ.

Nhưng mà, mặt thiếu nữ không biến sắc chỉ bình tĩnh chăm chú nhìn hắn.

“Mộ Như Nguyệt, ngươi muốn cãi lời trẫm?” sắc mặt Tử Nguyệt hoàng xanh mét, hiển nhiên chỉ cần Mộ Như Nguyệt cự tuyệt hắn lập tức mặt rồng giận dữ.

Ngôi cửu ngũ, hắn quả thật là ngôi cửu ngũ nhưng hoàng đế có mạnh thế nào
cũng không bằng thế lực môn phái. Huống chi hắn biết rõ cha mẹ Quỷ Vương vì sao mà chết.

Cho nên nếu nàng là phế vật thì thôi, nếu không phải phế vật tuyệt đối không thể để bọn họ bên nhau.

Nếu nàng cứ khăng khăng như thế, vậy chỉ còn cách vĩnh tuyệt hậu hoạn.

Đột nhiên một thanh âm nháo loạn từ ngoài điện truyền vào khiến Tử Nguyệt hoàng bất giác cau mày.

“Buông ta ra, nương tử của ta ở bên trong, để tử vào gặp nương tử, các ngươi đều không được khi dễ nương tử của ta.”

“Vô Trần?” Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, nhưng sau khi nghe thấy câu cuối cùng, trong lòng vô thức cảm thấy ấm áp...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.