Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 190: Kiên Quyết Lật Đổ




Thành phố Bá Châu

Trụ sở làm việc của Cục Công an thành phố.

Lúc này, Phó Cục trưởng Liễu ngồi ngả hẳn trên ghế, nhìn người đàn em ở trước mặt này của mình. Liễu Kiệt Phi có cảm giác “Liêm Pha lão hĩ”.

( Liêm Pha là một người đã lớn tuổi, đến cuối đời vì nước mà cống hiến hết sức mình)

- Tiểu Nhạc, cậu từng là thuộc hạ của tôi, lại là đàn em của tôi. Nhiều năm như vậy, từ khi cậu phân đến huyện Lê, từ một cảnh sát, Phó đồn trưởng, Trưởng đồn công an, từng bước từng bước tiến lên, đến Phó Phòng, Trưởng phòng hiện nay, tôi đều nhìn thấy cả. Bây giờ cậu coi như là một người quan trọng trước mặt của Chủ tịch huyện Nhiếp Chấn Bang. Chủ tịch Nhiếp tuổi trẻ tài cao, lại có bối cảnh sâu xa, thực sự là người đáng để đi theo. Nếu đổi lại là hai mươi năm trước, khi tôi chỉ lớn như cậu, có lẽ tôi cũng đánh cuộc một phen tiền đồ. Chỉ có điều, lần này đây, tiểu Nhạc, cậu phải nghĩ kỹ đấy, đó không phải là người bình thường đâu.

Liễu Kiệt Phi sau khi nghe xong ý tứ của Trần Nhạc, lập tức cũng khuyên bảo.

Hình Văn Bưu, con người này Liễu Kiệt Phi rất rõ. Đó là người có bối cảnh lớn, Cục trưởng Cục thuế khu tự trị kiêm nhiệm tổ Đảng, Thôi Kim Sinh. Bây giờ Nhiếp Chấn Bang muốn động đến cháu vợ hắn, phản ứng của Thôi Kim Sinh không thể không suy xét.

Trần Nhạc lúc này trong lòng cũng có cảm động, Liễu sư huynh rốt cuộc vẫn là sư huynh, chỉ là cái phần ân tình này cũng đủ quý báu rồi. Ý tứ trong này, Trần Nhạc hiểu rất rõ. Mạng lưới quan hệ của Thôi Kim Sinh rất rộng lớn, Nhiếp Chấn Bang mặc dù cũng có bối cảnh, nhưng không nhất định có thể đấu được với Thôi Kim Sinh, dù sao đây không phải là đoạt quyền, đây là đang cược mạng, đấu thắng thì cũng là thôi rồi.

Nhưng nếu không đấu lại, tiền đồ của Nhiếp Chấn Bang sợ là cũng tiêu rồi. Đến lúc đó, Nhiếp Chấn Bang có bối cảnh, vỗ vỗ mông chạy đi, còn mình làm sao đây? Làm kẻ tay chân đầu tàu, Trần Nhạc gặp xui xẻo theo cũng thì thôi, nói không chừng, ngay cả bát cơm không có cũng là chuyện rất bình thường.

Đương nhiên, đây không phải là nói Nhiếp Chấn Bang là người bạc tình phụ nghĩa, mà là nói, đến mức độ đó rồi, trong tình hình Nhiếp Chấn Bang thân mình khó giữ, người đứng sau Nhiếp Chấn Bang có kéo cả Trần Nhạc xuống làm đệm lựng hay không thì hoàn toàn không biết được.

Suy nghĩ một lúc, Trần Nhạc vẫn gật đầu kiên định nói:

- Sư huynh, lần này phần thắng của chúng ta rất lớn, tôi muốn đánh cuộc một phen, phú quý chỉ có thể có được từ trong gian khó, lần này cũng coi như là một cái khe cần vượt qua của tôi, nhất định phải qua được, đã không còn đường lui rồi.

Nghe đến đây, Cục trưởng Liễu cũng gật gật đầu, lập tức lấy điện thoại gọi đến một số nói:

- Tiểu Ngô à, tôi là Liễu Kiệt Phi, cậu bây giờ lập tức đến phòng làm việc của tôi một chuyến.

Không đến mười phút, một thanh niên tuổi khoảng ba mươi từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy Trần Nhạc, hai người đều cùng cười, đều là người quen cả. Tiểu Ngô, chính là Ngô Giang, Phó chi đội trưởng chi đội trị an của cục công an, chuyện bắt đánh bạc anh ta làm quả thực rất thích hợp.

Lập tức, Liễu Kiệt Phi liền đứng lên nói:

- Hai cậu đều là người quen cũ cả, tôi cũng không nói thêm cái gì nữa. Lần này, Trần Nhạc đến đây là muốn bắt một người. Theo điểu tra ban đầu của Trần Nhạc, người này tối nay rất có thể sẽ xuất hiện ở ổ của Hắc Hổ. Tiểu Ngô, hành động lần này thì chi đội trị an các cậu ra mặt là thích hợp nhất. Tối nay cậu dẫn người đi một chuyến, phá ổ của Hắc Hổ. Trần Nhạc, đợi lát cậu lấy ảnh của mục tiêu đưa cho tiểu Ngô. Nhớ kỹ, nhất định phải nghiêm túc giữ bí mật, ổ của Hắc Hổ cũng có người đánh tiếng, đừng có để lộ tiếng gió gì. Lần này liên quan đến tiền đồ của tiểu Nhạc, tôi già rồi, sau nay hai người các cậu có khi là cơ hội liên lạc.

Nghe thấy lời nói của Liễ Kiệt Phi, Trần Nhạc lần nữa cảm động. Chính mình sở dĩ trẻ tuổi như vậy đã trở thành Phó Phòng, cái này cũng có một nguyên nhân không thể bỏ qua chính là nhờ vào sự đề bạt của Liễu Kiệt Phi. Thật không ngờ bây giờ, sư huynh vẫn là vì mình mà suy nghĩ nhiều như vậy.

Lập tức, Trần Nhạc đứng lên:

- Sư huynh, tôi…

Liễu Kiệt Phi phất phất tay, lúc này cũng là thể hiện ra cái khí độ uy nghiêm của một Phó Cục trưởng Cục công an thành phố, trầm giọng nói:

- Tiểu Nhạc, cậu không cần nói nữa. Chuyện này… tiểu Ngô ra mặt thích hợp nhất.

Ngô Giang lúc này cũng mỉm cười, vỗ vỗ vào vai Trần Nhạc nói:

- Người anh em, tôi làm việc cậu còn không yên tâm sao? Cứ yên tâm ở chỗ này của Cục trưởng Liễu đợi tin tức tốt từ tôi, tôi đi trước đây, trở về bố trí một chút.

Chính lúc ở trong phòng làm việc của Liễu Kiệt Phi, Trần Nhạc lúc này vô cùng nôn nóng, đợi chờ luôn luôn là chuyện thống khổ, này so với việc mình đích thân ra trận còn thống khổ hơn.

Mười một giờ đêm, điện thoại trên bàn vang lên, Liễu Kiệt Phi nhận điện, ừm vài tiếng, lập tức cúp máy.

Nhìn thấy Trần Nhạc nét mặt lo lắng ở bên cạnh, trên mặt Liễu Kiệt Phi cũng hiện ra vẻ tươi cười:

- Tiểu Nhạc, thành rồi. Hình Văn Bưu và tình nhân của hắn, Vương Lệ Lệ, bị bắt tại chỗ, từ trong túi mà Hình Văn Bưu mang theo thu được sáu trăm nghìn tiền mặt. Hắc Hổ bên đó còn đứng ra chứng minh, tên tiểu tử đó tối nay đã thua hơn tám trăm nghìn rồi.

Trần Nhạc lúc này cũng đứng lên:

- Tốt quá! Sư huynh, cảm ơn anh! Tôi lập tức đi lĩnh người, suốt đêm đi trở về huyện Lê, tiến hành thẩm vấn đột kích. Lần này, chứng cứ vững như núi, tôi muốn xem xem Thôi Kim Sinh ra mặt thế nào.

Hình Văn Bưu người này, đừng nhìn vẻ bên ngoài thì mạnh mồm mạnh miệng, hoành hành ngang ngược, nhưng bên trong, thực sự đúng là một kẻ gối thêu hoa chân chính (kẻ vô dụng, bất tài). Vừa bắt giải về Phòng Công an huyện Lê, đối diện với tang vật gồm tiền tham ô và vàng, Hình Văn Bưu lập tức khai ra sự thực việc mình đã dùng tiền tham ô để đánh bạc. Càng khiến cho Trần Nhạc ngạc nhiên là, trong vòng một năm, Hình Văn Bưu thua ít nhất gần một trăm năm mươi nghìn tệ. Những chỗ thiếu hụt này, tất cả đều được Hình Văn Bưu dùng danh nghĩa chi vào việc tiếp đãi, chi phí làm việc hay chi phí đi công tác xa, các loại để cân bằng. Ngoài ra, Vương Lệ Lệ cũng hoàn toàn khai ra chuyện mình thông đồng với Hình Văn Bưu thế nào.

Nghe xong báo cáo của Trần Nhạc, nhìn bản khẩu cung trước mặt, giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang lại nghĩ đến nữ phóng viên vô cùng sắc bén đó của đài truyền hình thành phố Bá Châu. Nhiếp Chấn Bang lập tức liền đứng lên nói:

- Lão Trần, như vậy, cậu đi sắp xếp một chút, liên lạc với Hách Tâm Nghiên, phóng viên của đài truyền hình thành phố Bá Châu, tranh thủ chọc cho cái chuyện này truyền ra đi, càng nhanh càng tốt.

Cụ thể Trần Nhạc đã trao đổi thế nào với Hách Tâm Nghiên, Nhiếp Chấn Bang cũng không rõ, có điều, hôm sau “Nhật báo Bá Châu” và đài truyền hình thành phố Bá Châu liền phát đi tin tức này, Trưởng phòng Chi cục thuế huyện Lê cùng tình nhân tụ tập đánh bạc ở Bá Châu bị bắt, số tiền có liên quan tới trên một trăm nghìn.

Thấy tin tức trên nhật báo Bá Châu, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mỉm cười, nhìn Trần Nhạc trên ghế sô pha nói:

- Lão Trần, xem ra, Hách Tâm Nghiên này cũng có bối cảnh đấy. Tin tức này nhất định phải thông qua được sự thẩm duyệt của Ban Tuyên giáo Thành ủy mới có thể phát đi, không ngờ nha đầu này lại làm được.

Cùng lúc đó, Nhiếp Chấn Bang bên này cũng đã liên hệ với Tôn Khắc Văn, Bí thư Ủy ban kỷ luật huyện. Tôn Khắc Văn khi vào phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang, Trần Nhạc sớm đã rời đi rồi. Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng tự mình đứng lên, sau khi giúp Tôn Kiệt Văn rót một chén trà, lập tức đưa ra bản khẩu cung của Hình Văn Bưu và Vương Lệ Lệ, trầm giọng nói:

- Bí thư Tôn, xem chút đi, nhìn thấy mà kinh người. Chi Cục thuế mặc dù là đơn vị quản lý trực thuộc từ cấp trên, nhưng chính quyền Huyện ủy huyện Lê chúng ta cũng có trách nhiệm quản lý, giám sát. Tôi thấy, chuyện này nên lập tức báo cáo cho Bí thư Bạch của Ủy ban kỷ luật thành phố, đợi chỉ thị tiếp theo của Ủy ban kỷ luật thành phố.

Khi tin tức báo cáo đến tay Bạch Vi Dân của Ủy ban kỷ luật thành phố, Cục trưởng Cục thuế thành phố Bá Châu, Tống Triều Huy lúc này cũng bị mời đến văn phòng của Bạch Vi Dân.

Thấy sắc mặt của Bạch Vi Dân, Cục trưởng Cục thuế Tống Triều Huy cũng có chút sợ hãi, mặc dù mình là đơn vị quản lý theo chiều dọc, nhưng công tác kiểm tra kỷ luật vẫn là trực thuộc địa phương. Bạch Vi Dân là quan sát thủ nổi danh ở thành phố Bá Châu, gặp ông ta là không có chuyện tốt lành gì.

- Cục trưởng Tống, anh hãy xem đi, tình hình ở huyện Lê mục nát đến tận rễ rồi. Ý của tôi là, lấy Ủy ban kỷ luật thành phố làm chủ đạo, Bí thư kiểm tra kỷ luật và bên Cục thuế sẽ cùng xử lý vụ án này, cùng đến huyện Lê điều tra và thẩm vấn.

Bạch Vi Dân đem tài liệu đưa cho Cục trưởng Tống, lập tức nói ra ý của mình.

Xem hết toàn bộ tài liệu, trên trán của Cục trưởng Tống đã chảy ra mồ hôi to như cả hạt đỗ rồi. Đây chính là cháu vợ của lão lãnh đạo, nhưng ngoài miệng, Tống Triều Huy vẫn gật đầu nói:

- Bí thư Bạch, tôi đồng ý phương án này. Anh yên tâm, sau khi trở về tôi lập tức bảo Bí thư kiểm tra kỷ luật chuẩn bị sẵn sàng.

Vừa về phòng làm việc của Cục thuế, Tống Triều Huy lúc này lập tức bấm điện thoại, bên kia vừa nhận điện, Tống Triều Huy liền mở miệng nói:

- Lão lãnh đạo, tôi đã phụ sự tín nhiệm của ngài, Văn Bưu xảy ra chuyện rồi.

Thôi Kim Sinh lúc này cũng sửng sốt.

Hình Văn Bưu không ngờ lại xảy ra chuyện, nghe đến tin này, Thôi Kim Sinh lập tức đứng lên, dường như ý thức được là trong phòng làm việc của mình, lập tức lại ngồi xuống, trầm giọng nói:

- Đồng chí Triều Huy, không cần khẩn trương, lo lắng quá mức, không có căn cứ, rốt cuộc là tình huống như thế nào, từ từ nói.

Nghe được Hình Văn Bưu do mê đánh bạc mà bị bắt, ở hiện trường còn thu giữ được mấy trăm nghìn tệ tiền mặt, cũng khai ra chuyện dùng tiền tham ô công khoản để đánh bạc, hơn nữa, còn có quan hệ nam nữ bất chính, Thôi Kim Sinh liền biết sự việc sợ là thật rồi.

Nện điện thoại xuống, Thôi Kim Sinh cũng suy nghĩ, Hình Văn Bưu là cháu trai của vợ mình. Hình gia sáu chị em gái, duy chỉ có một đứa con trai, Hình Văn Bưu có thể nói là đích tôn đời thứ ba, độc đinh của Hình gia. Từ nhỏ đã vô cùng được yêu thương, tính cách này Thôi Kim Sinh cũng biết, háo sắc, thích đánh bạc, căn bản không giống với cán bộ nhà nước, ngược lại giống côn đồ xã hội nhiều hơn. Sớm biết như vậy chi bằng làm chút kinh doanh yên ổn thì hơn. Lúc này, đầu óc của Thôi Kim Sinh cũng nhanh chóng suy ngẫm, cứu, nhất định là phải cứu, cũng không thể để cho nó ngồi tù được.

Nếu thực sự để cho độc đinh của Hình gia ngồi tù, sợ là mẹ vợ tám mươi tuổi sẽ chạy đến thắt cổ trước cổng mất, mà “con hổ cái” nhà mình càng không thể dây vào được. Nghĩ đến đây, Thôi Kim Sinh lập tức lấy điện thoại ra, gọi đến một số, bên kia vừa nhận điệu thoại, Thôi Kim Sinh liền cười nói:

- Bí thư Triệu, đang bận sao, tôi lão Thôi đây, Cục thuế khu tự trị.

Phó Bí thư Thành ủy thành phố Bá Châu, Triệu Vệ Hồng lúc này cũng sửng sốt. Thôi Kim Sinh cũng là có quen biết thật, nhưng quan hệ cũng bình thường. Có điều, nếu đều là người trong quan trường thì cũng coi như là bạn bè, Triệu Vệ Hồng lập tức cũng cười nói:

- Đại Cục trưởng Thôi, lâu rồi không gặp. Sao vậy, đột nhiên lại gọi điện đến, anh có chuyện gì sao?

Thôi Kim Sinh lúc này cũng không do dự, trực tiếp nói vào điểm chính:

- Bí thư Triệu, tôi là tìm đại Bí thư anh nhờ giúp đỡ. Cái thằng cháu trai không tử tế kia của tôi, không phải là đảm nhiệm Chi cục trưởng Chi cục thuế ở huyện Lê sao? Đã xảy ra chuyện rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.