Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 68: Phim điện ảnh mới




– Phim điện ảnh mới.

Vài ngày sau, Mã Du gọi Lục Lăng Hằng tới công ty, muốn bàn bạc chuyện công việc với anh.

Trước đó công ty muốn tạm thời đóng băng hoạt động của Lục Lăng Hằng, cũng là bởi sợ anh bị dư luận quấy nhiễu, giá trị sử dụng bị hao tổn, cho nên công ty mới lựa chọn bỏ quân xe là anh mà giữ lại quân soái là Trương Minh Tước. Nhưng giờ dư luận đổi chiều, Lục Lăng Hằng không còn là người bị thiệt thòi trong chuyện này nữa, trái lại còn thu lợi không nhỏ. Mọi người có khuynh hướng đồng cảm với anh, chuyện lúc trước không nghi ngờ gì, Lục Lăng Hằng phải chịu oan rất lớn, anh bị mắng tròn ba ngày, giờ chân tướng được vạch trần, anh quả thực trở thành Dương Bạch Lao[1], các cư dân mạng trong lúc kích động với Trương Minh Tước cũng không quên an ủi anh

Con người có đôi khi thú vị như vậy, luôn có thói quen khi hai bên đối địch nhau thì tìm về bên yếu, ví dụ như một người có vỏ ngoài tra nam, mà hình tượng dịu dàng cam chịu của người nữ rất dễ thu được sự đồng cảm; lại ví dụ như một bên hung hăng phách lối, bên kia rất dễ được cho rằng hiền lành thành thật dịu dàng đáng yêu. Đây cũng là lý do vì sao Trương Minh Tước cố gắng bôi đen hình ảnh Lục Lăng Hằng và Nhạc Hinh Ngọc để kéo cao hình tượng mình lên, bởi có trắng thì mới có đen. Cũng may mà Trương Minh Tước cho mình ở thế yếu, hôm nay Lục Lăng Hằng được rửa oan tẩy trắng lại, sóng gió lần này khiến rất nhiều người vốn không biết Lục Lăng Hằng bắt đầu hứng thú với anh. Đây là một khuynh hướng hứng thú rất tốt, có đôi khi hảo cảm với một người đều xuất phát từ sự đồng cảm, thương hại, hoặc có lẽ là hiếu kỳ, chỉ cần lúc này Lục Lăng Hằng có thể cho ra một tác phẩm đáng khen, thì đây sẽ là cơ hội rất tốt để thu hút fans. Mà đúng lúc này “Đao phong” đang lên sóng, mấy ngày nay fans của anh tăng điên cuồng, fans của Trương Minh Tước hầu như đều lang bạt sang bên anh.

Giới giải trí là một nơi đạp thấp nâng cao, trước đây Lục Lăng Hằng không có quyền có thế, công ty không chịu giúp anh, hôm nay phát hiện sức mạnh của anh, lập tức dồn hết tài nguyên về phía anh.

Mã Du đưa cho Lục Lăng Hằng hai tập kịch bản, một là kịch bản điện ảnh, một là kịch bản truyền hình: “Cậu xem hai dự án này trước, đến thử vai, hợp thì diễn.”

Lục Lăng Hằng nhận lấy xem qua dự án. Phim điện ảnh là một phim thương nghiệp, đã chọn được đạo diễn, là một đạo diễn rất nổi danh trong giới đạo diễn thương nghiệp, hơn nữa bộ phim về cơ bản đã xác định được vài nhân vật nổi tiếng tham gia, thành tích phòng vé đã có thể đảm bảo. Mà kịch bản truyền hình là một phim đô thị hiện đại, nói về mấy thanh niên nam nữ phấn đấu trong công việc, đây là một đề tài nóng hổi, nam nữ chính đã được xác định, đạo diễn cũng coi như có tiếng tăm, lại thêm giám chế phim này rất có tài, bộ phim này nhất định sẽ hot.

Thời gian quay phim điện ảnh và truyền hình có xung đột, hơn nữa còn không quay cùng một thành phố, có diễn thì cũng chỉ có thể chọn một bộ. Giờ Mã Du cũng hơi do dự. Nếu có thể tham gia bộ phim thương nghiệp lớn, đưa Lục Lăng Hằng ra màn ảnh rộng, đó sẽ là một cơ hội rất tốt, cũng là cơ hội cho Lục Lăng Hằng trải nghiệm, nhưng bộ phim này có rất nhiều diễn viên nổi tiếng tham gia, khả năng Lục Lăng Hằng có thể tranh thủ được cảm giác tồn tại trong phim rất nhỏ, hơn nữa phân cảnh cũng rất ít, vì thế lãng phí mấy tháng quay phim tính ra cũng chưa chắc đã đáng giá —— phải biết rằng giờ Lục Lăng Hằng đang lên, thật sự cần một tác phẩm để tăng cảm giác tồn tại. Mà bộ phim truyền hình kia, Mã Du định cho Lục Lăng Hằng đi thử nam số hai, phân cảnh nhiều hơn, nếu có thể nắm bắt, ít nhất có thể giúp Lục Lăng Hằng đứng vững trong giới phim truyền hình, nhưng một bom tấn màn ảnh rộng thế kia, nếu bỏ lỡ thì không biết bao giờ mới lại có cơ hội. Mã Du nghĩ tình hình Lục Lăng Hằng bây giờ hợp với màn ảnh rộng hơn.

Hầu như các diễn viên đều muốn phát triển lấn sân sang màn ảnh rộng, bởi phim truyền hình đại diện cho thân dân, mà điện ảnh thì đại diện cho tầng lớp cao hơn, không nói đến chuyện quay phim điện ảnh sẽ dễ kiếm tiền hơn, phải biết rằng các thương hiệu cao cấp muốn tìm đại sứ hình ảnh nhất định sẽ tìm minh tinh điện ảnh chứ không tìm ngôi sao TV, bất cứ ngôi sao nào mà chẳng muốn được quảng cáo cho Channel với Gucci thay vì làm đại diện cho bánh nướng Thổ Gia và bánh bao Babi. Cho nên nếu có thể thành công đưa Lục Lăng Hăng lên màn ảnh rộng, giá trị và địa vị của Lục Lăng Hằng sẽ khác trước.

Đương nhiên, do dự lo lắng của Mã Du lúc này vẫn còn thừa, hai dự án trước mắt này là hai tài nguyên tốt nhất anh có thể tìm cho Lục Lăng Hằng, nhưng rất có thể Lục Lăng Hằng thử vai xong không được, cuối cùng đều thất bại. Cho nên chỉ thành công một cái thôi Mã Du cũng đã rất vui vẻ rồi.

Không ngờ Lục Lăng Hằng xem hai dự án xong, đột nhiên hỏi: “Anh Mã, lần trước em thấy trong phòng làm việc của anh có kịch bản phim về một hôn quân, giờ phim ấy thế nào rồi?” (Hôn quân: vua ngu tối)

Mã Du hơi giật mình: “Hôn quân? À, cậu nói cái kia ấy hả, dự án kia giờ không thuận lợi lắm, sao vậy?”

Lục Lăng Hằng hỏi: “Em rất thích kịch bản đó, đang vướng ở đâu vậy?”

Chân mày Mã Du nhíu lại: “Kịch bản là bên sản xuất gửi cho anh, thật ra anh cũng thấy kịch bản đấy không tồi, nhưng không có tính thương nghiệp hóa, cũng không mời được diễn viên nổi, không lôi kéo được đầu tư, cuối cùng…” Anh nhún nhún vai, tỏ ý không coi trọng dự án này.

Lục Lăng Hằng không cam lòng hỏi tiếp: “Đạo diễn thì sao? Đã chọn được đạo diễn chưa ạ?”

“Hình như nói là mời Hoàng Xuyên tới làm đạo diễn, nhưng hình như sau đó lại từ chối rồi, giờ tình hình thế nào anh cũng không rõ nữa.”

Lục Lăng Hằng thở dài một tiếng, vô cùng tiếc nuối.

Mã Du gõ bàn một cái: “Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, về nhà chuẩn bị thử vai cho hai bộ này đi, nếu nhận được vai sẽ rất tốt.”

Lục Lăng Hằng lại thảo luận cùng Mã Du một hồi về hai bộ phim, sau đó chuẩn bị đi về. Trước khi đi anh hỏi: “Anh Mã, có thể cho em cách thức liên hệ nhà sản xuất phim hôn quân kia không?”

Mã Du vừa bực mình vừa buồn cười: “Vẫn còn nghĩ tới nó?” Nhưng anh vẫn tìm số điện thoại chép lên giấy, hai ngón tay kẹp tờ giấy đưa cho Lục Lăng Hằng. Lục Lăng Hằng vươn tay ra muốn nhận lấy, đột nhiên Mã Du thu tay về.

“Phải rồi.” Đột nhiên Mã Du hỏi, “Lần trước nghe cậu nói, cậu có bạn trai à?”

Lục Lăng Hằng lúng túng cười cười. Anh vốn không định công khai chuyện của mình và Thẩm Bác Diễn, nhưng hôm đó Mã Du chất vấn anh, sẵn đang bực dọc trong lòng, không biết nên giải thích cho mình thế nào, cho nên đã buột miệng nói ra trong lúc tức giận.

Thật ra Mã Du cũng rất tò mò không biết Lục Lăng Hằng tìm bạn trai gì, trong cuộc chiến với dư luận chắc người bạn kia đã tốn không ít công giúp Lục Lăng Hằng trở mình, có lẽ rất có quyền có thế. Nhưng nhìn biểu tình Lục Lăng Hằng, dường như không muốn nhắc tới nhiều.

“Quý trọng vào.” Mã Du đưa tờ giấy cho Lục Lăng Hằng. Nếu Lục Lăng Hằng không muốn nói, anh cũng không hỏi nhiều. Trong giới giải trí có không ít người đồng tính, nhưng rất ít người yêu đương thật lòng, phần lớn đều bất cần chơi đùa. Mã Du nghĩ Lục Lăng Hằng không phải người như vậy, đồng tính luyến ái cũng không dễ dàng, đột nhiên anh thấy có chút tiếc nuối.

Lục Lăng Hằng thật lòng cảm ơn: “Em biết rồi, cảm ơn anh.”

Bàn chuyện thử vai xong rồi, Lục Lăng Hằng liền đi về. Phòng làm việc của Mã Du ở tầng tám, thang máy tới anh chuẩn bị xuống lầu, đúng lúc này có một người chạy tới: “Khoan đã!”

Lục Lăng Hằng ấn nút giữ cửa, để người kia đi vào. Người kia chạy vào thang máy, vội vàng nói: “Cảm ơn nhiều.”

Bốn mắt chạm nhau đều sửng sốt —— Người đi vào không ngờ lại là Tôn Phương!

Tôn Phương cũng là nghệ sĩ thuộc công ty giải trí Tinh Tinh, chỉ là trước đó công ty không có ý nâng đỡ, cho nên để cậu ta làm trợ lý trước. Cũng không biết cậu ta đụng phải ai, đột nhiên có kim chủ nâng đỡ, được đạo diễn lớn gọi đi đóng phim. Tháng trước bộ phim của Trần Hữu Dân cũng đã quay xong, hôm nay Tôn Phương tới công ty là để họp bàn kế hoạch công tác tiếp theo.

Lại nói, lần này Lục Lăng Hằng có thể giành phần thắng nhanh như vậy, Tôn Phương cũng có công trong đó. Nếu không có tài khoản weibo Tôn Phương cung cấp, phỏng chừng anh phải tốn thêm nhiều thời gian tìm bằng chứng có lực sát thương với Trương Minh Tước, Tôn Phương đã giúp anh tiết kiệm sức lực. Cho nên anh mỉm cười thân thiện với Tôn Phương.

Không ngờ Tôn Phương thấy anh xong liền căng thẳng: “Lục Lăng Hằng?”

Lục Lăng Hằng gật đầu: “Xin chào.”

Cửa thang máy đóng lại, Tôn Phương tựa vào tường trong thang máy, dùng tư thế phòng bị hướng về phía Lục Lăng Hằng. Lục Lăng Hằng có phần không hiểu.

Nói thật, lần này gặp lại Tôn Phương, trông cậu ta đẹp trai hơn nhiều so với mấy tháng trước. Lên cơ rồi, hình tượng cũng sẽ thay đổi tốt hơn, thứ nhất là tâm tình và khí chất, thứ hai là có ekip tạo hình. Kiểu tóc và quần áo của Tôn Phương bây giờ rất bắt kịp xu thế, hơn nữa hình như còn tiêm chỉnh hình, cho nên vốn Lục Lăng Hằng thấy tướng mạo cậu ta bình thường, giờ đã đẹp trai hơn một chút.

“Phim điện ảnh lần trước quay thuận lợi chứ?” Lục Lăng Hằng chủ động bắt chuyện, phá vỡ bầu không khí lúng túng trầm mặc trong thang máy.

Thế mà Tôn Phương lại càng căng thẳng hơn.

Hắn căng thẳng như vậy, là bởi đang chột dạ. Mọi người nói nguyên nhân cái chết của Lục Quân Càn là do bệnh tim tái phát, nhưng sự thật không đơn giản như vậy, lúc đó Tôn Phương làm trợ lý đã hạ độc vào ly cà phê. Thứ thuốc kia có thành phần kích thích, người bình thường uống chỉ cảm thấy vui vẻ phấn khởi hơn, cùng lắm tim đập nhanh chứ cũng không có tác dụng phụ gì. Nhưng trong thuốc có thành phần bệnh nhân bị tim nên tránh, nếu không sẽ phát bệnh, Lục Quân Càn phát bệnh vào buổi đêm, bởi không chữa trị kịp thời nên đã qua đời.

Lúc đó bởi người thân không muốn Lục Quân Càn chết không toàn thây, bởi vậy đã phản đối bác sĩ tiến hành khám nghiệm tử thi, cho nên không điều tra nguyên nhân gây ra cái chết. Nhưng trong lòng Tôn Phương có bóng ma, vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, sợ bị người khác biết được.

Hôm đó đột nhiên Lục Lăng Hằng nói ‘vị như cũ’ khiến hắn nổi gai ốc, nghĩ rằng Lục Lăng Hằng đã biết cái gì đó, nhưng mấy tháng này Lục Lăng Hằng vẫn chưa làm bất cứ cái gì, lòng Tôn Phương ngổn ngang bất an, cũng không biết rốt cuộc Lục Lăng Hằng có biết được gì hay không.

“Rất thuận lợi.” Tôn Phương trả lời chắc chắn. Hắn có tật giật mình, Lục Lăng Hắng nói cái gì cũng nghĩ sâu xa. Câu kia có phải đang giễu cợt hắn không? Giễu cợt hắn làm hung thủ giết người rồi được đóng phim như vậy an lòng chứ? Hay đó chỉ là một câu hỏi thăm thông thường?

Đột nhiên Tôn Phương hỏi: “Quan hệ của cậu với Thẩm Bác Diễn tốt lắm sao?”

“À.” Lục Lăng Hằng cũng không phủ nhận.

Mã Du không biết ai là người đứng sau giúp Lục Lăng Hằng, nhưng Tôn Phương thì biết rất rõ ràng. Mấy hôm trước Thẩm Bác Diễn hỏi hắn có biết chuyện xấu gì của Trương Minh Tước không, khi đó hắn còn tưởng là Thẩm Bác Diễn và Trương Minh Tước có thù oán, đến khi lên mạng xem tin tức, hắn mới biết Thẩm Bác Diễn ra mặt thay cho Lục Lăng Hằng. Mấy hôm nay hắn không ngừng hỏi thăm nghe ngóng chuyện của Thẩm Bác Diễn với Lục Lăng Hằng, nghe nói Thẩm Bác Diễn từng tới Hoành Điếm tham ban Lục Lăng Hằng, còn ở chung một phòng, quan hệ hai người chỉ e không tầm thường. Hơn nữa qua chuyện Trương Minh Tước lần này, Tôn Phương càng có thể xác định Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng là người yêu —— Tính tình Thẩm nhị thiếu gia thế nào hắn biết rõ, không phải người hắn cho vào mắt hắn cũng chẳng buồn bực dọc. Lần này Thẩm Bác Diễn tốn nhiều tâm sức giúp Lục Lăng Hằng ra mặt, nhất định là có tâm tư không bình thường với Lục Lăng Hằng. Mối quan hệ này càng khiến hắn thêm bất an. Thẩm Bác Diễn, Lục Lăng Hằng đều là người thân bên cạnh Lục Quân Càn, Lục Lăng Hằng biết chuyện, liệu Thẩm Bác Diễn có biết hay không?

Lục Lăng Hằng thấy sắc mặt Tôn Phương không tốt, hỏi: “Cậu làm sao vậy? Khó chịu trong người à?”

Tôn Phương không ngừng lắc đầu.

Cuối cùng thang máy cũng gần xuống tới nơi, đột nhiên Tôn Phương vội hỏi: “Cậu biết tình cảm Thẩm Bác Diễn dành cho Lục Quân Càn chứ?”

“Sao?” Lục Lăng Hằng sửng sốt. Bạn đang �

“Anh ta rất thích Lục Quân Càn, là tình yêu ấy.”

Lục Lăng Hằng sợ ngây người. Sao Tôn Phương lại biết tình cảm của Thẩm Bác Diễn với anh? Chăng lẽ trước đó cậu ta làm trợ lý cho anh đã phát hiện ra?

Tôn Phương miễn cưỡng cười: “Quan hệ hai người có vẻ không bình thường.. tôi, tôi nhắc cậu một chút.”

Lục Lăng Hằng còn đang ngây ra, không biết nên trả lời thế nào: “À… tôi biết rồi, cảm ơn?”

Thang may xuống, Tôn Phương như bỏ trốn mà chạy ra ngoài. Ở cùng một chỗ với Lục Lăng Hằng thêm nữa, hắn áp lực tới chết mất!

Ra khỏi công ty, Tôn Phương lập tức chui vào trong xe đón mình, qua cửa sổ xe nhìn ra ngoài, đúng lúc này Lục Lăng Hằng từ trong công ty đi ra, đi về phía một chiếc Land Rover. Cửa bên ghế lái mở ra, Thẩm Bác Diễn ra ngoài, hai người thân mật nói cười, Thẩm Bác Diễn giúp Lục Lăng Hằng mở cửa ghế phụ.

Tôn Phương không nghe được họ đang nói gì với nhau. Tâm tình lại càng thêm nặng nề. Hắn chột dạ vô cùng, tuy rằng nhìn Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng bây giờ, có vẻ như họ còn chưa biết chuyện gì, nhưng Tôn Phương vẫn không khỏi hoài nghi. Hoài nghi đến mức —— hắn cảm thấy mình phải làm chút chuyện gì đó để có thể thở phào nhẹ nhõm.

[1] Dương Bạch Lao: Là một nhân vật trong “Bạch Mao tiên cô”, Dương Bạch Lao và con gái Hỷ Nhi là những nông dân nghèo làm thuê cho địa chủ Hoàng Thế Nhân mà quanh năm chẳng đủ ăn, chẳng đủ tiền nộp tô, dẫn đến mắc nợ không gì trả nổi cho hắn. Dùng đủ mọi âm mưu, ngay trước Tết Nguyên đán, Hoàng Thế Nhân đã bắt Hỷ Nhi mang về để trừ nợ, mặc dù cô đã có người yêu là Đại Xuân. Không thể cứu được Hỷ Nhi, đau xót quá, Dương Bạch Lao đã tự vẫn chết, còn Đại Xuân bỏ quê hương đi tìm Cách mạng. Hỷ Nhi rơi vào tay Hoàng Thế Nhân, bị lăng nhục, bị hãm hiếp…Cô đã bỏ trốn được khỏi nhà hắn, lên ẩn náu, sống như một con thú hoang trong hang động, rừng núi. Tại đó, tóc của cô gái trẻ đã từ xanh trở thành bạc trắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.