Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 55: Kích động chết mất kích động chết mất kích động chết mất!




– Kích động chết mất kích động chết mất kích động chết mất!

Trong năm phút Lục Lăng Hằng nhận được hai lời tỏ tình, tâm tình anh lúc này khó có thể miêu tả.

Thẩm Bác Diễn nói rõ thích anh rất nhiều năm, khiến anh bắt đầu hoài nghi với thế giới này. Nhưng não anh bắt đầu hoạt động, Thẩm Bác Diễn nói mấy năm trước đã thấy anh trên tivi, nhưng em họ mới debut được một năm, Lục Lăng Hằng nghĩ có lẽ Thẩm Bác Diễn không hiểu ý anh hỏi. Anh hỏi lại một lần nữa, dè dè dặt dặt: “Người anh thích là ai?”

Thẩm Bác Diễn sửng sốt một lúc, cuối cùng đầu óc cũng được khai thông. Hắn không khỏi nở nụ cười: “Anh —— anh không bị thất tâm phong.”

Lục Lăng Hằng nhìn nụ cười của hắn khẽ run lên. Đã nói đến đây, cũng đã rất rõ ràng, tâm tình anh phức tạp hỏi: “Anh… sao anh…”

Thẩm Bác Diễn trừng hai mắt: “Em trả lời câu hỏi của anh trước đã, anh mới trả lời câu hỏi của em sau.”

“Hử?” Lục Lăng Hằng ngẩn người, nhất thời không nhớ ra Thẩm Bác Diễn hỏi cái gì.

Thẩm Bác Diễn xù lông: “Anh nói anh thích em nhiều năm lắm rồi! Sao em không có chút phản ứng gì vậy?”

“Ơ…” Chợt Lục Lăng Hằng thấy đau đầu. Anh không ngờ tới Thẩm Bác Diễn đột nhiên tỏ tình, trong đầu có một đống dấu hỏi chấm còn chưa giải quyết, cũng chưa nghĩ ra nên trả lời vấn đề này thế nào. Ban nãy từ chối Sở Y Na rất sung sướng lưu loát, bởi đáp án căn bản không cần nghĩ, nhưng đối tượng đổi lại thành Thẩm Bác Diễn, anh không có suy nghĩ gì.

Anh chưa từng thích đàn ông, cũng không phải anh bài xích, mà là tới giờ chưa từng suy nghĩ qua. Tình cảm của anh với Thẩm Bác Diễn rất mơ hồ, khi anh thấy Thẩm Bác Diễn vì cái chết của mình mà thương tâm, khi anh biết tình cảm sâu đậm của Thẩm Bác Diễn với mình, anh vô cùng cảm động, trong cảm động dường như pha lẫn nhiều ưu tư…

Ánh mắt Thẩm Bác Diễn càng lúc càng sáng lên. Cường hôn không bị đánh, thổ lộ không bị từ chối ngay lập tức, đối phương đang do dự, xem ra hắn cũng có cơ hội. Bà nó, ông đây có thể thoát kiếp xử nam rồi sao, kích động chết mất kích động chết mất kích động chết mất!!

Lúc này trong đầu Lục Lăng Hằng rối lại rất đỗi mơ hồ. Anh do dự mấy giây, theo thói quen dùng sách lược an toàn nhất: “Anh rất tốt nhưng tôi rất….”

Thẩm Bác Diễn lập tức cắt đứt: “Không có nhưng nhị gì!”

Lục Lăng Hằng ngẩn ra: “Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì cả!”

Khóe miệng Lục Lăng Hằng giật giật.

Thẩm Bác Diễn rút can đảm, không giữ thể diện gì: “Nếu em từ chối anh, em hỏi gì anh cũng không trả lời, em tự đi mà đoán!”

Lục Lăng Hằng: “….”

Lúc này Thẩm Bác Diễn thông minh đột xuất, não bộ hoạt động vô cùng nhanh: “Được rồi, còn một chuyện anh chưa nói cho em biết, di chúc công chứng có kết quả rồi, kết quả là.. là cái gì ý nhỉ? Hình như anh quên rồi.”

Lục Lăng Hằng: “……..”

“Đừng như vậy có được không! Thẩm .. Thẩm Bác Diễn!” Cuối cùng Lục Lăng Hằng cũng có thể bỏ cái xưng hô “Thẩm tổng” mất tự nhiên kia đi, bất đắc dĩ nói: “Đây không phải trò đùa, anh đừng…”

“Em cũng thích anh mà phải không?” Đột nhiên Thẩm Bác Diễn hỏi.

Lục Lăng Hằng cả kinh: “Hử?”

“Anh tỏ tình với em mà em do dự lâu như vậy? Anh còn cường hôn em nữa mà em không tức giận!”

“Tất nhiên không phải như thế.” Lục Lăng Hằng không nghĩ ngợi gì mà lập tức phủ nhận.

“Vậy em cũng thích anh phải không?” Thẩm Bác Diễn suy nghĩ một chút, sợ phải nghe câu trả lời phủ định, dè dè dặt dặt thêm một câu, “Dù cho chỉ một chút?”

Lục Lăng Hằng há miệng, lời vốn muốn nói lại không thể nói ra. Anh trầm mặc vài giây, cuối cùng cũng thầm chấp nhận.

Thẩm Bác Diễn nở gan nở ruột, tranh thủ kéo tay Lục Lăng Hằng, cùng anh đan mười ngón, nhưng Lục Lăng Hằng tránh ra.

“Đây không phải chuyện đùa.” Lục Lăng Hằng có chút sốt ruột, “Tôi.. thật sự tôi chưa từng nghĩ tới, anh.. anh cho tôi chút thời gian suy nghĩ.”

Thẩm Bác Diễn có phần thất vọng, nhưng đáp án này tốt hơn nhiều so với dự đoán của hắn, cũng không phải Lục Lăng Hằng không có cảm tình với hắn, coi như thành công được một nửa! Hắn lưu luyến không rời lui một bước nhỏ, cho Lục Lăng Hằng chút không gian: “Được.” Nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ mà hỏi, “Thế em cần suy nghĩ trong bao lâu?”

Lục Lăng Hằng dở khóc dở cười: “Tôi không biết, tôi phải nghĩ rõ ràng đã.” Nhìn vẻ mặt ai oán của Thẩm Bác Diễn, anh thở dài, bất đắc dĩ nói, “Tôi không phải người tùy tiện yêu đương.. Tôi không biết nói thế nào, anh hiểu chứ?”

Thẩm Bác Diễn nghe anh nói vậy, mặt bớt ai oán, gật đầu. Nói cách khác, một khi Lục Lăng Hằng suy nghĩ kỹ càng, có lẽ sẽ quyết định ở chung thật tốt với nhau, sẽ không tùy tiện xa nhau. Đối với hắn mà nói đây là một chuyện rất tốt, vô cùng tốt!!!

“Vậy giờ anh có thể nói cho tôi biết sao anh nhận ra tôi.. còn có, chuyện di chúc là thế nào vậy?”

Thẩm Bác Diễn đang định nói, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, hai người lập tức tách nhau ra. Chốc lát sau, Sở Y Na xuất hiện ở đầu giao lộ: “Lăng Hằng, sắp quay rồi, sao cậu còn chưa về?” Rồi cô quay sang nhìn Thẩm Bác Diễn, vẻ mặt mờ mịt, “Anh là…”

Thẩm Bác Diễn vừa nhìn thấy cô ta liền nhớ tới chuyện cô ta vừa nắm tay Lục Lăng Hằng, tức giận rời đường nhìn sang chỗ khác.

“Em biết rồi, em về ngay đây.” Lục Lăng Hằng hóa giải bầu không khí xấu hổ, “Đây là nhị thiếu gia tập đoàn Thẩm thị, Thẩm tổng Thẩm Bác Diễn.”

Sở Y Na lập tức hiểu nhà đầu tư tới, cười híp mắt vươn tay ra: “Chào Thẩm tổng.”

Thẩm Bác Diễn không muốn để ý tới cô ta, Lục Lăng Hằng thầm kéo kéo tay hắn, lúc này hắn mới không tình nguyện nắm tay Sở Y Na.

Sở Y Na tò mò nhìn Thẩm Bác Diễn, lại nhìn Lục Lăng Hằng, thức thời không hỏi cái gì, nói tất cả cùng đi về rồi đi trước.

Lục Lăng Hằng vốn muốn bảo Thẩm Bác Diễn đi về nghỉ ngơi trước, nhưng Thẩm Bác Diễn nói hắn mở công ty, cần hiểu rõ hơn cách thức vận hành của đoàn phim, cho nên không chịu, muốn theo anh xem anh quay phim, anh không còn cách nào, để Thẩm Bác Diễn tự đi một mình.

Hôm nay có cảnh tối, phải quay tới khuya, vốn Lục Lăng Hằng muốn tìm một quán cơm rồi hàn huyên với Thẩm Bác Diễn, nhưng sợ nói chuyện trong quán cơm người khác nghe được, thêm nữa bởi anh quay quá muộn, thế nên đợi đến mười giờ đêm, anh đưa thẻ mở cửa phòng khách sạn cho Thẩm Bác Diễn: “Anh về khách sạn trước chờ tôi, tôi diễn thêm hai cảnh nữa rồi quay về.”

Thẩm Bác Diễn nhận lấy thẻ mở cửa phòng rồi ngẩn ra, trên má dần dần xuất hiện hai vòng tròn màu đỏ rất đỗi khả nghi. Đêm hôm khuya khoắt.. tới phòng người ta chờ.. cô nam quả nam… không được rùi sắp xịt máu mũi rùi!!!!!!!!!!

Thật ra Lục Lằng Hằng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là nói chuyện trong phòng tương đối kín đáo, giờ đã muộn, cũng không đi đâu được, vả lại bảo Thẩm Bác Diễn đi về trước chờ anh có thể tránh được tai mắt người khác, nếu như cùng vào phòng một lúc khó tránh khỏi người khác nghĩ nhiều.

Quay tới mười hai giờ cuối cùng cũng xong xuôi, Lục Lăng Hằng trả đồ cho tổ đạo cụ rồi quay về khách sạn.

Anh mở cửa phòng, nhưng trong phòng không có ai, Lục Lăng Hằng lấy làm kì quái đi vào trong, đột nhiên một người ở phía sau nhảy ra ôm lấy anh.

Lục Lăng Hằng sợ hết hồn, nhận ra người kia là Thẩm Bác Diễn, vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh là học sinh tiểu học à mà còn trốn sau cửa đánh lén.”

Thẩm Bác Diễn ôm anh không chịu buông, thử thăm dò mà hôn lên mặt anh một cái.

Thẩm Bác Diễn thích Lục Quân Càn ba năm, hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ, cũng không bị liệt dương, ba năm này đương nhiên không phải không có bất cứ hành động nào. Nhưng hắn không dám một phát đâm thủng tờ giấy mà vẫn chọn phương thức tấn công dịu dàng uyển chuyển, muốn cho Lục Quân Càn từ từ tiếp thu và chấp nhận. Nói đơn giản thì, hắn vẫn không ngừng thử giới hạn của Lục Quân Càn, nếu anh không kháng cự ôm vai, vậy sau này có thể ôm vai, nếu ôm anh anh phản kháng, vậy lui lại, đợi một thời gian sau thử lại xem anh có chấp nhận hay không. Thật ra đây là một phương pháp rất hay, chỉ là trước đây Lục Quân Càn thật sự quá bận rộn, mười ngày nửa tháng Thẩm Bác Diễn mới gặp được anh một lần, ấy đã là fan não tàn bướng bỉnh ngoan cố lắm rồi, có đôi khi vất vả lắm mới tiến triển được một chút, nhưng lần gặp mặt sau đó tất cả lại quay về vị trí cũ, cho nên ba năm qua không được chiếm tiện nghi gì nhiều.

Mà hôm nay, Thẩm Bác Diễn một bước nhảy vọt, hôn môi không bị từ chối cũng không bị đánh, hắn rất sợ sau này lại quay về trạng thái trước đây, cho nên phải nhanh chóng bảo vệ quyền lợi của mình mà hôn thêm vài cái.

Lục Lăng Hằng không nói gì nhiều, đẩy hắn ra: “Đừng lộn xộn.” Thái độ của anh cũng không lạnh lùng hay quá cứng rắn, dù sao môi cũng đã hôn rồi, ôm một chút thơm mặt một chút cũng chẳng là cái gì.

Thẩm Bác Diễn rất không cam lòng, chộn rộn muốn nhào lên tiếp, Lục Lăng Hằng nhìn hắn chòng chọc nói: “Đừng, tôi còn chưa tẩy trang!”

Thẩm Bác Diễn lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, giống như một bạn cún vậy.

Lục Lăng Hằng thấy hắn ngoan ngoãn nghe lời như vậy, lập tức nhận ra lời mình nói có phần không đúng. Ý này của anh không phải là chưa tẩy trang không được hôn, tẩy trang rồi có thể tùy tiện hôn sao? Thế khác nào cho Thẩm Tiểu Cẩu được một tấc lại tiến một bước? Nhưng cả ngày bận rộn quay quay phim anh đã quá mệt mỏi, giờ anh không có tâm trạng nghĩ mấy cái này, muốn mau mau vào chủ đề chính.

“Sao anh biết chuyện của tôi?”

Thế là Thẩm Bác Diễn kể hoài nghi của mình khi nhìn thấy chữ ký và kết quả chứng thực nét bút cho anh nghe.

Lục Lăng Hằng nghe xong, trong lòng ngũ vị tạp trần. Suy cho cùng cũng vẫn là Thẩm Bác Diễn có ý, nếu không phải Thẩm Bác Diễn để bụng tới anh, thì đã không từ nét bút kí tên, ngữ điệu nói, những thói quen nhỏ để rồi tìm ra manh mối này. Người bình thường căn bản không thể nghĩ tới việc trên đời này thật sự có chuyện hoàn hồn sống lại, cho dù là bạn tốt từng hợp tác với anh nhiều năm như Mã Du, nhiều lắm cũng chỉ nói cậu rất giống Lục Lăng Hằng. Bởi hắn có chấp niệm sâu đậm như vậy, nên mới có thể nhận ra anh?!

Anh vô cùng cảm động.

Thẩm Bác Diễn không quan sát biểu tình anh, nói tiếp: “Nhật ký kia là sau này em viết thêm vào phải không?”

Lục Lăng Hằng khẽ gật đầu.

“Nét bút trùng khớp, anh nhờ một người bạn trước làm chuyên gia công chứng ở bộ tư pháp giúp anh làm, giờ cơ quan tư pháp đã có kết quả giám định rồi, di chúc này có hiệu lực.”

Mắt Lục Lăng Hằng sáng lên, sau đó lại u ám. Bất kể chuyện này có kết quả thế nào, trong lòng anh cũng không dễ chịu gì.

“Chỉ cần chứng minh di chúc có hiệu lực, chuyện sau này sẽ dễ giải quyết hơn.” Thẩm Bác Diễn nhìn sắc mặt anh, “Anh sẽ nghĩ biện pháp khuyên ba em bỏ kháng án, dù sao ông ta cũng không có phần thắng. Hơn nữa tuy em viết di chúc hiến tặng toàn bộ tài sản, nhưng theo góc độ pháp luật, ông ta vẫn có thể cưỡng chế kế thừa một phần di sản, đủ để ông ta trả khoản nợ rồi yên tâm sống.”

Lục Lăng Hằng trầm mặc. Nếu chuyện này có kết cục tốt như vậy, đương nhiên không thể tốt hơn. Thẩm Bác Diễn nói qua loa, nhưng sự tình không dễ xử lý như vậy, dựa vào tính tình cha anh, chưa chắc đã bằng lòng chịu từ bỏ ý định.

Thẩm Bác Diễn nhận ra sự bất an của anh, cười nói: “Nói chung em không cần lo lắng, chút việc nhỏ này, anh sẽ xử lý thật tốt.”

Lục Lăng Hằng gật đầu: “Cảm ơn.. thực sự rất cảm ơn anh.”

“Không cần nói cảm ơn với anh.” Thẩm Bác Diễn ngồi xổm xuống trước mặt anh, nắm lấy tay anh, nhìn anh bằng ánh mắt thâm tình chân thành.

Oaaaaaaa, hình như Quân Càn đang rất cảm động! Cơ hội tốt! Có nên rèn sắt ngay khi còn nóng không? Thẩm Bác Diễn chu miệng dán mặt tới, muốn nhanh chóng hôn mấy cái.

Đầu Lục Lăng Hằng đầy hắc tuyến, cảm động trong lòng thiếu chút nữa hóa thành bọt nước, đẩy đầu hắn ra: “Đừng! Loạn!”

Thẩm Bác Diễn bĩu môi.

Ngày đó quay quảng cáo động năng ở quảng trường, hắn từng nhờ mấy bác gái nhảy quảng trường chỉ bảo xem phải theo đuổi người khác thế nào, các bác gái nói đàn ông đàn ang thì phải mạnh mẽ bá đạo, phải giữ quyền chủ động trong tay mình, ví dụ như trước khi hôn bạn gái điều kiêng kỵ lớn nhất là hỏi anh có thể hôn em hay không, nên trực tiếp hôn tới! Đương nhiên loại chuyện này được dựa trên cơ sở hai bên đã tình nồng ý đậm. Thẩm Bác Diễn nghe lời chỉ bảo, về nhà rút kinh nghiệm xương máu, phát hiện từ trước tới giờ mình không nắm chút quyền chủ động nào, toàn là Lục Quân Càn vui vẻ hắn đều cười theo. Lục Quân Càn nhăn mặt cau mày cũng có thể khiến hắn buồn thật lâu. Hôm nay khó khăn lắm mới có chút gọi là lưỡng tình tương duyệt, đương nhiên phải nhanh chóng được voi đòi tiên.

Cũng đã khuya lắm rồi, Lục Lăng Hằng nhìn đồng hồ, đã một giờ sáng. Sáng mai năm giờ lại phải dậy bắt đầu làm việc, Lục Lăng Hăng ngáp một cái: “Anh về trước đi, mai ta nói chuyện tiếp.”

Thẩm Bác Diễn ngồi bất động trên giường: “Anh không đặt phòng.”

Lục Lăng Hằng ngạc nhiên: “Hử?”

Đương nhiên Thẩm Bác Diễn có đặt phòng, nếu trợ lý tập đoàn Thẩm thị làm việc không chu toàn thì đã sớm bị sa thải rồi, phòng đặt còn là phòng tổng thống, nhưng vất vả lắm hắn mới có cơ hội thân cận giai nhân, đương nhiên phải mặt dày chơi xấu: “Anh quên đặt.”

Lục Lăng Hằng nhíu mày. Điều kiện phòng nghỉ đoàn phim sắp xếp cho diễn viên chính cũng không tệ lắm, phòng anh là phòng hai người ở, nhưng để Thẩm Bác Diễn cùng phòng với anh..

“Giờ đặt đi?”

Thẩm Bác Diễn khoanh tay: “Lúc đi có gọi hỏi qua tổng đài, nói phòng đã được đặt hết rồi.”

Lục Lăng Hằng lộ ra biểu tình ê răng.

Bạn đang �

“Lần trước em uống say anh giúp em thu thập, trước đây em còn từng tới ở nhà anh..” Vẻ mặt Thẩm Bác Diễn vô tội, “Không phải còn một cái giường nữa sao, cho anh ngủ đi.”

Đấy là trước đây anh không biết tâm tư lòng dạ của Thẩm Bác Diễn, hôm nay lại vừa bị ôm vừa bị hôn lại còn bị sờ soạng, giữ hắn lại thì khác nào dẫn sói vào nhà? Mà bây giờ đã một giờ sáng, đuổi ra ngoài thì quá vô nhân đạo, huống hồ hắn giúp anh lo toan nhiều việc như vậy. Thế là cuối cùng Lục Lăng Hằng thở dài: “Được rồi. Buổi tối anh đừng lộn xộn, tôi đi tắm với tẩy trang trước.”

Lục Lăng Hằng cầm quần áo đi vào phòng tắm, Thẩm Bác Diễn lập tức hưng phấn mà lăn lộn trên giường.

Aaaaaaaaaaaaaaaaa! Đúng là bước nhảy vọt mà!!!!!!!!!!

Nhưng rất nhanh nụ cười trên mặt Thẩm Bác Diễn cứng lại.

Khoan đã, tuy rằng đêm nay hắn có thể ở lại, nhưng không thể thoát thân phận xử nam nhanh như vậy. Không nói đến việc mai Lục Lăng Hằng phải quay phim, đến xác định quan hệ người này cũng cắn chết không chịu nhả, nếu hắn dám ‘bá vương ngạnh thượng cung’ thì khỏi nghi ngờ gì nữa, chắc chắn sẽ bị thiến, việc này chỉ khi nào hai bên xác định tình cảm mới làm được. Nhìn được nhưng không ăn được, đây mới là nỗi đau lớn nhất! Chẳng lẽ tối nay hắn lại phải tự thẩm sao…….

Nghĩ tới đây, Thẩm Bác Diễn không khỏi lệ rơi đầy mặt. Đúng là hắn trúng lời nguyền của Lục ma nữ rồi mà…

.o.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.