Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 50: Tiểu công cẩu (em cún đực)




– Tiểu công cẩu. (em cún đực)

Buổi chiều, đoàn làm phim có một cô gái tới, là nữ thứ của bộ phim này, Liễu Kỳ diễn Hàn Mộng Xu.

Bộ phim “Khương môn phi tương” này cũng giống như rất nhiều bộ phim tiên hiệp khác, diễn viên đối xứng bốn diễn viên chính hai nam hai nữ, chỉ là Hàn Mộng Xu xuất hiện sau cùng, giờ họ còn đang diễn cảnh trước khi Khương Diệc Long rời Khương môn, cho nên Liễu Kỳ không có cảnh, đợi đổi cảnh quay xong nhân vật của cô mới xuất hiện. Lúc không có cảnh cô sẽ xem mọi người đóng phim.

Trong thiết lập nhân vật trong phim “Khương môn phi tương”, nữ chính Vân Khê Nguyệt là một tiểu thư nhà giàu có, bởi vì ham mê thám hiểm nên trốn nhà bỏ đi, cô nghe nói ở bên ngoài có một quốc gia Lưu Ly, ở đó có rất nhiều phong cảnh đẹp và vùng Trung Nguyên không có sinh vật, cho nên muốn tới đó xem, tính cách cô ngây thơ nhưng cũng có chút kiêu căng tùy hứng, nhưng tài bắn cung thần sầu, đảm đương võ lực trong đoàn; mà Hàn Mộng Xu lại là công chúa hoa yêu, hoa tộc của cô gặp lời nguyền của ma tộc, tộc nhân trong tộc đều mắc một căn bệnh kì quái, mà trong sách cổ có ghi ở quốc gia Lưu Ly có một loại nước thánh có thể cứu hoa tộc cô, cô không thể tiếp tục khoanh tay ngồi nhìn, cho nên mục tiêu của cô cũng là quốc gia Lưu Ly, tính cách cô vô cùng dịu dàng hiền lành, đảm nhận chức nhũ mẫu trong đoàn, mà mục tiêu của Khương Diệc Long và Lăng Kiếm Vân đều là phá giải phong ấn của thần kiếm, mục tiêu cũng là quốc gia Lưu Ly, cho nên bốn người cùng nhau lên đường.

Liễu Kỳ đóng vai Hàn Mộng Xu là một cô gái thanh tú trắng ngần, như một cô bé một ngào, lúc không đóng phim, thậm chí cô còn không trang điểm, mái tóc đen dài xõa xuống, đeo một chiếc kính gọng đen. Nhưng tính cách thật của cô lại rất khác so với vẻ bề ngoài, cô là một người vô cùng lạnh lùng, lúc không có việc gì làm chỉ đứng một mình trong góc nhỏ, có người bắt chuyện cô mới đáp lời, người khác nói mười câu cô đáp một câu.

Lục Lăng Hằng nghe Cảnh Thanh nói, trước đây cô gái này chơi rock and roll, tóc vừa ngắn vừa nhuộm màu bạch kim, vô cùng nổi loạn. Sau này được công ty giải trí khai quật, thấy vẻ ngoài cô xuất chúng, cho nên đưa tới đây đóng phim.

Lúc không có việc gì làm, Liễu Kỳ không chủ động nói chuyện với người khác, ngoài Sở Y Na cô còn tươi cười ra, với các diễn viên nam trong đoàn phim đều trưng lên đầu năm chữ “người lạ chớ tới gần”.

Lục Lăng Hằng, Cảnh Thanh, Sở Y Na quay một cảnh xong nghỉ ngơi, Liễu Kỳ lấy một bao thuốc lá ra, đưa cho Sở Y Na một điếu, hai cô gái bắt đầu nhả khói. Diễn viên là một nghề nghiệp có cường độ làm việc rất lớn, chuyện phái nữ hút thuốc cũng là thường tình, rất nhiều cô gái vẻ ngoài thuần khiết nhưng nghiện thuốc còn hơn cánh đàn ông, một ngày có thể hút một bao thuốc lá, mọi người nhìn mãi cũng thành quen, không ai nói gì cả.

Cảnh Thanh chủ động đi tới: “Cho tôi một điếu.”

Liễu Kỳ lấy điếu thuốc ra đưa cho cậu ta.

“Tiểu Lục có muốn không?” Sở Y Na không coi Liễu Kỳ như người ngoài, trực tiếp lấy điếu thuốc trong bao của Liễu Kỳ ra đưa cho Lục Lăng Hằng.

“Em không hút.” Lục Lăng Hằng từ chối. Kiếp trước anh không dính tới rượu thuốc, tuy bây giờ thi thoảng phải uống chút rượu, nhưng vẫn không hút thuốc.

Sở Y Na nhún vai: “Giống anh họ cậu ghê.”

Cảnh Thanh nghe vậy đưa mắt nhìn Sở Y Na.

“Anh họ cậu ấy là ai?” Cảnh Thanh hỏi, “Trước đây hai người quen nhau sao?”

Liễu Kỳ cũng tỏ vẻ tò mò. Hai người đều là người mới, không hiểu rõ về Lục Lăng Hằng cho lắm.

Sở Y Na bật cười: “Anh họ cậu ấy là Lục Quân Càn.”

“À…” Lục Quân Càn thì không ai là không biết, nhưng giờ người đã không còn, Cảnh Thanh cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Mấy thanh niên cùng hút thuốc trò chuyện, đột nhiên nhân viên đoàn phim ở gần đó xôn xao, chỉ thấy có người nói: “Tới rồi tới rồi, cuối cùng cũng tới rồi!” “Ồ! Dễ thương quá!”

Mấy diễn viên chính đưa mắt nhìn nhau. Không biết ai tới mà ngay cả đạo diễn Trương Khôn cũng chạy ra đón. Chẳng lẽ đoàn phim có diễn viên khách mời nổi tiếng nào?

“Ây dà, đây cũng coi như là diễn viên chính đoàn ta đó, mọi người cùng tới làm quen một chút!” Trương Khôn từ trong đám đông đi ra, đi về phía nhóm Lục Lăng Hằng bọn họ, trong lòng ôm một…. con husky nhỏ?!

“Uây!” Sở Y Na ngạc nhiên hô một tiếng, dẫn đầu đoàn xông tới, “Đáng yêu ghê đó!”

Lục Lăng Hằng và Cảnh Thanh cũng vội đi theo. Liễu Kỳ có phần sợ chó, ngược lại còn lui về phía sau một chút, không dám tới gần nhưng cũng vươn dài cổ nhìn vào trong.

Bạn husky cũng được chừng ba bốn tháng tuổi, chỉ bằng một nửa chiều dài cánh tay Lục Lăng Hằng, lông xù bông lên, bạn husky này lông trắng đen, phần lông mày rậm màu trắng hất lên, khiến bạn nhỏ có phần khờ khạo dễ thương, giống như sợ hãi với cả thế giới này.

Sở Y Na thích tới điên lên, vươn tay ra muốn ôm lấy bạn husky nhỏ bé, nhưng dường như bạn husky không thích cô, giùng giằng muốn nhảy xuống.

Trương Khôn nhắc nhở: “Có lẽ nó không thích mùi nước hoa trên người em rồi.”

Mùi nước hoa trên người Sở Y Na có phần hơi nồng, thấy bạn husky nhỏ bé giãy giụa không ngừng, cô không thể làm gì hơn là lưu luyến buông tay ra, bạn cún nhỏ được Lục Lăng Hằng ôm lấy.

Lục Lăng Hằng xoa đầu bạn husky, bạn husky nhỏ bé mới vừa rồi còn uốn tới ẹo lui, giờ có vẻ như rất thích anh, thả lỏng người, nằm trong lòng anh. Lục Lăng Hăng xoa nhúm lông trên đầu bạn, đột nhiên bạn nhanh như chớp ngẩng đầu lên liếm vào lòng bàn tay Lục Lăng Hằng, cảm giác nhột nhột pha chút ấm áp ẩm ướt khiến Lục Lăng Hằng hoảng sợ.

“Cún con có vẻ rất thích cậu.” Trương Khôn cười híp mắt nói.

Sở Y Na đứng bên cạnh ghen tỵ nhìn, hận không thể quay về tắm tẩy hết mùi nước hoa, tiếc là tiếp theo cô còn có cảnh, không thể đi được.

“Sao đạo diễn lại mang cún tới đoàn phim vậy? Cún nhà ai vậy?” Lục Lăng Hằng hỏi.

“Bạn ấy là diễn viên của chúng ta đấy!” Đạo diễn nói, “Nhờ người mua từ tiệm thú cưng.”

Lục Lăng Hằng hơi ngẩn ra: “Diễn viên?” Anh nhớ lại lúc nãy bạn husky nhỏ bé tới mọi người nói đùa là diễn viên chính, nhưng trong kịch bản không có phân cảnh nào có cún con. Ơ cơ mà khoan đã, có rất nhiều đoàn làm phim dùng Husky để thay thế sói, nói đến sói. . .

“Bạn này diễn Phệ thiên thần thú.” (Phệ 噬: Có nghĩa là cắn, thú mạnh cắn người gọi là ‘phệ’)

Phệ thiên thần thú là sủng vật Khương Diệc Long nuôi, nó là thần thú được tiên lang cùng sói ma tộc sinh ra, tiên ma kết hợp, bởi vì một vài nguyên nhân nên lúc mới sinh ra bị phong ấn, Khương Diệc Long lỡ tay phá bỏ phong ấn, lầm tưởng là một con thú nhỏ không ai muốn nên mang về nhà nuôi. Đồ nam chính nhặt được hiển nhiên không phải đồ bình thường, sủng vật nuôi cũng không phải sủng vật bình thường, nghe tên và huyết thống thôi là đủ biết Phệ thiên thần thú này lợi hại tới nhường nào. Trong kịch bản, con thần thú này cả người đen thui phát sáng, thần thái sáng láng, đến chúa tể sơn lâm của muôn loài thấy nó cũng như mèo cụp đuôi mà bỏ chạy. Con thần thú này bởi vì huyết thống đặc biệt, cho nên các vật tà dị không thể xâm nhập, có vài lần nam chính gặp nạn suýt bị mê mẩn, đều nhờ thần thú này kéo nam chính về, nó cũng là sinh vật duy nhất mà Lăng Kiếm Vân tương đối kiêng kỵ.

Thật ra, nếu chỉ là một con sói, đạo diễn cho bạn Husky miệng còn hơi sữa này diễn cũng chẳng sao, nhưng đây không phải sói thường mà là Phệ thiên thần thú! Là Phệ thiên thần thú đó! Giời ơi tổn thọ mất, Husky thì phệ cái nỗi gì…!

Nét mặt Lục Lăng Hằng biến hóa lên xuống, đắn đo tìm từ nói: “Để bé Husky diễn Phệ thiên thần thú, liệu có thiếu uy phong không?”

“Cậu không tới từ đầu nên không biết rồi.” Trương Khôn giải thích, “Thật ra ban đầu định để hậu kỳ tạo thần thú, nhưng thần thú này cũng có không ít cảnh, nếu dùng hiệu ứng kỹ xảo toàn bộ, thứ nhất là vấn đề kinh phí, thứ hai là diễn viên diễn khó nhập vai, cho nên vẫn quyết định mua bạn ấy về.”

Lục Lăng Hằng: “………” Có mua chó thì cũng có bao nhiêu giống thế kia, sao lại mua ‘bộ ba xe kéo ngu ngốc’ này chứ? Husky dọa được cọp sao? Mèo trên phố cào hai phát còn có thể dọa nó tè ra quần nữa là!!

“Xem nó đáng yêu chưa kìa!” Trương Khôn cười đến mặt nhăn tít, không ngừng chọc bạn husky bé nhỏ trong lòng Lục Lăng Hằng, “Đoàn ta nhiều thanh niên trẻ tuổi, dùng chó dữ không tốt, Husky thông minh, mấy bạn nhỏ ai cũng thích.”

Bạn husky này có vẻ rất thích Lục Lăng Hằng, bám vào vạt áo Lục Lăng Hằng ngửi lấy ngửi để, còn lè đầu lưỡi ra liếm, Lục Lăng Hằng bị bạn liếm liên tục, sợ liếm trôi hết lớp trang điểm trên mặt, vội vàng đẩy mặt cún con ra.

“Mọi người làm quen tập diễn một chút.” Trương Khôn vỗ vỗ vai mấy diễn viên trẻ tuổi, “Sắp diễn cùng nhau rồi.”

Đạo diễn đã quyết định như vậy, Lục Lăng Hằng cũng không còn gì để nói. Giờ anh có thể làm gì? Nhanh chóng bồi dưỡng cảm tình thôi!

Lục Lăng Hằng nhìn tiểu Husky uốn tới ẹo lui trong lòng mình, cũng không biết có phải Tiểu Husky đang đói bụng hay không, cứ không ngừng liếm tay anh. Cũng không biết Lục Lăng Hằng bị trúng tà gì, đột nhiên nhớ tới Thẩm Bác Diễn.

Có đôi khi Thẩm Tiểu Cẩu giống hệt như con cún con. Anh còn nhớ kiếp trước có một lần tham gia tiệc rượu cùng Thẩm Bác Diễn, Thẩm Bác Diễn uống nhiều, lúc ở tiệc rượu vẫn còn tốt, nhưng vừa lên xe thì như phát bệnh đao, ôm anh ngửi lên ngửi xuống, đẩy thế nào cũng không ra được. Nếu anh nghiêm mặt trầm giọng với tên ma men kia một chút, Thẩm Bác Diễn liền phản ứng như cún con bị chủ nhân dạy dỗ đến tội nghiệp, nhưng anh không nghiêm mặt nữa, Thẩm Bác Diễn lại tí tởn dán tới gần. Nhớ tới bộ dạng say rượu của Thẩm Bác Diễn, Lục Lăng Hằng lại đau đầu, hắn đúng là người say rượu mất nhân phẩm nhất anh từng gặp, cho nên chỉ cần anh ở cùng với Thẩm Bác Diễn, anh sẽ không cho hắn uống nhiều.

Cảnh Thanh nói: “Cậu ôm mãi thế, để tôi ôm với đi!”

Lục Lăng Hằng liền đưa Tiểu Husky cho cậu ta, Tiểu Husky không vui chút nào, ăng ẳng ăng ẳng mấy tiếng. Bạn Tiểu Husky này cũng rất thú vị, rõ ràng là chó nhưng lại không biết sủa, chỉ biết ăng ẳng như trẻ bú sữa, chọc các diễn viên buồn cười muốn chết.

Cảnh Thanh nói: “Ta đặt cho nó một cái tên đi?”

“Phô Diễn…” Lục Lăng Hằng buột miệng nói.

“Gì cơ?” Cảnh Thanh không nghe rõ.

Lục Lăng Hằng lập tức hồi phục thần trí, vội vàng lắc đầu: “Tôi không nói gì! Đặt tên hả? Mọi người thấy tên gì thì hay?”

Sở Y Na liền đề cử: “Mỹ Mỹ thế nào?”

Cảnh Thanh phản đối: “Nó là em chó đực mà.” (em chó đực: tiểu công cẩu)

Sở Y Na lại nói: “Manh Manh!” (Manh manh: moe moe – dễ thương)

Cảnh Thanh tiếp tục phản đối: “Chó đực mà gọi là Manh Manh cũng không hợp, không có chút uy phong nào!”

Lục Lăng Hằng sờ sờ nhúm lông đen trên đầu Tiểu Husky: “Tiểu Hắc?”

Cảnh Thanh vẫn bỏ phiếu phản đối: “Quá bình thường! Bạn cún này đẹp trai thế cơ mà!”

“Cứ gọi Tiểu công cẩu là được.” Liễu Kỳ sợ chó nên không dám tới gần, đứng bên cạnh bất chợt nói.

Mọi người: “……….”

Lục Lăng Hằng cứ nghĩ Cảnh Thanh sẽ lập tức phản đối cái tên này quá đơn giản thô thiển, không ngờ hai mắt cậu ta sáng lên khen ngợi: “Tên này hay đó! Hay là đặt tên này đi! Mọi người có ý kiến gì không?”

Lục Lăng Hằng đưa mắt nhìn Sở Y Na. Ai đời lại đặt tên là Tiểu công cẩu, còn không bằng Manh Manh, nhất định Sở Y Na sẽ phản đối.

“Chị không có ý kiến. Gọi Tiểu công cẩu được đó. Rất đáng yêu!” Sở Y Na cười đầy sảng khoái nói.

Lục Lăng Hằng: “……..” Mọi người ở đây bị làm sao hết vậy….

“Vậy đặt tên này đi! Tiểu công cẩu, Tiểu công cẩu có đói bụng hông? Có khát hông? Ca ca cho em ăn nhé?”

Lục Lăng Hằng chưa bao giờ làm người khác mất hứng, tuy rằng nội tâm anh đang gào thét dữ dội, nhưng anh vẫn mỉm cười nhận ý kiến này. Anh dùng ánh mắt thương cảm nhìn Tiểu công cẩu bị Cảnh Thanh ôm đi, chép miệng một cái, cảm thấy vô vàn thương xót.

Đêm hôm ấy Lục Lăng Hằng mơ thấy ác mộng. Trong mơ có một chai động năng quá khổ đuổi phía sau anh, anh trượt xuống cây cột múa rồi chạy ngang qua quảng trường, chạy tới không còn chỗ để trốn, chai động năng kia cười đầy âm hiểm nhào lên đè anh xuống, rót đầy đồ uống xuống đầu anh, sau đó liếm tới liếm lui trên người anh.

Một chai nước uống sao có thể liếm người? Bởi trong mơ luôn hư cấu như thế, nói đổi liền đổi ngay, một giây trước người kia là Lý Bội Tư, một giây sau lại thành Trần Bội Tư, chuyện này âu cũng là thường tình, bởi vậy nên một chai nước giải khát đột nhiên biến thành Thẩm Bác Diễn cũng không có gì kì lạ.

“Đủ rồi!” Lục Lăng Hằng đẩy cái người đang liếm mình ra, nhưng không đẩy được chút nào. Anh hỏi: “Sao anh lại liếm tôi?”

Thẩm Bác Diễn cười đầy đen tối: “Bởi tôi là Tiểu công cẩu mà!”

.o.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.