Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 86: Đại hôn




Thất hoàng tử Quân Khuynh Vũ cùng Khuynh Hoàng quận chúa đại hôn.

Tin tức này truyền đi khắp kinh đô Cẩm quốc, dường như dân chúng đều chờ mong, muốn nhìn xem hai người phong hoa tuyệt đại như vậy ở cùng một chỗ sẽ làm người khác kinh diễm như thế nào.

Nhưng bên ngoài náo nhiệt cũng không ảnh hưởng đến yên tĩnh cùng nhu hòa trong viện Lạc Khuynh Hoàng.

Ánh mắt trời chiếu vào trong đình viện, làm cho mấy cây liễu thưa thớt trong viện phá lệ xanh biếc nổi bật, khi đung đưa dường như cũng có sinh mệnh.

Mà nhuyễn tháp dưới tán cây bên trên có hai người đang nằm, quả nhiên là người mà đầu đường cuối ngõ đều xôn xao, Quân Khuynh Vũ và Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng mặc xiêm y màu xanh nhạt, làm cho da thịt nàng vốn trắng nõn mềm mại càng mịn màng. Mắt nàng nửa khép nửa hờ, bên trong con ngươi đen nhánh phát ra ánh sáng dịu dàng, lông mi dài hơi động động, càng thêm quyến rũ động nhân tâm.

Khóe môi nàng hơi nhếch lên đến độ cong mê người, vươn tay ra, lộ ra cánh tay trắng nõn, ngón tay thon dài nhéo nhéo tai Quân Khuynh Vũ, ra vẻ tức giận nói, “Ngày mai đại hôn, giá y của ta đâu?”

Quân Khuynh Vũ bị Lạc Khuynh Hoàng véo tai còn giả bộ vô tội. Do bị Lạc Khuynh Hoàng véo tai, lông mi xinh đẹp đều chau lại một chỗ, đôi mắt hoa đào hẹp dài ra vẻ vô tội, khóe môi giật giật, bất đắc dĩ nói, “Chỉ còn một viên ngọc kia, rất nhanh sẽ mang đến. Hoàng Nhi của ta khi nào trở nên ác như vậy?”

Lạc Khuynh Hoàng buông tay nhéo tai Quân Khuynh Vũ ra, trong mắt lướt qua ý cười, vẫn cố ý phụng phịu nói, “Ta luôn ác như vậy. Sau này cưới ta, chàng phải chuẩn bị cho tốt, ta sẽ có lúc cố tình gây chuyện.”

“Hoàng Nhi cố tình gây chuyện sao?” Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói thế, vẻ mặt không hiểu, yêu chiều nhìn Lạc Khuynh Hoàng, áy náy nói, “Là ta không tốt, thế mà không phát hiện ra thiếu một viên ngọc.”

Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói xong, trong đầu liền hiện lên bộ giá y kia.

Thực ra lần đầu tiên liếc mắt nhìn đến giá y kia, nàng cũng hoảng sợ. Tơ lụa thượng đẳng nhất, sờ vào giá y cảm giác rất mềm mại, có thể tưởng tượng xiêm y như vậy mà mặc trên người sẽ quý giá cao nhã đến mức nào.

Nếu là hoảng sợ vì loại tơ lụa thượng đẳng kia thì không nói gì, nhưng làm cho nàng knh ngạc hơn là hạt châu trên bề mặt vải, cùng với một cây gậy làm thành một con phượng hoàng trông rất sống động, hạt châu tuy rằng nhỏ, nhưng là từ dạ minh châu mài mà thành, khiến cho bộ quần áo ba đếm phát ra ánh sáng, cực kỳ đẹp đẽ.

Cho dù Lạc Khuynh Hoàng là nữ tử đã nhìn quen cũng không thể không than thầm. Nàng còn nhớ rõ lúc đó Quân Khuynh Vũ rất đắc ý nhìn vẻ mặt của nàng, trong đôi mắt kia không hề che giấu vui vẻ cùng yêu chiều, hắn nói với nàng, “Hoàng Nhi, đây là giá y ta làm cho nàng, có thích không?”

Thích. Sao lại có thể không thích. Giá y như vậy, sợ là khắp thiên hạ cũng không ra được cái thứ hai.

Nhìn giá y, khóe môi nàng nở nụ cười hạnh phúc, trong mắt đột nhiên nghi hoặc, nàng hỏi, “Con phượng hoàng này sao lại không có mắt?”

Hỏi xong, Quân Khuynh Vũ mới như từ trong mộng thỉnh lại, nói, “Ta đã sớm chuẩn bị giá y. Mãi cho đến ngày chúng ta rơi xuống vách núi kia mới hoàn thành, vốn là chờ sau khi huyết cổ phát tác xong mới sai người đi khảm nơi đó, nhưng kết quả liên tiếp xảy ra chuyện, ta liền quên, Hoàng Nhi sẽ không trách ta chứ?”

Nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, Lạc Khuynh Hoàng lại càng thêm cảm động. Giá y này dĩ nhiên là Quân Khuynh Vũ tự tay may. Thực ra lúc nàng thấy giá y liền cảm thấy kỳ quái, vải có thể coi là bậc nhất, nhưng công phu vẫn chưa tính tốt lắm.

Tuy rằng thoạt nhìn hoàn mĩ không chút sứt mẻ, nhưng khi nhìn kỹ lại, vẫn nhìn ra người thêu hạt châu này không phải là nữ nhi. Lạc Khuynh Hoàng cũng không ngờ hạt châu này là chính tay Quân Khuynh Vũ thêu.

Hắn là một nam tử đang giành giật cả thiên hạ, có thể làm cho nàng đến như vậy, nàng còn có thể nói gì?! Nàng sao có thể trách hắn, nàng cảm động còn chưa hết đâu.

Tay ôm lấy Quân Khuynh Vũ, Lạc Khuynh Hoàng tựa vào lòng hắn, dường như hơi nghẹn ngào nói, “Ta sao có thể trách chàng. Vũ, cám ơn chàng!”

Quân Khuynh Vũ cũng ôm Lạc Khuynh Hoàng, tay điểm nhẹ vào chóp mũi Lạc Khuynh Hoàng, nhếch môi cười nói, “Hoàng Nhi thật tốt! Khắp thiên hạ người hiểu ý ta nhất là nàng!”

Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói xong, không khỏi bật cười. Bởi vậy vừa rồi nàng mới cố ý trêu đùa Quân Khuynh Vũ, giả bộ tức giận.

Nhưng Quân Khuynh Vũ lại rõ tính cách của nàng như lòng bàn tay. Một câu, “Hoàng Nhi cố tình gây sự sao? Là ta không tốt, lại không phát hiện hạt châu kia.” đã đánh tan hoàn toàn phẫn nộ của nàng.

Đối mặt với Quân Khuynh Vũ như vậy, nàng sao có thể tức giận, cho dù giả bộ tức giận còn không nỡ.

“Ta thật sự là hết cách với chàng.” Lạc Khuynh Hoàng bất đắc dĩ nhìn Quân Khuynh Vũ, thở dài một hơi, nhẹ nhàng cười nói.

Quân Khuynh Vũ trên nhuyễn tháp liền ngồi thẳng người dậy, nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, ôn nhu nói, “Hoàng Nhi sao lại hết cách với ta. Chỉ cần Hoàng Nhi muốn làm gì, ta đều làm cho nàng.”

Lạc Khuynh Hoàng thực sự sợ mình bị hòa tan trong cái nhìn chăm chú cùng nhu tình của Quân Khuynh Vũ, liền nói sang chuyện khác, “Nghe nói Hoàng thượng đem Bắc bộ binh quyền giao cho Quân Hiền Tề?”

Binh quyền ở Cẩm quốc chia làm bốn phần. Ngự lâm quân bảo vệ kinh đô. Binh quyền phần lớn ở trong tay Đại tướng quân. Bắc bộ trông coi trọng phạm và phòng ngự biên giới. Còn có ám vệ của Hoàng gia.

“Mưu lược của Ti Triệt ta trước giờ chưa từng thỉnh giáo qua. Chúng ta rời khỏi kinh đô suốt nửa thàng, phát sinh biến hóa như vậy cũng không kỳ quái.” Bên trong con ngươi đen như mực của Quân Khuynh Vũ hiện lên một tia thâm sâu, giống như áng mây ở chân trời hay thay đổi, làm cho người ta không cách nào nắm lấy.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn khuôn mặt của Quân Khuynh Vũ được ánh mặt trời chiếu rọi, nửa mặt kia là một đường cong đẹp, dưới ánh mặt trời như được phủ thêm một lớp ánh sáng màu vàng, mang theo sắc thái kỳ diệu, môi hắn rất mỏng, nhưng lại có đường cong mê người, tạo ra một mị lực khó có thể chối từ.

Cùng với khuôn mặt điên đảo chúng sinh, con ngươi trong mắt hắn như một hắc thạch. Con ngươi như vậy như bao quát cả vạn vật thế gian, cái gì cũng không thể qua được mắt hắn, thâm sâu khó lường.

Quân Khuynh Vũ nói Liễu Tư Triệt mưu lược hơn người, nhưng hắn sao có thể kém Liễu Tư Triệt?

Nếu hai người bọn họ tranh đấu, sợ là sẽ có một bên tổn thương, lòng nàng không khỏi có chút áp lực. Lúc chọn chồng, nàng có thể không chút do dự lựa chọn Quân Khuynh Vũ. Nhưng nếu có một ngày, Quân Khuynh Vũ cùng Liễu Tư Triệt đến lúc sống còn, nàng thật sự có thể không chút do dự nhìn Quân Khuynh Vũ giết Liễu Tư Triệt sao?

Nàng chỉ sợ không làm được.

Trên phương diện tình cảm, nàng đã cô phụ tình cảm của Liễu Tư Triệt. Nàng được hắn giúp nhiều lần như vậy, còn trơ mắt nhìn hắn mất đi hết thảy, thậm chí là tính mạng, nàng sợ là mình sẽ mềm lòng.

“Đừng nghĩ nhiều. Tư Triệt là người thông minh, chúng ta sẽ không đi đến bước đó.” Dường như nhìn thấy lo lắng trong mắt Lạc Khuynh Hoàng, tay Quân Khuynh Vũ áp vào hai má Lạc Khuynh Hoàng, hơi thương tiếc nói.

Hắn biết trong lòng Lạc Khuynh Hoàng cảm thấy thiệt cho Liễu Tư Triệt, hắn sao không biết. Chưa nói đến sau này, ân nghĩa ở Thiên Sơn liều chết lấy về Thánh liên tuyết tâm, hắn cũng phải thừa nhận.

Huống chi, Liễu Tư Triệt với hắn mà nói, không chỉ là người tài, là sư huynh, mà còn là tri kỷ.

Lạc Khuynh Hoàng gật gật đầu, nhếch môi cười nói, “Không nói nữa. Ngày mai chính là đại hôn, không phải sao?”

“Ừ, bây giờ nghe lời thôi.” Quân Khuynh Vũ tay nhéo hai má Lạc Khuynh Hoàng, cong môi cười nói.

Hương Lăng đi vào sân thấy Quân Khuynh Vũ ngồi bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng, lập tức như thấy quỷ chạy tới, nói với Quân Khuynh Vũ, “Thất Hoàng tử! Sao người lại ở đây?”

Quân Khuynh Vũ nhếch mày nhìn Hương Lăng đang cả kinh, hơi nhíu nhíu đầu mày, thật không hiểu Hoàng Nhi sao lại để một nha hoàn vừa ngây thơ vừa hấp tấp như vậy bên mình, nha đầu kia hấp tấp nhưng dù sao đối với Lạc Khuynh Hoàng rất trung thành.

“Thì sao? Bản điện quay lại còn phải để ngươi phê chuẩn?” Quân Khuynh Vũ có chút buồn cười nhíu mi.

Hương Lăng lập tức ý thức nàng ta đã thất lễ, nhưng vẫn kiên trì nói, “Thất Hoàng tử, trước đại hôn một ngày chú rể cùng tân nương không thể gặp mặt, điềm xấu!”

Lạc Khuynh Hoàng nghe Hương Lăng nói xong, không khỏi câu môi, quy củ này nàng còn không thèm để ý. Trước đại hôn một ngày bọn họ gặp mặt thì có sao? Nàng không tin nàng cùng Quân Khuynh Vũ sẽ không hạnh phúc!

Bất quá nhìn bộ dạng nghiêm túc của Hương Lăng, lại nghĩ mấy ngày nay Quân Khuynh Vũ cũng mệt mỏi, Lạc Khuynh Hoàng liền nhếch môi nói, “Ta lại không biết. Vũ, chi bằng chàng về đi?”

“Hoàng Nhi, nàng tự nhiên vì một tiểu nha đầu mà đuổi ta về?” Quân Khuynh Vũ lập tức lộ ra khuôn mặt vô cùng ủy khuất, đáng thương nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng không khỏi liếc mắt một cái xem thường, Quân Khuynh vũ công phu chơi xấu ngày càng lợi hại, nàng đành ôn nhu nói, “Mấy ngày nay chàng cũng mệt, bây giờ trở về phải nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai mới đại hôn được, không phải sao?”

“Hóa ra Hoàng Nhi nghĩ cho sức khỏe của ta.” Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói vậy, vẻ mặt lại cười hì hì, từ trên nhuyễn tháp đứng lên, tay áo quét nên một vòng cung đỏ rực, hắn nhếch môi nói, “Ta về đây. Hoàng Nhi đừng nhớ ta nha.”

Nhìn thân ảnh Quân Khuynh Vũ rời đi, khóe môi Lạc Khuynh Hoàng bất giác nở một nụ cười hạnh phúc.

Hương Lăng thì ngây ngốc nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Nàng biết tiểu thư nhà mình trời sinh cực kỳ xinh đẹp, nhưng mỗi khi nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng cười, nàng vẫn không kìm được ngây người.

“Trên mặt ta có gì sao?” Lạc Khuynh Hoàng nhìn Hương Lăng ngây người, không khỏi quơ quơ tay trước mặt Hương Lăng.

Hương Lăng lúc này mới định thần lại, có chút ngượng ngùng gãi đầu, nói với Lạc Khuynh Hoàng, “Không sao, là tiểu thư cười rất đẹp. Dường như mỗi lần thấy Thất Hoàng tử, tiểu thư cười đẹp hơn nhiều.”

Lạc Khuynh Hoàng nghe Hương Lăng nói xong, không khỏi nở nụ cười.

Mỗi lần nhìn thấy hắn, nàng cười rất đẹp sao? Thực ra mỗi lần thấy hắn, nàng còn không ý thức được mình đang cười, đôi lúc nhìn thấy hắn, khi nào cười chính nàng cũng không phát hiện, Luôn cảm thấy được khi nhìn thấy hắn, trong lòng nàng rất dễ chịu. Dường như chỉ cần hắn ở bên, cho dù giây tiếp theo nàng có thể sẽ chết, nàng cũng không thấy sợ hãi.

Yên bình như vậy, tin tưởng như vậy, có lẽ mới là tình yêu chân chính đem lại.

Một đêm trằn trọc, đúng là không thể ngủ say.

Lạc Khuynh Hoàng vẫn nghĩ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng đã đủ kiên cường trấn định, nhưng không ngờ nàng lại mất ngủ!

Cả đêm, trước mắt không ngừng hiện ra cảnh tượng khi đại hôn, nghĩ nghĩ, đúng là ngay cả khóe môi đều nhếch lên, lòng không khỏi bồn chồn, hưng phấn cùng chờ mong, làm cho nàng khó có thể ngủ say.

Mặt trời vừa mới lên, Lạc Khuynh Hoàng cũng tỉnh dậy. Nàng đứng bên cửa sổ, nhìn ánh nắng dịu dàng chiếu vào trong đình viện, có vẻ ánh sáng mặt trời hôm nay phá lệ sáng lạn, như cây liễu trong viện cũng phá lệ xanh biếc, hoa trong viện cũng phá lệ tươi đẹp.

“Phu nhân đã dậy rồi?” Một thân ảnh màu đen xuất hiện ở cửa phòng Lạc Khuynh Hoàng, giọng nói lạnh lùng mang theo mị lực vang lên.

Lạc Khuynh Hoàng mở cửa phòng, thấy khuôn mặt anh tuấn ngũ quan rõ ràng, người tới đúng là đệ nhất ám vệ bên người Quân Khuynh Vũ, Mị Ảnh.

“Ừ. Chàng bảo ngươi mang giá y đến?” Lạc Khuynh Hoàng nhìn y phục trong tay Mị Ảnh, nhíu mày hỏi.

Quân Khuynh Vũ thế mà lại gọi đệ nhất cao thủ bên người đến tặng giá y?

“Các chủ nói, người khác tặng, ngài lo lắng.” Mị Ảnh nhìn y phục trong tay, khóe môi bất giác gợi lên một đường, dường như cười nhạo Quân Khuynh Vũ khẩn trương.

Khóe miệng Mị Ảnh cho dù chỉ nhếch lên có một chút nhưng không qua được mắt Lạc Khuynh Hoàng. Ban đầu nghe Quân Khuynh Vũ nói, Mị Ảnh là huynh đệ tốt với hắn, nàng vẫn còn kỳ quái, Mị Ảnh là một tên lạnh lùng không biểu cảm gì, sao có thể cùng Quân Khuynh Vũ tán gẫu, bây giờ xem như hiểu. Hóa ra hai người này thoạt nhìn không giống nhau, nhưng trong lòng đều là một bung phúc hắc.

Lạc Khuynh Hoàng đang cân nhắc, Mị Ảnh cũng dùng lời nói chứng minh suy nghĩ của Lạc Khuynh Hoàng, “Các chủ còn nói, phu nhân nhất định kích động cả đêm không ngủ, sẽ chờ giá y.”

Thấy Mị Ảnh mặt không đổi nói một câu có thể làm cho Lạc Khuynh Hoàng muốn chui xuống đất ba thước, chôn luôn cả nàng xuống, Lạc Khuynh Hoàng nhận ra, Mị Ảnh này tuyệt đối là cực kỳ phúc hắc.

Trên mặt cười xấu hổ, Lạc Khuynh Hoàng nhận lấy giá y từ trong tay Mị Ảnh, chết rồi còn mạnh miệng nói, “Trở về nói với chàng, bản quận chúa ngủ rất ngon!”

Mị Ảnh nhìn Lạc Khuynh Hoàng một bộ tức giận, trong đầu không khỏi hiện lên một khuôn mặt, nữ tử kia cũng tùy hứng như vậy. Hắn nhớ nàng sao? Thế mà đem Lạc Khuynh Hoàng trí tuệ vô song đánh đồng với nha đầu ngốc kia?

Nhưng Mị Ảnh lại không biết rằng, cho dù là nữ nhân thông minh đến đâu, đối mặt với nam nhân mình yêu đều trở nên ngốc nghếch.

Nhìn Mị Ảnh biến mất trong tầm mắt, Lạc Khuynh Hoàng vuốt ve giá y, từng chút một như vuốt ve trân bảo.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn giá y đến xuất thần, mà trời đã sáng.

“Tiểu thư, dậy thôi.” Hương Lăng định gõ cửa, Lạc Khuynh Hoàng đã mở ra.

Hương Lăng nhìn Lạc Khuynh Hoàng đã rửa mặt chải đầu xong, kinh ngạc nói, “tiểu thư sao dậy sớm vậy? Đại hôn sẽ rất mệt, sao không ngủ nhiều hơn một chút?”

Lạc Khuynh Hoàng trên mặt cười cười, trong lòng cũng oán thầm, nàng cũng muốn n gủ nhiều một chút, nhưng nàng phải ngủ được mới được.

“Oa! Giá y đẹp thật!” Đang lúc Lạc Khuynh Hoàng oán thầm, Hương Lăng nhìn thấy giá y Lạc Khuynh Hoàng đặt ở trên bàn, vẻ mặt kinh diễm hô, “Đây là giá y Thất Hoàng tử tặng sao? Quả nhiên so với Hoàng thượng ngự ban còn đẹp hơn!”

Nhìn thấy Hương Lăng hâm mộ khoa chân múa tay vui sướng, khóe môi Lạc Khuynh Hoàng cũng nhếch lên, nói với Hương Lăng, “Được rồi. Mau tới đây giúp ta chải đầu.”

Ngày thường Lạc Khuynh Hoàng đều tùy tiện búi một kiểu tóc đơn giản nên không cần Hương Lăng hầu hạ. Nhưng đại hôn phải búi tóc thật long trọng, nếu không có người khác giúp, sợ là không búi được.

Hương Lăng rất khéo tay, chốc lát liền búi tóc xong cho Lạc Khuynh Hoàng, lại giúp Lạc Khuynh Hoàng mặc xiêm y.

Sau khi ăn mặc đầy đủ, Hương Lăng cầm giá y, Lạc Khuynh Hoàng mặc vào, tay nàng trắng nõn cùng với giá y đỏ rực càng thêm nõn nà. Lạc Khuynh Hoàng luồn tay vào giá y, chỉ cảm thấy tim càng lúc càng đập nhanh.

Sẽ xuất giá sao?

Lạc Khuynh Hoàng nhìn chính mình bên trong gương. Mi như mục tú, mắt như nước hồ tháng ba. Con ngươi động lòng người ban đầu, sau khi trang điểm càng thêm quyến rũ, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át lại làm cho cả người nàng còn đẹp hơn cả đóa hoa yêu kiều, khuynh quốc khuynh thành.

Dạ minh châu trên giá y làm cho thân mình lả lướt càng thêm hoàn mỹ, càng phụ trợ cho khí chất cao quý tự nhiên của nàng, xinh đẹp động lòng người.

Giá y xa hoa như vậy nếu là nữ tử khác mặc tất sẽ bị vẻ đẹp của giá y che đậy, nhưng Lạc Khuynh Hoàng mặc vào lại không chút nào bị lấn át. Bởi vì phong thái của nàng là chói mắt như vậy, quả thực so với dạ minh châu được đính vào này còn sáng chói hơn, dạ minh châu ngược lại làm nên, đều là giúp cho sự cao quý tự nhiên của Lạc Khuynh Hoàng.

“Tiểu thư, người thật xinh đẹp!” Hương Lăng nhìn Lạc Khuynh Hoàng mặc xong, không khỏi kinh diễm che miệng, nàng ta là nữ tử mà nhìn Lạc Khuynh Hoàng còn không khỏi động tâm, nói chi là nam tử.

Trước kia nàng chỉ biết tiểu thư sinh ra cực xinh đẹp nhưng chưa từng kinh diễm như vậy. Nhưng từ khi dạo trước tiểu thư hôn mê tỉnh lại, liền trở nên khác hẳn. Giơ tay nhấc chân càng toát ra phong thái, làm dung nhan như hoa kia trở nên thoát tục. Tiểu thư như vậy, mới thực sự là xinh đẹp không gì sánh được.

Nhưng hôm nay khác với bình thường. Bình thường tiểu thư lạnh lùng cao nhã xinh đẹp, đẹp đến không thể với tới, nhưng hôm nay, bên trong bí hiểm lại có phần dịu dàng, trong cao quý lại có chút dáng vẻ thẹn thùng của nữ nhân.

Lạc Khuynh Hoàng mím môi cười, nhìn Hương Lăng còn đang si mê, Lạc Khuynh Hoàng chậm rãi nói, “Được rồi, mau đưa ta ra ngoài.”

Hôn lễ cử hành rất thuận lợi. Buổi tối, Quân Vũ Thần ở trong cung thiết yến, có Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ ăn mừng. Lạc Khuynh Hoàng thay ra giá y đỏ rực, một thân màu đỏ, cùng Quân Khuynh Vũ tay trong tay xuất hiện trước mặt mọi người.

Ngồi phía dưới trừ bỏ quân thần Cẩm quốc, còn có vài người đặc biệt.

Đó là sứ giả đáng lẽ chuẩn bị quay về Lăng quốc: Lăng Cảnh Lan, Lăng Vũ Lưu và Lăng Dịch Hiên.

Lăng Cảnh Lan ngồi ở trên ghế, không chớp mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, giống như muốn vẫn nhìn như vậy, tay hắn nắm rất chặt, trên mặt hiện lên thống khổ rõ ràng.

“Lăng Thái tử nhìn chằm chằm Vương phi của bản điện như thế, dường như không ổn?” Quân Khuynh Vũ đương nhiên cũng để ý tới ánh mắt của Lăng Cảnh Lan, không khỏi nhếch miệng, thêm vài phần hàm ý nói.

Lăng Cảnh Lan lúc này mới ý thức được mình thất thố, thu hồi ánh mắt, cụp mi, nhưng thống khổ trên mặt không biến mất, dường như còn không cam lòng.

So với Lăng Cảnh Lan mà nói, Lăng Dịch Hiên bình thường hơn rất nhiều, dung mạo hắn cũng không xuất chúng, ngay cả biểu cảm cũng giống đại đa số nam tử, tràn đầy kinh ngạc và hâm mộ.

Nếu nói trong ba vi sứ thần của Lăng quốc ai có tâm tư khó đoán nhất, ngược lại là Lăng Vũ Lưu.

Lăng Vũ Lưu hôm nay một thân màu hồng nhạt, hồng nhạt rất nhạt nhẽo, nhưng lại làm sự dịu dàng của nàng ta thêm thanh lệ, nàng ta búi tóc rất kỹ, trên mặt trang điểm tinh xảo, cách ăn mặc này so với khi Lạc Khuynh Hoàng thấy nàng ta ở Tây Quyết tham gia đại điển Âu Dương Triệt đăng cơ còn trang trọng hơn.

Tuy rằng thoạt nhìn trang điểm cùng ăn mặc không bằng khi ở Tây Quyết, nhưng đều là nữ nhân, Lạc Khuynh Hoàng lại có thể liếc một cái nhìn ra, Lăng Vũ Lưu tốn không ít tâm tư ăn mặc, ngay cả trang điểm trên mặt cũng phá lệ tinh tế.

Nàng ta lẳng lặng ngồi, dường như nhìn không chớp mắt, giơ tay nhấc chân đều vô cùng quý phái. Mọi người ở đây không kinh diễm mỹ mạo Lạc Khuynh Hoàng, thì cũng khuynh đảo vì sắc đẹp của Lăng Vũ Lưu.

Chính là đối với ánh mắt trên người mình, Lăng Vũ Lưu lại làm như không thấy, bên trong con người tối tăm có tâm tư phức tạp, là ý cười lại như lo lắng.

Lạc Khuynh Hoàng ngẫu nhiên lướt qua mặt Lăng Vũ Lưu, lại thấy ánh mắt Lăng Vũ Lưu vừa rồi cũng nhìn nàng, trong ánh mắt kia, thoáng qua có hận ý.

Lạc Khuynh Hoàng không khỏi kinh ngạc. Lăng Vũ Lưu hận nàng? Vì sao hận nàng?

Theo hiểu biết của nàng về Lăng Vũ Lưu, Lăng Vũ Lưu tuyệt đối không có khả năng giống nữ tử trần tục bởi vì tài năng hay dung mạo của nàng mà ghen ghét nàng. Lăng Vũ Lưu vì cái gì?!

Chẳng lẽ là vì Quân Khuynh Vũ?!

Thực ra nàng cũng nghĩ tới có phải Lăng Vũ Lưu thích Quân Khuynh Vũ. Bởi vì khi ở Tây Quyết, nàng cũng mơ hồ cảm giác trên người Lăng Vũ Lưu phát ra địch ý, như lại bị nàng ta phủ định.

Nếu Lăng Vũ Lưu thực là thích Quân Khuynh Vũ, như vậy khi nàng ta nhìn Quân Khuynh Vũ không phải là ánh mắt như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

Đè nén lại nghi hoặc trong lòng. Mặc kệ hôm nay có cái gì thì cũng là đại hôn của nàng, nàng không có tâm tư suy nghĩ này nọ.

Ánh mắt lơ đãng xẹt qua bàn bên cạnh Lăng quốc sứ thần. Đó là Cẩm quốc vị trí quyền quý.

Ca ca Lạc Vân Chỉ của nàng cùng chị dâu Nạp Lan Lâm ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, bên trong ánh mắt tràn ngập chúc phúc cùng yêu thương, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.

Ánh mắt lại nhìn sang bên cạnh. Thân ảnh màu tím xuất hiện trước mắt Lạc Khuynh Hoàng.

Màu tím lúc này có vẻ thong dong tao nhã. Mặt mày như tranh dịu dàng, ngay cả nụ cười khóe môi cũng chưa từng có nửa phần thay đổi.

Con ngươi đen nhánh của Liễu Tư Triệt tràn đầy niềm tin, hắn đối với Lạc Khuynh Hoàng ở xa nâng chén, khóe môi mang theo ý cười, dường như chúc Lạc Khuynh Hoàng nhất định phải hạnh phúc, trên mặt tươi cười không hề có chút sơ hở, Lạc Khuynh Hoàng thậm chí còn không nhận ra được đến nửa phần bi thương.

Có lẽ là hắn đã suy nghĩ cẩn thận. Dù sao hắn và nàng, tuyệt đối không thể.

Thấy Liễu Tư Triệt đã cười, Lạc Khuynh Hoàng cảm thấy vui lên rất nhiều, liền nắm tay Quân Khuynh Vũ đi đến chỗ khác.

Nhưng sau khi Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ xoay người rời đi trong nháy mắt, khóe môi Liễu Tư Triệt cứng lại, bi thương trong đôi mắt như đại dương ồ ạt đến, ngón tay hắn trong tay áo run nhè nhẹ.

Đó là nữ tử duy nhất ở kiếp này mà hắn động lòng! Đó là nữ tử hắn từng coi hơn cả lợi ích gia tộc! Đó là nữ tử hắn yêu nhất!

Nhưng bây giờ, hắn chỉ có thể ngồi trong yến tiệc, trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác. Hắn biết trong lòng nàng không có hắn, hắn biết ngay từ đầu hắn đã không có lập trường để tranh đấu, nhưng trong lòng vẫn đau!

Chúc phúc cho nàng là thật. Cười với nàng là thật. Nhưng đau lòng, bi ai cũng là thật. Vẫn phải cười mong nàng hạnh phúc, như không thể thờ ơ nhìn nàng gả cho người khác.

Rượu trong hũ một ly lại một ly vào trong cổ họng hắn. Rượu nhập khổ tâm sầu càng sầu. Rượu này là chính hắn mang đến, tên là Đoạn Trường, là rượu cực mạnh, không thể uống nhiều.

Nhưng hắn vẫn liên tiếp uống vào. Quả nhiên là Đoạn Trường.

(Đoạn Trường: xé ruột xé gan các nàng ạ)

Trong khi Liễu Tư Triệt cứ một ly lại một ly, Lăng Vũ Lưu vẫn không chớp mắt nhìn hắn, bên trong đôi mắt luôn luôn không gợn sóng của nàng ta hiện lên một tia đau lòng.

Bàn tay nắm chặt. Trên mặt Lăng Vũ Lưu rất nhanh hiện lên vẻ mặt phức tạp.

Nàng ta cùng Liễu Tư Triệt, Quân Khuynh Vũ đều là đồ đệ của Tụ Thủ y thánh. Bên cạnh Tụ Thủ y thánh suốt ba năm, ba người bọn họ đều là người thông minh, đối với dạy dỗ của y thánh đều học tập rất nhanh.

Chỉ là ba người bọn họ có tính cách cực kỳ khác nhau.

Quân Khuynh Vũ tính tình không chịu tập trung, luôn có vẻ bất cần đời, tâm tư của hắn cũng rất thâm sâu, trí tuệ của Quân Khuynh Vũ, nàng ta chưa bao giờ dám coi thường. Chẳng qua là sư huynh sư muội, nàng cũng không sợ Quân Khuynh Vũ, mà vẫn coi Quân Khuynh Vũ là ca ca. Dù sao ba năm rời xa cuộc sống phân tranh, địa vị đối với bọn họ mà nói đều không thay đổi.

Về phần Liễu Tư Triệt, tính hắn đúng là cực kỳ ôn hòa, hắn không bao giờ nóng nảy kiêu ngạo, luôn trầm mặc nhã nhặn, mặc dù là khi nói đùa cũng là nhã nhặn như vậy, như vầng trăng sáng tỏ trên trời, thanh cao không thể xâm phạm đến.

Từ khi nào bắt đầu? Có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy hắn, lòng nàng ta đã bất tri bất giác rơi vào tay hắn.

Thuở nhỏ được phụ vương mẫu hậu sủng ái, lại được gọi là Lăng quốc đệ nhất mỹ nhân, Lăng ũ Lưu tất nhiên là kiêu ngạo. Sau khi phát hiện mình đã yêu Liễu Tư Triệt, nàng ta cũng chưa từng biểu lộ.

Cho đến lần đó, Liễu Tư Triệt cứu mạng nàng ta, khi bị thương nàng ta mới nhận ra, nàng ta đã hoàn toàn thuộc về hắn. Rốt cuộc cố lấy dũng khí nói ra những điều trong lòng với Liễu Tư Triệt, nhưng nàng ta lại không ngờ, Liễu Tư Triệt lại cự tuyệt!

Hắn nói hắn coi nàng ta là muội muội, hắn nói hắn có trách nhiệm, không thể yêu nàng ta.

Tự tôn của nàng ta không cho nàng ta một chút chần chừ. Nàng ta dứt khoát rời khỏi Tụ Thủ y thánh, về đến Lăng quốc, sau đó mới biết sau khi nàng ta đi thì ít lâu sau Liễu Tư Triệt cùng Quân Khuynh Vũ cũng rời khỏi.

Sau khi trở lại Lăng quốc, nàng ta cũng từng hối hận. Nếu là nàng ta không kích động rời đi, bọn họ có thể ở bên nhau một thời gian nữa, có phải sẽ có gì đó thay đổi hay không?

Chẳng qua nàng ta cũng không đi tìm Liễu Tư Triệt. Nàng ta muốn trở nên thật hoàn mỹ, nàng ta muốn được xứng đôi với hắn.

Bởi vì Liễu Tư Triệt đã từng nói, hắn có trách nhiệm, nhất định không được phép yêu. Nếu không được phép yêu, vậy nàng ta liền xứng đôi với hắn, chỉ cần hắn có thể lấy nàng ta, cho dù là trách nhiệm cũng được.

Vì thế Lăng Vũ Lưu nàng ta, từ Lăng quốc đệ nhất mỹ nhân trở thành mỹ nhân tài mạo song toàn. Vì thế ca ca nàng ta được sự trợ giúp của nàng ta mới tranh đấu cùng Lăng Cảnh Lan. Nàng trở thành nhân vật hết sức quan trọng của cả Lăng quốc, không chỉ vì thân phận công chúa của nàng ta.

Nàng ta nghĩ rằng, thời cơ chính là lúc này. Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, Liễu Tư Triệt cũng sẽ không cự tuyệt yêu cầu của mình.

Đưa thư cho Liễu Tư Triệt, nàng ta trần đầy vui mừng cùng mong chờ hắn trả lời, nhưng thật không ngờ, lại một lần nữa đau lòng.

Hắn nói, hắn yêu một nữ tử, cả đời này sẽ không thú nữ tử nào khác.

Thật buồn cười! Là hắn nói hắn không được phép yêu. Nhưng hiện tại, hắn yêu, thậm chí vì nữ tử kia mà dứt bỏ trách nhiệm cũng không đồng ý lấy nàng ta!

Nữ tử kia cũng không hề xa lạ gì, nghe nói Quân Khuynh Vũ cũng rất thích nàng. Có thể làm cho Quân Khuynh Vũ thích, tất không phải nữ tử bình thường.

Nàng ta đi hỏi thăm tin tức về nữ tử kia, cho đến khi ở Tây Quyết thực sự nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng, nàng ta mới biết được, có lẽ mình thực không bằng Lạc Khuynh Hoàng. Nhưng là vẫn hận như trước, không phải vì nàng, mà là vì Liễu Tư Triệt, vì sao hắn tốt như vậy nhưng cùng không chiếm được trái tim Lạc Khuynh Hoàng.

Quân Khuynh Vũ cũng tốt. Nhưng ở trong mắt nàng ta, Liễu Tư Triệt có thể vì Lạc Khuynh Hoàng vứt bỏ gia tộc cùng trách nhiệm, đáng để yêu hơn.

Chẳng qua nhìn Liễu Tư Triệt cứ một ly lại một ly rượu, nàng ta mới nhận ra, nàng ta muốn hận hay không cam lòng đều vô ích. Bởi vì hắn tình nguyện chính mình đau lòng, cùng không muốn Lạc Khuynh Hoàng một chút thương tâm.

Nhưng Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ lại không biết chuyện gì đang xảy ra ở bên này. Yến tiệc chấm dứt, bọn họ cùng nhau trở về phủ đệ của Quân Khuynh Vũ.

Ánh nến lờ mờ chiếu sáng làm cho gian phòng trở nên mông lung, tim Lạc Khuynh Hoàng đập nhanh hơn, dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở cả Quân Khuynh Vũ gần trong gang tấc, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ khẩn trương, thậm chí đến bước cùng không bước nổi.

“A!” Lạc Khuynh Hoàng không cẩn thận vấp ngã, Quân Khuynh Vũ vội vàng ôm lấy Lạc Khuynh Hoàng, vừa sủng nịnh vừa trêu chọc nói, “Hoàng Nhi sao không cẩn thận như vậy, thế mà cũng có thể vấp ngã?”

Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, mặt lại càng thêm đỏ, nhưng ở trong phòng này ngọn đèn mờ mịt, thấy không rõ sắc mặt nàng, hai má nàng nóng lên, nói với Quân Khuynh Vũ, “Chàng buông ta ra đi đã.”

“Không buông ra.” Quân Khuynh Vũ cũng vô lại ôm thân mình Lạc Khuynh Hoàng chặt hơn.

Lạc Khuynh Hoàng định nói gì đó, lại đột nhiên cảm thấy người nhẹ bẫng, cả người đã được Quân Khuynh Vũ bế lên, nàng đương nhiên biết sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, trong lòng không khỏi thêm khẩn trương, ngón tay nắm chặt y phục của Quân Khuynh Vũ đến nỗi nhăm nhúm.

Quân Khuynh Vũ cẩn thận đặt Lạc Khuynh Hoàng xuống giường, giống như là đặt một trân bảo, mắt hắn sáng quắc nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong giọng nói có hấp dẫn cùng tà mị, “Hoàng Nhi đừng sợ.”

Thanh âm của Quân Khuynh Vũ như có ma lực, nghe hắn nói vậy, Lạc Khuynh Hoàng bình tĩnh lại. Nàng nắm trên giường nhìn Quân Khuynh Vũ, thân mình Quân Khuynh Vũ đột nhiên cúi xuống, phủ lên môi nàng, không để cho nàng chút thời gian.

Tim Lạc Khuynh Hoàng lại nhảy dựng lên, nhưng mà Quân Khuynh Vũ hôn mạnh mẽ đến nỗi không cho nàng chỗ trống, đem sự khẩn trương cùng nghi ngờ của nàng đều chôn vào trong nụ hôn điên cuồng.

Nụ hôn lúc này so với hồi trước còn mãnh liệt hơn, mang theo sự nóng rực. Quân Khuynh Vũ vuốt ve thân thể Lạc Khuynh Hoàng, cách lớp quần áo, Lạc Khuynh Hoàng có thể cảm giác được ngón tay Quân Khuynh Vũ nóng bỏng, giống như một cây đuốc, đốt cháy mạch máu toàn thân nàng.

Lúc này, Lạc Khuynh Hoàng không chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, mà máu toàn thân cũng đều sôi sục.

Đột nhiên cảm giác thân thể bên trên lành lạnh, Quân Khuynh Vũ không biết từ lúc nào đã cởi y phục của nàng, trên mặt Lạc Khuynh Hoàng càng lúc càng đỏ. Nương theo ngọn đèn mờ mờ, Lạc Khuynh Hoàng có thể nhìn thấy đôi mắt của Quân Khuynh Vũ. Bên trong đôi mắt bình tĩnh thâm thúy kia cũng nhuốm chút sắc dục, ánh mắt sáng quắc lại làm cho mặt Lạc Khuynh Hoàng đỏ thêm ngàn vạn lần.

Nụ hôn tỉ mỉ cùng ôn như như mưa hạ xuống, Quân Khuynh Vũ vuốt ve thân thể yêu kiều của Lạc Khuynh Hoàng, làm cho Lạc Khuynh Hoàng từng đợt run rẩy, nhịn không được rên rỉ.

Trong phòng một mảnh xuân kiều diễm.

Sáng hôm sau Lạc Khuynh Hoàng lim dim mở mắt , lại thấy Quân Khuynh Vũ đang nhìn chằm chằm nàng.

Lạc Khuynh Hoàng lập tức đỏ mặt, nàng ngường ngùng đẩy Quân Khuynh Vũ ra nói, “Mới sáng sớm sao lại nhìn ta như vậy?”

“Mặt sao đỏ như vậy? Có phải là vì đêm qua?” Quân Khuynh Vũ cũng có vài phần trêu chọc, mặt dán sát vào Lạc Khuynh Hoàng, ung dung nói.

Lạc Khuynh Hoàng không khỏi có chút xấu hổ, tay giật lấy gối đánh lên người Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ cố ý hô, “Ai da, Hoàng Nhi đây là mưu sát phu quân sao?”

“Ta là đang chấp hành gia pháp.” Lạc Khuynh Hoàng nhếch mi, cong môi cười nói.

Quân Khuynh Vũ ném gối sang một bên, nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, sủng nịnh hạ một nụ hôn trên khuôn mặt Lạc Khuynh Hoàng, vừa nhu tình vừa quyến luyến, ý cười khóe môi cũng đặc biệt sáng lạn, “Thật tốt, Hoàng Nhi cuối cùng cũng là thê tử của ta!”

Lạc Khuynh Hoàng cũng nở nụ cười hạnh phúc. Đúng vậy, nàng rốt cuộc cũng là thê tử của hắn. Thật tốt.

“Tiểu thư, cô gia, hai người dậy chưa đấy? Đã buổi trưa rồi!” Thanh âm của Hương Lăng vang lên ở cửa phòng.

Trên mặt Lạc Khuynh Hoàng lập tức hiện lên một tầng đỏ ửng khả nghi. Đều tại Quân Khuynh vũ, một buổi tối thế mà đòi hỏi nàng nhiều như vậy, hại nàng ngủ thẳng đến bây giờ.

Quân Khuynh Vũ có chút không kiên nhẫn bĩu môi, trong đầu nghĩ rằng, Hương Lăng nha đầu kia thực phiền toái. Hắn đang cùng Hoàng Nhi đang tình chàng ý thiếp tự nhiên chạy tới phá tan, xem ra đã đến lúc gả nàng ta cho người ta, cho nàng ta đi ra ngoài!

Dù sao hiện giờ Hoàng Nhi đã gả cho hắn, về sau đều có hắn ở bên cạnh Hoàng Nhi, không cần Hương Lăng nha đầu kia mỗi ngày đi theo Hoàng Nhi.

“Ta nghĩ đây là lúc an bài cho Hương Lăng một cuộc hôn nhân.” Quân Khuynh Vũ tác phong không đứng đắn nói bên tai Lạc Khuynh Hoàng, trong đó còn có vài phần tính kế.

Lạc Khuynh Hoàng nghe xong không khỏi bật cười. Nhưng Hương Lăng đúng là tuổi không còn nhỏ, đích thật là thời điểm lấy chồng, vì thế cười đáp, “Cũng được. Nhưng mà ta đối với Hương Lăng như muội muội, chàng không được ủy khuất nàng ấy!”

Quân Khuynh Vũ nhếch môi cười nói, “Đương nhiên. Vi phu tuân mệnh.”

Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, khóe môi cũng gợi lên ý cười.

Hương Lăng thấy Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ hồi lâu không trả lời, liền lẩm bẩm, “Tiểu thư cùng cô gia thật là, ngủ thẳng tới giờ còn chưa dậy. Cho dù Hoàng thượng miễn cho bọn họ sáng nay vào cung hành lễ cũng không thể ngủ đến giờ chứ.”

Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng nhìn thân ảnh Hương Lăng đi xa, không khỏi bật cười.

“Nàng ta không nói ta cũng quên, buổi chiều còn phải vào cung hành lễ.” Lạc Khuynh Hoàng cười nói.

Đáng lẽ sau khi đại hôn phải hành lễ buổi sáng, nhưng Quân Vũ Thần lo lắng bọn họ mấy ngày bôn ba ở Tây Quyết, quay về đế đô lại vội vàng đại hôn, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, liền riêng cho phép họ buổi chiều mới vào cung.

“Chuyện phiền toái như vậy quên mới tốt.” Quân Khuynh Vũ hờn giận bĩu môi. Nếu có thể hắn không muốn tiến cung nhìn đến độc phụ Liễu Tâm Huệ đâu. Vị hậu cung phi tử này cũng không phải là đèn cạn dầu, nếu không phải vì Hoàng Nhi, hắn cũng không nguyện ý bước vào hậu cung chút nào.

Lạc Khuynh Hoàng tự nhiên cũng hiểu ý Quân Khuynh Vũ, nói thật nàng cũng không muốn vào cung, nhưng lễ tiết thì không thể bỏ, huống chi Quân Vũ Thần đối đãi tốt như vậy với nàng và Quân Khuynh Vũ, nàng muốn để lại thể diện cho Quân Vũ Thần.

“Coi như để lại cho Hoàng thượng mặt mũi đi.” Lạc Khuynh Hoàng đè lên đôi lông mày đang nhíu lại của Quân Khuynh Vũ, cười nói.

Quân Khuynh Vũ từ chối cho ý kiến, tay đặt ở thắt lưng Lạc Khuynh Hoàng, thong thả nói, “Ừ, chúng ta đi ăn cơm trước rồi nói sau.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.