Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 305: Tiếp cận




Đứng ở ngay cửa phòng, gã bảo vệ đưa mắt quét nhìn xung quanh bên trong căn phòng. Hắn cảm giác có chút kì lạ, bởi vì lúc này cô gái trẻ đang nằm ngửa trên giường rất yên tĩnh, không hề có dấu hiệu gì giống như bị đau ốm gì.

Âm thầm suy nghĩ một hồi, hắn mới cất bước đi đến bên cạnh chiếc giường của cô gái trẻ để kiểm tra xem tình hình của nàng như thế nào.

Nhưng bất thình lình, khi hắn vừa mới cất bước đi về phía trước thì liền có một bóng người đã ẩn nấp phía sau cánh cửa xông tới phía sau lưng, cho một cước vào đầu hắn.

‘Ầm…’

Bàn chân nhỏ bé nhưng chứa đầy lực lượng bên trong, chỉ trong chớp mắt đã hạ gục gã bảo vệ này. Thân thể to lớn, lực lưỡng của hắn giống như một bao cát bị đánh bay ngang sang một bên, nện mạnh lên vách tường của căn phòng rồi ầm ầm ngã gục xuống sàn nhà, bất tỉnh nhân sự.

Âm thanh va chạm rất lớn nên không thể nào tránh thoát khỏi lỗ tai của tên bảo vệ còn lại đang đứng canh gác ở bên ngoài.

Nghe được có động tĩnh trong căn phòng giam giữ con tin, gương mặt gã bảo vệ còn lại kia lập tức biến sắc. Hắn không hề suy nghĩ gì nhiều, vội vàng lách người qua cửa, muốn chạy vào trong phòng xem có chuyện gì đã xảy ra.

Thế nhưng chỉ vừa bước qua cửa phòng được một bước thì phía trên đầu của hắn lại xuất hiện một bóng đen, tiếp theo sau đó hắn chỉ cảm giác được có một một vật gì đó bổ mạnh vào ngay ở phía sau đầu của mình.

‘Phịch… rắc’

Âm thanh tiếng xương khớp bị gãy vang lên, gã bảo vệ cảm giác xung quanh bỗng nhiên tối sầm lại. Cả thân thể đang lao tới của gã bảo vệ cũng đổ ập về phía trước, phần đầu chịu lực nên đập mạnh lên trên sàn nhà, rồi nằm im bất động. Không biết đã chết hay chưa nhưng đã không còn thấy phản ứng gì nữa.

Chắc có lẽ lỗ mũi hoặc miệng của gã bảo vệ này không thể nào chịu nổi lực lượng truyền đến từ cú ngã kia nên đã bị gãy hoặc dập, máu tươi bắt đầu tràn lan ra nền nhà xung quanh.

Còn Louis thì trái ngược lại hoàn toàn với gã bảo vệ. Thân thể hắn rất nhẹ nhàng đáp xuống sàn nhà và chỉ gây ra một tiếng động rất nhỏ.

Nằm bên dưới gầm giường cùng với Rose, Đình Tấn vẫn đang liên tục tản ra làn sóng tinh thần của mình để cảm ứng khu vực ở bên ngoài căn phòng. Sau khi phát hiện hai tên bảo vệ đã bị hạ gục và ở bên ngoài cũng không còn đối tượng nào đang canh gác nữa, hắn mới sử dụng "Khống Vật Thuật" đóng cửa lại.

Làm xong mọi chuyện, Đình Tấn QHLBDvr và Rose mới từ từ bò ra khỏi gầm giường.

- “Louis, Ameerah hai người các ngươi mau trói hai tên bảo vệ này rồi đưa chúng xuống phòng tắm nước nóng bên dưới đi cho David canh giữ đi.”

Hắn lên tiếng phân công việc cho Ameerah và Louis, sau đó bước chậm tiến về phía cửa phòng.

Đưa tay mở cửa phòng ra một khe hở nhỏ, Đình Tấn hơi híp mắt lại, dùng sóng tinh thần càng quét qua xung quanh nơi này để dò xét những nơi có xếp đặt camera quan sát theo như lời Anhien đã báo cáo trước đó.

Trong hành lang dài và rộng, hắn rất nhanh thì đã tìm ra được một chiếc camera quan sát nằm ở ngay lối ra của cầu thang, cũng tức là ở ngay trước cửa của căn phòng này. Cùng với một chiếc camera khác được đặt trên vách tường, ngay tại văn phòng làm việc của T.O.A, chính là căn phòng nằm ở cuối hành lang.

Dò xét xong, hắn đóng cửa phòng lại, đồng thời cũng âm thầm thở phào ra một hơi nhẹ nhõm. Nếu như lúc nãy tùy tiện hành động, dùng kim tiêm đánh gục gã bảo vệ ở bên ngoài hành lang thì chắc có lẽ hành tung của cả đội đã bị phát hiện rồi.

Đứng tại chỗ trầm ngâm suy nghĩ một chút, hắn liền đưa tay áp lên má để liên lạc với Anhien.

- “Anhien, ngươi có cách nào vô hiệu hóa hai cái camera ở bên ngoài hành lang không?”

- “Có. Chỉ cần bọ gián điệp có thể tiếp xúc với camera thì ta có thể sẽ làm giả được hình ảnh thu được của nó ngay. Nhưng camera ở trên cao quá, bọ gián điệp lại bò không tới.”

Anhien nhanh chóng trả lời lại cho câu hỏi của Đình Tấn.

Tuy rằng lời nói của nàng đại ý là không có cách nào làm được, nhưng Đình Tấn lại nhếch miệng mỉm cười khi nghe được điều đó. Nguyên do cũng bởi vì nếu muốn làm cho bọ gián điệp tiếp xúc được với camera thì cũng không phải là việc gì khó, bởi lẽ hắn còn có kỹ năng "Khống Vật Thuật" nữa.

- “Ngươi chuẩn bị bọ gián điệp đi tới bên dưới hai chiếc camera đi, ta sẽ khống chế làm cho nó bay lên trên camera quan sát.”

Ra lệnh cho Anhien xong, Đình Tấn lại hơi hé mở cửa phòng ra, nhắm mắt lại tập trung vào sàn nhà bên dưới hai chiếc camera quan sát đặt ở trong hành lang này.

Bởi vì sóng tinh thần của hắn vẫn chưa đủ mạnh để điều khiển một món đồ vật sau nhiều lớp tường ngăn cách. Vì thế nên hắn mới phải mở cửa hé lộ ra một khe hở như vậy để cho thuận tiện hơn.

Rất nhanh thì trong vùng phủ sóng tinh thần của Đình Tấn đã cảm giác được có hai viên bi tròn đang lăn nhanh đến vị trí được chỉ định. Không chần chờ chút nào, hắn ngay lập tức điều khiển hai con bọ gián điệp tròn như viên bi này bay lơ lửng lên trên trần nhà, nhẹ nhàng đáp lên trên chiếc camera.

Không quá 5 phút sau, giọng nói của Anhien lại vang lên bên tai của Đình Tấn và những người khác trong đội.

- “Đã hoàn thành làm giả hình ảnh camera quan sát thu được. Mọi người có thể ra ngoài hành động rồi. À, nhớ cẩn thận đừng làm ra tiếng động quá lớn nha. Trong mấy căn phòng này có thể là còn có người đang ở bên trong đấy. Chỉ là cửa đều bị khóa trái hết rồi, cũng không có khe hở nào lớn nên bọ gián điệp không thể chui vào bên trong quan sát được. Ta cũng không biết là có người bị bắt cóc như cô gái Michelle kia không nữa.”

Vẫn luôn chờ đợi tin tức từ Anhien nãy giờ, ngay khi có được thông báo từ nàng, Đình Tấn lập tức mở cửa đi ra bên ngoài hành lang.

Đối diện căn phòng giam giữ Michelle này là một cánh cửa phòng khác. Đình Tấn bước nhẹ đi đến trước cửa, hơi nhắm mắt lại để cảm ứng và dò xét không gian bên trong căn phòng này.

Vài giây sau, dường như không cảm ứng được sự tồn tại của người nào bên trong căn phòng, Đình Tấn mới bắt đầu sử dụng "Khống Vật Thuật" để mở khóa từ bên trong.

Nắm tay khóa cửa phòng nhẹ nhàng được vặn sang một bên, cửa phòng chậm chạp hé mở ra một khe hở nhỏ. Vì để bảo đảm an toàn và không bị phát hiện, Đình Tấn lại tiếp tục dùng làn sóng tinh thần để quét dò xem có camera ẩn giấu nào như chiếc camera siêu nhỏ được gắn trên con đinh ốc ở trong căn phòng của Michelle hay không.

Không mất quá nhiều thời gian, Đình Tấn đã hoàn thành công việc dò xét. Hắn hướng về phía Ameerah rồi nói.

- “Phòng đã an toàn, Ameerah ngươi phụ trách tìm kiếm tài liệu hoặc những giấy tờ thông tin hữu dụng trong căn phòng này.”

Nói đoạn Đình Tấn mở rộng cửa để cho Ameerah đi vào, còn bản thân hắn thì lại hướng về một cánh cửa phòng gần đó để tiếp tục công việc thay cho máy ra-đa dò tìm của mình.

- “Louis, tới lượt ngươi.”

Lặp lại quá trình dò xét và đảm bảo mọi thứ đã an toàn, Đình Tấn hướng về Louis kêu gọi một tiếng.

Louis cũng không ngần ngại gì, lập tức lướt vào bên trong phòng, bắt đầu lục lọi trong những hộc tủ hoặc giấy tờ được đặt ở trên bàn.

Đình Tấn cũng không nán lại trước cửa phòng này quá lâu. Sau khi phân công cho Louis xong, hắn lôi kéo theo Rose đi tới trước cửa căn phòng nằm ngay sát bên cạnh phòng giam giữ Michelle.

Theo như thói quen từ những lần thăm dò trước đó, hắn bắt đầu tản ra sóng tinh thần lực của mình, thế nhưng lúc này, điều bất ngờ lại xảy ra.

- “Không ổn!”

Khi làn sóng tinh thần chỉ vừa mới phát tán ra chưa đầy một mét, Đình Tấn lập tức đã cảm ứng được một bóng người đang tiến về phía trước mặt mình. Hắn mở trừng mắt ra, trong lòng thầm hô một tiếng.

Dù vậy, phản ứng của hắn cũng không hề chậm. Tay luồn vào túi lấy ra một ống kim tiêm, tuốt mở nắp bảo vệ, Đình Tấn không hề do dự vứt về phía trước mặt mình

‘Cách…’

Cánh cửa vừa mở ra, thì cũng là lúc Đình Tấn phát động "Khống Vật Thuật" điều khiển cho ống kim tiêm kia luồn lách qua khe cửa, bắn thẳng về phía bóng người mà hắn cảm ứng được trong vùng phủ sóng tinh thần.

Một thân ảnh cao lớn xuất hiện ngay trước cánh cửa. Đây là một gã đàn ông to con, mập mạp, đầu để trọc. Trên người hắn chỉ đang mặc duy nhất một chiếc quần đùi.

‘Phập’

Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một cảm giác đau nhói ở bên cánh tay trái của hắn đã truyền đến. Một cơn buồn ngủ bất chợt ập tới làm hắn không khống chế được thân thể của mình nữa, ngã đùng ra sàn nhà như một khúc gỗ mục.

Cùng lúc đó, cánh cửa đã mở rộng ra. Đập vào mắt của Đình Tấn là một chiếc giường với chăn gối xộc xệch, lộn xộn khắp nơi và một cô gái trẻ không một mảnh vải che thân đang nằm trên đó, đưa lưng về phía trước cửa phòng.

‘Rầm…’

Âm thanh va chạm của thân thể gã đàn ông mập mạp kia với sàn nhà dường như đã đánh thức cô gái đang nằm trên giường. Nàng uể oải xoay người nhìn lại, muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đình Tấn không ngờ lại có thêm một người ở bên trong nữa. Ngay trong khoảnh khắc vừa phát hiện ra cô gái trẻ nằm trong phòng này, hắn đã làm ra hành động.

"Lưu Thủy Gia Tốc"

Kích hoạt kỹ năng gia tốc, Đình Tấn giống như một bóng ma, phóng thẳng về phía chiếc giường ở trong phòng hay nói đúng hơn là hướng về phía cô gái trẻ đang nằm trên giường xông tới, với một tốc độ còn vượt trội hơn cả David lẫn Hieman.

- “A…”

Cô gái vừa xoay người ngẩng đầu lên quan sát thì đã trông thấy một bóng lướt về phía mình. Theo phản xạ tự nhiên trong cơn kinh hãi, nàng há miệng muốn hét lên, nhưng chưa kịp thốt ra một âm thanh nào thì đã bị một bàn tay đưa lên bịt miệng của mình lại.

- “Suỵt… kêu lên thì ta sẽ giết ngươi!”

Tiếp theo đó là một giọng nói trầm thấp, có chút khàn khàn và lạnh lẽo truyền đến bên tai nàng. Giọng nói truyền vào trong đại não làm cho cô gái này lập tức cảm giác được một luồng khí lạnh truyền khắp cơ thể mình.

Nàng run rẩy, cổ họng như bị ai đó bóp chặt lấy, không thể thốt ra nổi một âm thanh nào nữa. Ánh mắt dần dần chuyển đỏ lên, nàng nhìn về phía gương mặt của Đình Tấn đang cách mình chỉ trong gang tất này rồi liên tục gật đầu mình để ra hiệu.

Vừa nãy Đình Tấn đã thật sự bộc lộ ra ý định giết người của mình. Với một kẻ phải tắm máu tươi mỗi ngày trong mười năm tận thế như hắn, việc chém giết người đã thường xuyên xảy ra như cơm bữa, tạo thành một thói quen rồi.

Chính vì thế mà khi hắn ép sát cô gái như vậy thì ánh mắt, giọng nói và cả hơi thở của hắn cũng đồng loạt thay đổi theo như khi mỗi khi hắn giết người. Điều đó đã vô tình làm cho cô gái kia bị kinh hãi, hoảng sợ không ngớt.

Đứng ở bên ngoài cửa, Rose lúc này mới kịp hoàn hồn, tỉnh táo trở lại. Nàng chạy vội vào trong phòng, nhanh tay đóng chặt cửa lại.

Nghĩ đến chuyện vừa nãy, Rose cảm giác giống như đang mơ mộng, vẫn không thể tin vào mắt của mình. Nàng chỉ trông thấy Đình Tấn đột nhiên lấy ống kim tiêm từ trong túi ra, rồi vứt về phía cửa phòng, sau đó thì thân ảnh của hắn đã biến mất không thấy đâu.

Chớp mắt sau đó, nàng mới phát hiện Đình Tấn đã vượt qua cửa phòng, tiến vào bên trong bắt giữ một cô gái làm con tin. Toàn bộ quá trình cũng chỉ diễn ra chỉ trong vài giây.

Với tốc độ nhanh như tia chớp như vậy, Rose bị kinh ngạc thì cũng không phải là chuyện gì lạ thường.

Chỉ là điều đó đã vô tình làm cho hình tượng của Đình Tấn trong lòng của Rose càng trở nên thâm sâu, thần bí, khó lường trước được những điều mà hắn vẫn còn đang ẩn giấu làm lá bài tẩy.

Nhìn đến gã đàn ông mập mạp đang nằm trên mặt đất, Rose lại tiếp tục bị kinh ngạc một hồi. Nàng chậm rãi đi đến bên cạnh Đình Tấn rồi nhỏ giọng nói.

- “Tên này là trùm buôn bán thuốc phiện Artin. Phỏng chừng hắn là đối tác của gã T.O.A mời đến đây để bàn công việc, chiếm lĩnh thị trường thuốc phiện của Umaru, đối thủ một mất một còn của hắn.”

Đình Tấn hơi nghiêng đầu nhìn lại tên mập mạp Artin đang nằm trên sàn nhà kia, rồi lại đưa mắt nhìn lấy gương mặt lấm lem phấn trang điểm của cô gái trẻ này.

Thầm nghĩ trong đầu một số khả năng, phỏng chừng cô gái này chỉ là một người tội nghiệp bị bắt đi phục vụ chuyện giường chiếu cho đối phương mà thôi, thế nên Đình Tấn mới từ từ buông lỏng bàn tay đang bịt trên miệng của cô gái trẻ này rồi cất giọng nói.

- “Bọn ta là người của Umaru tới đây để ám sát T.O.A. Ngươi nếu như ngoan ngoãn chịu ngậm miệng thì bọn ta xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Có hiểu ý của ta không?”

Tiếng nói trầm trầm của Đình Tấn giống như một lời ban ân, đặc xá làm cho cô gái trẻ kia mừng rỡ gật đầu liên tục.

- “Ta… ta chỉ là người làm bị bắt lên đây phục vụ cho tên mập này thôi. Ta không biết gì hết. Các người đừng giết ta, ta sẽ không khai ra ai đâu.”

Nàng run sợ, vội vàng đáp lại, tuy nhiên Đình Tấn cũng không có phản ứng gì nhiều với lời nói của cô gái này. Hắn chỉ nhếch mép cười thầm một tiếng, xem như đã vu oan giá họa thành công.

- “Tốt rồi, nơi này giao cho ngươi. Ta đi tới văn phòng của tên T.O.A kia kiểm tra.”

Đình Tấn xoay người, nói với Rose một câu rồi dứt khoát hướng về phía cửa phòng mà bước đi.

- “Chờ chút đã!”

Thấy Đình Tấn muốn đi, Rose vội vàng gọi hắn lại.

- “Ngươi nghĩ thử một phòng để cho khách tới chơi gái thì làm gì có cất chứa tài liệu bí mật nào ở trong đó kia chứ?! Chờ ta đi với ngươi tới phòng của tên T.O.A rồi tìm kiếm luôn.”

Chờ cho Đình Tấn dừng lại, nàng vội vàng nói ra suy nghĩ trong đầu của mình cho hắn nghe. Đến khi trông thấy hắn đang gật gù tán đồng, Rose nhếch mép mỉm cười một cái.

‘Bốp…’

Không hề có sự báo trước nào, Rose xoay người tung một đấm vào mặt của cô gái trẻ kia.

Đang ngồi trên giường, cô gái cứ nghĩ mình đã an toàn rồi, nên cũng không phòng bị gì. Đến khi bị Rose ăn một đấm vào mặt, cô gái cắm đầu ngã gục sang một bên, bất tỉnh nhân sự.

Chưa kịp nhai hết hàm ý trong lời nói của Rose thì Đình Tấn đã bị hành động của nàng làm cho trợn mắt lên, kinh ngạc không thôi.

- “Đi thôi! Còn chờ gì nữa.”

Rose tự nhiên đi tới bên cạnh Đình Tấn, nắm tay hay lôi kéo đi ra bên ngoài. Dường như rất chắc chắn với cú đấm vừa rồi của mình và cũng không xem nó là chuyện gì lớn lao.

Đình Tấn chỉ biết nuốt một ngụm nước vào cho thông cổ, sau đó thẫn thờ đi theo sự lôi kéo của Rose ra bên ngoài.

Hai người đi tới trước cửa một căn phòng lớn và duy nhất nằm ngay ngã ba của hành lang tầng ba trong quán bar này. Đình Tấn theo thông lệ lại nhắm mắt bắt đầu phát tán làn sóng tinh thần cảm ứng, dò xét bên trong căn phòng này.

Một hồi lâu sau, hắn hơi nhíu mày trầm trọng nói.

- “Có người ở trong đó. Hình như là gã T.O.A mà chúng ta đang tìm.”

- “Có cách nào giải quyết êm đẹp hắn hay không?”

Rose hơi trầm ngâm một chút rồi lên tiếng đáp lại.

Bất quá, lúc này Đình Tấn chỉ trả lời lại bằng một cái lắc đầu. Hắn cũng đã hoàn toàn bó tay, không nghĩ ra được cách giải quyết nào khác nữa rồi. Vì khi mở cửa thì nhất định sẽ phát ra âm thanh làm kinh động đến tên T.O.A đang ở bên trong.

Biểu hiện của Đình Tấn cũng làm cho Rose cau chặt đôi chân mày lại. Từ lúc bắt đầu làm nhiệm vụ đến bây giờ, nàng đối với Đình Tấn đã có một cái nhìn khác. Một con người toàn năng, từ sức mạnh đến mưu trí đều hoàn mỹ, tuy rằng đôi lúc cũng bị tình cảm chi phối nhưng dù sao điều đó cũng không ảnh hưởng mấy đến toàn bộ kế hoạch.

Nhưng lúc này đây Đình Tấn lại bị bí đường thì Rose cũng cảm thấy vấn đề này quả thật đã vượt khỏi khả năng mà mưu kế có thể giải quyết. Một ý nghĩ liều lĩnh, phá cửa xông vào bỗng nhiên xuất hiện và trở nên lớn dần trong đầu nàng.

Bất quá, ngay khi Rose vừa định nói ra ý nghĩ của mình thì bất thình lình…

- “Vào đi, cửa không có khóa. Đã đánh gục hết người bảo vệ của ta rồi mà vẫn còn ngại ngùng gì nữa sao?”

Ở bên trong căn phòng lại truyền tới giọng nói của một người đàn ông, với giọng điệu lười nhát, nhưng không kém phần thông suốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.