Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi

Chương 4: Hơn hận




Giờ Tý (*), sau khi xử lý xong chính vụ Hạ Lan Tử Hành liền trở lại tẩm điện. Tầm mắt rơi vào bình sứ đặt trên bàn nhỏ đầu giường, nhíu mày, cầm bình sứ lên, vừa nhìn đã tức giận. Lập tức gọi cung nhân tới, lạnh giọng hỏi:" Đây là thuốc của Tô Quý Tần đúng không? Tại sao còn chưa đưa cho nàng?"

(*) Giờ Tý: Từ 23h tối - 1h sáng.

Cung nga kia liền khựng lại, nhìn thứ trên tay hoàng đế rồi quỳ xuống, ấp úng nói: " Bệ hạ thứ tội. Hôm nay....khi y nữ định bôi thuốc cho Quý Tần nương nương, nương nương liền nói muốn đi tạ ơn trước... thuốc này vì vậy liền lưu lại chỗ này."

May mà lưu lại chỗ này, nếu bị lấy đi, hắn nhất định sẽ không biết rồi. Suy nghĩ một lát, cuối cùng hắn lấy hết dũng khí phân phó cung nhân:" Đi Tễ Nhan cung."

...Tễ Nhan cung? Một đám cung nhân trong điện nhất thời kinh ngạc. Từ ngày hoàng đế đăng cơ đến nay, hắn chưa bao giờ ghé Tễ Nhan cung lần nào. Cũng không có phi tần khác ở chỗ đó, chỉ có mình Tô Quý Tần ở, làm một vị cung chủ cung hữu danh vô thực.

_______________________________________

Đoàn người đi đến Tễ Nhan cung, trước cửa cung, hoàng đế bước xuống bộ liễn, đưa tay ngăn Từ U đanh định thông truyền lại. Từ U liền nuốt trở vào lời định nói, im lặng đi theo hoàng đế.

Cả Tễ Nhan cung đều cực kỳ an tĩnh, so với bất kỳ cung điện nào cũng đều yên tĩnh hơn rất nhiều. Một đường thẳng tiến Trinh Tin điện, hắn không hề nhìn thấy bất cứ cung nhân nào, cho đến khi bước vào cửa điện Trinh Tin, hắn mới bắt gặp một cái cung nga, nàng ta sững sờ trong giây lát rồi mới tiến lên hạ bái:" Bệ hạ thánh an."

Là Chiết Chi.

Hắn dừng bước, cúi đầu nhìn cung nữ trước mắt, nói:" Bình thân."

Nhưng Chiết Chi lại không đứng dậy, quỳ rạp trên mặt đất khẽ run rẩy, nhẹ nhàng nói:" Bệ hạ.......Quý Tần nương nương đã...đã ngủ rồi."

Nàng quỳ theo đúng phương hướng, vừa vặn ngăn cửa điện lại, rõ ràng có ý không cho hắn đi vào.

Hắn nhìn nhạt Chiết Chi:" Đã biết, trẫm chỉ vào xem một chút."

Lời đã nói đến như vậy, cho dù là ai cũng sẽ hiểu hắn có ý gì -- hắn muốn Chiết Chi tránh ra. Chiết Chi cũng tự biết không thể giả bộ nghe không hiểu, đành cắn cắn môi, dập đầu nói:" Bệ hạ thứ tội. Quý Tần nương nương đã lâu chưa diện thánh, hôm nay nếu có chỗ thất lễ... Xin bệ hạ đừng trách tội."

Chiết Chi nói kiệt lực bình tĩnh, trong lòng cũng biết lời nói của mình không khác nào tìm đường chết. Nhưng mỗi lần hoàng đế giận Tô Dư, nàng ít nhiều gì cũng bị liên lụy, thậm chí nàng bị phạt so với Tô Dư còn nặng hơn vài phần. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, dù nói thế nào, Tô Dư cũng là một Quý Tần, lại có quan hệ họ hàng với Hoắc lão tướng quân, hoàng đế cho dù không nể mặt Tô gia của nàng, cũng phải bận tâm thể diện của Hoắc lão tướng quân. Nhưng Chiết Chi thì khác, chỉ là một cái cung nữ, vừa vặn có thể gánh tội thay Tô Dư.

"Chiết Chi."_Nàng nghe giọng nói lạnh lùng của hoàng đế, toàn thân không nhịn được run một trận, hoàng đế ngừng lại một chút, ngữ điệu không chút gợn sóng:" Ngươi tránh ra, hôm nay trẫm sẽ không làm tổn thương nàng."

"Bệ hạ..."_ Chiết Chi lại muốn biện luận, bởi hôm nay hoàng đế dường như phá lệ kiên nhẫn hơn bình thường. Nhưng cung nhân bên cạnh lại không cho nang cơ hội này, hai hoạn quan tiến lên đem nàng đẩy ra, nhường đường cho hoàng đế tiến điện.

Trong điện trống trơn, cũng không còn cung nhân nào khác. Hoàng đế trực tiếp đi vào tẩm điện, thì thấy Tô Dư quả thực đang ngủ.

Hắn đi tới ngồi bên giường nàng, ngưng thần nhìn khuôn mặt của nàng. Kỳ thật Tô Dư cũng là một tiểu mỹ nhân, vừa có nét mảnh mai, thanh thoát; lại vừa có vài phần quyến rũ của các cô gái dị tộc -- nàng là ngoại tôn nữ của Hoắc lão tướng quân, mà phu nhân Đóa Kỳ của Hoắc lão tướng quân lại là Cận Nghiêng công chúa.

Trong giấc ngủ, Tô Dư hơi nhíu mày, không biết đang mơ cái gì. Hắn nhìn nàng tuy đang giữa hè nhưng vẫn đắp chăn khi ngủ thì không khỏi nhíu mày: Nàng không thấy nóng sao? Đặc biệt trên đùi còn có vết thương, không sợ làm nặng hơn sao?

Có nên đánh thức nàng dậy hay không?

Hắn chần trừ nửa ngày, giống như việc này so với đại sự trên tấu chương còn khó quyết định hơn.

Thật lâu sau, hắn nặng nề thở dài, phất tay phân phó cung nhân đi theo mình một câu:" Tất cả lui ra."

Sau đó lại chần trừ thật lâu.

" A Dư...."_ Hắn rốt cuộc cũng mở miệng, mang theo chút kinh hãi, cả kiếp trước lẫn kiếp này, đây là lần đầu tiên sau rất nhiều nắm hắn gọi lại cái tên này.

Tô Dư giống như nghe thấy, lại giống như không ý thức được, chỉ nhíu mày "Ừ" một tiếng rồi không nói gì nữa.

" A Dư?"_ Hắn lại kêu một lần nữa, sau đó nhẹ nhàng cười khổ một tiếng rồi sửa lại áo ngủ bằng gấm bị nàng làm nhăn.

Lông mày Tô Dư càng chau chặt hơn, sau đó lông mi bỗng run lên, nàng lặng lẽ mở mắt ra. Cơ hồ khi nhìn thấy người ở trước mặt mình, nàng lập tức ngồi dậy, tiện đà muốn hành đại lễ trên giường.

"......"_ Hoàng đế đưa tay ngăn nàng lại _" Nằm đi, trẫm chỉ là..."_ Hắn lấy ra bình sứ kia _" Người để quên thứ này ở Thành Thư điện."

Ánh mắt Tô Dư rơi vào bình sứ kia, nhìn lạnh trong chốc lát, cuối cùng vẫn đưa tay tiếp nhận, cứng nhắc nói một câu: "Tạ bệ hạ."

Nàng cũng không phải thật sự "quên" thuốc này ở Thành Thư điện, nàng là căn bản không có ý dùng. Nàng đã hoàn toàn mất tín nhiệm đối với hoàng đế, nên những vật như thế này, nàng ngay cả đụng cũng không dám đụng.

Hạ Lan Tử Hành đối với việc này cũng hiểu rõ trong lòng, chỉ là....tình hình bây giờ, hắn chưa thể chọc thủng hoài nghi của nàng được.

" Trẫm đi đây."_ Hắn đứng người lên, không trì hoãn đi ra ngoài 2 bước, bỗng hắn dừng lại, nhẹ nhàng cười nói:" Trời nóng thế này còn đắp chăn dày như vậy, cẩn thận kẻo vết thương lại nặng hơn."

Hắn tràn đầy chờ mong câu trả lời của Tô Dư, nhưng chốc lát sau, sau lưng hắn chỉ truyền tới một chữ không có nhiệt độ:" Vâng."

Hắn đành rời đi.

Từ Tễ Nhan cung đi ra, Hạ Lan Tử Hành ảo não không thôi. Rõ ràng là muốn đền bù tổn thất cho nàng....hắn cảm thấy hắn có thể trùng sinh là do lão Thiên muốn hắn bù đắp cho nàng, nhưng mỗi lần hắn đối mặt với nàng, hắn lại không biết nên làm như thế nào. Hắn chỉ muốn đối tốt với nàng, nhưng nàng lại hoàn toàn không cảm kích.

Nếu cứ tiếp tục như thế này, chỉ sợ vô luận hắn làm bất cứ thứ gì, nàng cũng sẽ không tha thứ cho hắn dù chỉ một chút.

Tựa như một cái đầm không có lối thoát vậy.

Tay vô tình tìm tòi trong tay áo, hắn liền cảm thấy nơi cổ tay thiếu mất vật gì. Chuỗi hạt tử đàn lúc nào cũng đeo bên mình không biết đã mất tự lúc nào, chắc hẳn đã làm rơi ở Tễ Nhan cung rồi.

Hạ Lan Tử Hành nhịn không được cười một tiếng: Ngay cả lão Thiên đối với hắn cũng có ý bất mãn, bắt hắn phải quay lại đó một chuyến mà.

" Quay lại Tễ Nhan cung."_ Hắn cũng không giải thích thêm nửa câu nào về việc tại sao lại không hồi cung ngay, nên một đám cung nhân cũng chỉ biết làm theo.

" Đều chờ ở bên ngoài."_ Hắn ở cửa cung ném ra những lời này. Vừa rồi ở Trinh Tin điện, hắn cũng kêu cung nhân lui ra như vậy; còn lần này hắn dứt khoát một mình đi vào nhìn nàng.

Bước vào cửa Trinh Tin điện, hắn dừng bước ở bên ngoài tẩm điện, nghe giọng nói lạnh như băng của Tô Dư truyền ra:" Ném đi, hắn cho cái gì, ta cũng tuyệt đối không dùng."

Tất nhiên là nói lọ thuốc kia.

Chiết Chi ở bên nhẹ giọng khuyên bảo:" Nương nương cần gì như vậy...... bệ hạ nếu muốn nương nương không tốt, cũng không cần dùng loại biện pháp này để hại nương nương."

" Hắn còn không dám làm ra những chuyện thế này sao?"_ Tô Dư nghiến răng nghiến lợi nói, mang theo lãnh ý rõ ràng _" Ta không biết hắn muốn an bài cái gì, cũng không muốn biết hắn đang an bài cái gì, đời này ta không muốn cùng hắn có bất kì quan hệ nào nữa. Hắn cứ việc làm hoàng đế của hắn, ta cứ việc làm kẻ bị chồng ruồng bỏ của ta, ai cần hắn không duyên cớ bố thí!"

Trong lòng hắn đau nhứt một trận.

Đây là lần thứ hai hắn nghe từ "bố thí" này từ trong miệng Tô Dư. Lần đầu tiên chính là...."Thần thiếp sẽ không tiếp nhận bố thí của nàng", đó là nói Chương Nhạc Phu Nhân.

Còn lần này chính là hắn.

Ở trong mắt nàng bọn họ đều giống nhau, điều này cũng không thể trách nàng, hắn quả thực đã đối xử quá độc ác với nàng.

Hắn tinh tường nhớ rõ, đời trước càng về sau..Thân thể của nàng càng không được tốt, nhưng hắn lại chưa bao giờ chủ động truyền thái y cho nàng, trong lòng còn vô cùng bình tĩnh chờ nàng chết. Nhưng nàng mỗi lần như vậy đều kiêng cường vượt qua, ngoan cường đến mức hắn phải líu lưỡi.

Cũng không biết có phải là do lúc trước nàng đã từng thề sẽ sống lâu hơn hắn hay không.

Hình ảnh của hai đời liên tiếp xẹt qua trước mắt, khiến tim của hắn không ngừng đập mạnh hơn, làm cho khó chịu khôn tả. Hắn che ngực, cắn răng không hé ra nửa tiếng, trong đầu không ngừng xuất hiện những hình ảnh không thể xóa mờ.

Hắn nợ nàng như thế nào, từng bức tranh của nàng, còn có....những giọt máu ấm áp của nàng xuyên qua linh hồn hắn.

Đó là cảm thụ duy nhất sau khi hắn chết đi, hắn vốn cho rằng mình đã là một luồng cô hồn vô tri vô giác đối với mọi vật trên đời, lại không ngờ rằng mình còn có thể cảm thấy sự ấm áp, sự ấm áp của những giọt máu đỏ tươi rơi vào lòng hắn.

" Hắn không phải muốn diệt Tô gia của ta sao!"_ Bên trong vẫn tiếp tục nói chuyện, giọng nói lạnh đến thấu xương _" Hắn là vua của một nước mà ngay cả mánh khoé này cũng dùng, đừng nói bây giờ ta cái gì cũng không biết, cho dù ta biết rõ cũng tuyệt không nói với hắn. Ta thực khờ, đã để cho hắn lừa gạt mình một lần, nhưng tuyệt sẽ không có lần hai đâu."

Âm thanh Tô Dư có chút rung động. Đó là khoảng thời gian hắn đối với nàng tốt nhất, nhưng cũng là ký ức đáng sợ nhất của nàng. Khi đó nàng thật ngốc, trong lòng lúc nào cũng cảm thấy phu quân của mình cực kỳ tốt với mình, mà không hề nhận ra hắn chỉ đang lợi dụng mình, từ lúc thành thân với mình đã bắt đầu lợi dụng.

Hạ Lan Tử Hành không dám nghe tiếp, nhưng lại cố ép mình phải nghe tiếp. Hắn muốn biết, nàng rốt cuộc hận hắn nhiều như thế nào, hắn rốt cuộc đã nợ nàng nhiều như thế nào.

Nàng nói lúc trước nàng thật ngốc, hắn cũng cảm thấy lúc trước hắn thật ngốc -- hắn lợi dụng một cô gái đối với hắn tràn đầy tín nhiệm, sau đó vứt bỏ nàng như một đôi hài cũ, không chỉ thế....hắn còn cảm thấy đó là lẽ đương nhiên, cảm thấy lúc trước nàng cũng lợi dụng hắn như vậy.

Trong tẩm điện Tô Dư trầm mặc một hồi, dường như đã hồi phục lại được một chút tâm tình, ngước mắt nhìn Chiết Chi, nhẹ mỉm cười:" Ta mặc kệ lần này hắn là muốn lợi dụng ta, hay là muốn Tô gia để xuống đề phòng, hắn cứ việc làm đi. Ta chính là chết, cũng không tin hắn nửa câu."

Nàng nói bình tĩnh như vậy, trong đó phải có bao nhiêu ngoan ý. Ngoài điện Hạ Lan Tử Hành không tiếng động cười khổ, bàn tay hướng về phía cửa định đẩy ra, nhưng cuối cùng lại rụt trở về.

Hắn quay đầu trở về, chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ nhu nhược như vậy. Nhưng hắn bây giờ quả thật không biết nên đối mặt với Tô Dư như thế nào, lại càng không biết hắn nên làm thế nào để bù đắp cho nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.