Trời Không Tác Thành

Chương 20: Dơ bẩn! Hạ lưu! Tục khí!




– Edit & Beta: Pianvy Kim –

Mấy ngày Triệu Kiều bận công việc cho Quy Âm Đường, không có thời gian đâu để tâm đến những chuyện khác, cho nên cũng không hỏi có ai tùy giá tiếp đãi sứ đoàn, bởi thế nàng không biết rằng Hạ Uyên cũng tới.

Từ 20/12 bỏ đi khỏi nhà hắn, hai người đã nửa tháng chưa gặp. Giờ phút này bất ngờ đối mắt, trong thâm tâm nàng dâng lên một cảm giác hoảng hốt, lại giống như đã trải qua mấy đời.

Hình như hắn hồi phục rất tốt, chí ít cũng không có vẻ mệt mỏi khi mới tỉnh lại.

Mắt sáng rạng rỡ, đôi lông mày rậm nhuốm ráng nắng vàng.

Võ bào gấm màu thiên thủy vừa vặn bó lại chiếc eo gầy, áo lụa mỏng hoa lệ phủ bên ngoài. 

Cả người nhìn qua thần thái sáng láng, trang phục đơn giản lưu loát mà không mất vẻ phong nhã hào hoa.

Tuấn đĩnh nổi bật, sang trọng trầm ổn, quả thực là bộ dáng công tử thế gia nên có.

Còn là hình tượng thường xuyên xuất hiện trong mơ mộng của các thiếu nữ tươi trẻ ngây ngô.

Triệu Kiều thu hồi ánh mắt, âm thầm cười nhạt.

Nhìn nhãn thần liền biết hắn chẳng có một chút luyến lưu nàng, có đẹp mã hơn nữa thì cũng liên quan gì nàng chứ.

Chỉ là một kẻ lạnh như băng mà thôi, nàng cũng chẳng thèm nhìn nhiều. Hừ.

Bên kia, Hạ Uyên bước đến khi cách hai người Triệu Kiều cùng Tuế Hành Chu khoảng năm bước thì ngừng lại, một bước cũng không tiến thêm.

Hạ Uyên cùng Tuế Hành Chu nửa năm trước ẩu đả giữa đường, trong kinh thành rất nhiều người biết, cho nên ngay cả mấy người hầu trong hành cung ngoại ô này cũng nghe được ít nhiều.

Không lâu sau lần ẩu đả kia, Tuế Hành Chu phụng chỉ đến vùng duyên hải tiếp đón sứ thần ngoại bang, cuối tháng mười hai mới hồi kinh, hôm nay chính là lần đầu tiên hai người này gặp lại sau nửa năm.

Nhưng bọn họ đều là những kẻ đi theo thái thượng hoàng từ lâu, tất nhiên là cao thủ trong cao thủ, đối với mấy chuyện thị phi như thế này, sau lưng có thể sẽ lén lút đàm tiếu vài câu, nhưng ngoài đời thấy hai kẻ kia gặp mặt, trong lòng mặc dù khẩn trương thấp thỏm, sợ xảy ra ẩu đả, cũng sẽ đều không thể hiện ra ngoài.

Người hầu dẫn đường rũ mắt, tươi cười nhã nhặn: “Triệu nhị cô nương an hảo, Tuế đại nhân an hảo.”

Gật đầu đáp lễ xong, Tuế Hành Chu chấp tay, trịnh trọng hành lễ: “Hạ đại nhân an hảo.”

Chức vị của hắn thấp hơn Hạ Uyên, vẫn nên chào hỏi trước.

Hạ Uyên thần sắc bình thản, không kiêu không ngạo, quy tắc đáp lễ: “Tuế đại nhân an hảo.”

Khách sáo hàn huyên, không khí mặc dù có chút lạnh lùng, nhưng cũng không hề thất lễ, hoàn toàn không có cảnh tượng giương cung bạt kiếm như người ta tưởng tượng.

“Triệu nhị cô nương an hảo.”

Triệu Kiều cười giả lả đối lại: “Hạ đại nhân trọng thương mới hồi phục, hôm nay lại đi một đường xe ngựa vất vả, vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút.”

*****

Bước vào tiểu viện, Trung Khánh vội vàng đem hành lý ra kiểm tra, không yên tâm nói: “Thất gia, ngài thật sự không thể mặc quan bào suốt ba ngày được… A, thất gia, ngài làm gì với tóc ngài vậy?”

Hạ Uyên ngồi trên giường trước cửa sổ không ngờ hắn đột nhiên quay đầu nhìn mình, xấu hổ thả tay xuống, lạnh lùng liếc một cái: “Đau đầu.”

Có quan thái y tỉ mỉ chữa trị, lại chăm chút điều dưỡng gần một tháng, vết thương trên đầu Hạ Uyên cơ hồ đã bắt đầu kết vảy, giấu trong tóc rất khó nhận ra, gần đây y quan lại nói không cần bôi thuốc mỡ nữa, chỉ cần uống thuốc tan máu bầm là được.

Trung Khánh cả ngày chiếu cố hắn, biết chuyện vô cùng rõ, nín cười nói thầm: Đau đầu cái gì, ta thấy ngài là đau lòng mới đúng.

Ánh mắt kiểu “ta biết tỏng” đó khiến Hạ Uyên có chút buồn bực: “Ngươi cười cái gì?”

“Ta không cười,” Trung Khánh thấy hắn bắt đầu có xu hướng giận chó đánh mèo, liền vội vàng trấn an, “Này nha, thất gia, ngài đừng suy nghĩ nhiều. Ta thấy Triệu nhị cô nương vẫn còn quan tâm ngài, nếu không đã chẳng nói ngài tranh thủ nghỉ ngơi sớm.”

Hạ Uyên hừ lạnh một tiếng đứng dậy.

Đừng tưởng hắn không biết, nàng ấy vừa rồi nói thế, chính là vì muốn mau chóng xua hắn đi, miễn cho đừng quấy rầy nàng trò chuyện vui vẻ với Tuế Hành Chu.

“Thất gia, ngài muốn ra ngoài sao?”

“Ai nói ta muốn đi ra ngoài?” Hạ Uyên nhanh chóng thu chân, quay người lại ngồi lên sạp giường nhỏ, nhấc chén trà trên bàn lên, “Ta thà uống trà.”

Trung Khánh cắn lưỡi, cố gắng nén xuống giọng cười: “Thất gia, hay là chúng ta đi tiệc trà xã giao với mọi người một chút?”

“Ngậm miệng! Lo làm việc của ngươi đi!”

Hạ Uyên mạnh mẽ dằn cái ly không xuống, đạp một bước dài, để lại cho Trung Khánh một cái bóng lưng mạnh mẽ.

*****

Khi hắn trở lại, từ xa đã có thể nhìn thấy Triệu Kiều cùng Tuế Hành Chu vẫn còn đang đứng dưới tàng cây nói chuyện.

Dưới bóng cây, hai kẻ kia đứng cách nhau tầm nửa cánh tay, cười nói đến là vui vẻ, bầu không khí vừa thân mật vừa vô tư.

Hạ Uyên hắn thật không rõ, vì sao chính mình lại cảm thấy cái khoảng cách kia gần đến mức ngứa mắt, cũng như không rõ nguyên nhân bản thân đột nhiên muốn quay trở lại nhìn.

Hắn cọ lưỡi vào quai hàm, vừa đi vừa nhíu mày. Trà trong hành cung sao lại chua như vậy?

Mới uống một chén nhỏ, đã cảm thấy răng môi đều chua chát.

Phía Tuế Hành Chu đứng ngẫu nhiên đối diện với Hạ Uyên, cho nên lập tức trông thấy hắn.

“Hạ đại nhân?”

Nghe thấy Tuế Hành Chu nghi hoặc gọi, Triệu Kiều thuận theo ánh mắt hắn quay đầu.

Nàng cau mày, nụ cười khẽ tắt, không lên tiếng.

Hạ Uyên chân dài rảo bước tiến đến, nghiêm túc nói: “Đã quấy rầy. Ta đột nhiên nhớ ra có chuyện quan trọng cần nói với Triệu nhị cô nương.”

Tuế Hành Chu liếc nhìn Triệu Kiều.

Nàng vẫn im lặng, tầm mắt buông xuống như có điều suy nghĩ.

“Vậy hai người nói chuyện tiếp đi, ta đợi.” Hạ Uyên khẽ vuốt cằm, dáng vẻ trầm ổn.

Triệu Kiều rốt cuộc giương mắt lên, nhìn Tuế Hành Chu cười nói: “Hành Chu huynh, hẹn hôm khác lại nói chuyện nhé.”

“Được.” Tuế Hành Chu mỉm cười gật đầu, sau đó chấp tay làm lễ với Hạ Uyên, rồi cất bước đi về cửa sân đối diện.

Dưới bóng cây, chỉ còn hai chiếc bóng Triệu Kiều và Hạ Uyên nhìn về một hướng.

Trời chiều đông, vạn vật ôn nhu tĩnh mịch, ngoại trừ tiếng cười hào sảng của Tề Tự Nguyên đôi khi loáng thoáng truyền đến, thì không hề nghe thấy tạp âm nào khác.

Triệu Kiều trừng mắt, quay mặt ra phía khác: “Tìm ta có việc gì?”

Câu hỏi này của nàng vừa ôn hòa, vừa lạnh lùng. Không địch ý, cũng chẳng phải có tình quan tâm.

Hạ Uyên nhìn lên đường cong nửa mặt nàng, mềm mại và rực rỡ quá, trong đầu lập tức một mảnh trắng xóa, lời định nói cũng quên sạch trơn.

Chính hắn còn chẳng biết muốn gặp nàng để nói gì.

“Hạ Uyên,” Triệu Kiều buồn cười nâng môi, “Nếu ngươi chưa nghĩ ra tính nói gì, vậy ta…”

Thấy nàng có vẻ muốn bỏ đi, Hạ Uyên nắm tay bịt miệng ho khan mấy tiếng, ánh mắt vừa sinh động vừa mơ hồ: “Ta nghĩ, muốn tìm cô cùng thảo luận một vấn đề.”

Triệu Kiều nhướng mày: “Vấn đề gì?”

Bỗng dưng nàng có dự cảm, thứ cái tên chết tiệt này sắp nói, đại khái sẽ không phải tiếng người.

“Chuyện là, Lạnh Như Băng không thể bị Hung Dữ Dằn một đao đâm chết được, như vậy không hợp lẽ thường,” Hạ Uyên hắng giọng một cái, cố gắng tiếp tục, “Trong chuyện có nói, Hung Dữ Dằn bị Lạnh Như Băng theo dõi suốt mười ngày mà hoàn toàn không thoát được, khó chịu nổi nóng. Vậy cũng có nghĩa, võ nghệ của Lạnh Như Băng lợi hại hơn Hung Dữ Dằn nhiều.”

Ồ ồ ồ, cũng kiêu ngạo gớm nhỉ?

Triệu Kiều cảm thấy thật tức cười, nghiêng đầu ngạo nghễ nhìn: “Vậy còn ngươi, ngươi cảm thấy trọng thương hôn mê tỉnh lại xong, chuyện gì cũng nhớ, riêng có một năm kia thì ném mất, thế có hợp lẽ thường hay không?”

Chủ đề nhảy vọt, Hạ Uyên ngẩn người, lắc đầu.

“Một kẻ sống sờ sờ như ngươi còn xảy ra chuyện không hợp lẽ thường, thế ta kể chuyện cho người khác nghe, không hợp lẽ thường thì có gì kỳ quái sao?!” Triệu Kiều nổi giận đưa ngón trỏ ra đâm lên bả vai hắn một cái, “Ta muốn hắn bị đâm chết, thì hắn phải bị đâm chết, muốn hắn bị Thủy Liên Châu bắn vỡ đầu, thì phải bị bắn vỡ đầu! Chỉ là một tên đầu heo lạnh như đá còn không nhớ được gì, ta muốn tức giận cũng không được chắc?!”

“Không phải không được,” Hạ Uyên cũng không biết chính mình vì sao đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, hụt hơi, rút lui hai bước, “Ta chỉ muốn hỏi một chút.”

Triệu Kiều thu tay, nhắm mắt mím môi, cố sức bình phục tâm tư đột nhiên mất khống chế.

Thấy nàng nổi nóng, Hạ Uyên rũ mắt: “Ta thật vẫn chưa nghĩ ra chuyện của chúng ta nên làm thế nào.”

Miệng hồ lô khó có khi phun được lời thẳng thắn, khiến Triệu Kiều có chút vui mừng thở ra một ngụm trọc khí.

“Không dám giấu, ta cũng chưa nghĩ ra.” Nàng từ từ mở mắt, nghiêm túc nhìn hắn, “Chúng ta bình tâm, nghĩ kĩ rồi lại nói. Ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ, cũng như không làm phiền ngươi. Ngươi cũng cách xa ta một chút, đừng đột nhiên đứng trước mặt ta nói mấy câu vớ vẩn nữa.”

Nàng tính tình nóng nảy, có nhiều khi nóng đến hun đầu óc, làm nhiều chuyện mà bản thân cũng phải sợ.

Nơi này là hành cung, có sứ đoàn ngoại bang ở, nếu làm cớ cho họ chê cười, người duy nhất mất thể diện sẽ không chỉ mỗi mình nàng.

“Hoặc có thể như cô từng nói, chúng ta coi như gạt bỏ hoàn toàn chuyện lúc trước, nhận thức lại từ đầu.” Hạ Uyên đáp lại ánh mắt nàng, mấp môi.

Triệu Kiều quay đầu: “Lúc nói câu đó ta chưa cân nhắc chu toàn, cũng quá coi trọng bản thân.”

Khi đó nàng tưởng mình có thể bình tĩnh đối lại ánh mắt xa lạ cùng thái độ khách sáo của hắn, nhưng thử qua mới biết, thật sự làm không nổi.

Hạ Uyên đối với nàng tuyệt chẳng phải người lạ, đối mặt với thái độ dửng dưng của hắn, trong lòng nàng sẽ đau nhức, ủy khuất, nổi trận lôi đình, và mất khống chế.

Căn bản không có cách nào đối diện với hắn.

“Tóm lại là, chuyện “nhận thức lại” kia, đề nghị không xem xét.”

Hạ Uyên nghiêm mặt, có chút buồn bực: “Đây là lật lọng.”

“Nói văn thơ vậy ta không nghe hiểu được,” Triệu Kiều nhấc cằm lên, đưa mắt nhìn trời, “Dù sao ta cũng tùy hứng quen thân, tính tình nóng nảy, không nói đạo lý, nói trở mặt là trở mặt luôn.”

Trong trí nhớ của hắn, Triệu Kiều nàng chính là có cái đức hạnh kiểu này, nàng biết.

“Nói đạo lý một chút,” Hai tay chắp sau lưng hắn bất lực chậm chạp nắm thành quyền, có chút chán nản, “Dạng không quen không thân thế này cần có quá trình tìm hiểu. Không thể nào đột nhiên thân thiết ngay được, đều là từ quan hệ bằng hữu mà nâng lên.”

“Ta và ngươi không làm bằng hữu được đâu.”

Triệu Kiều trông hắn một chút, nửa ngày sau đột nhiên tỉnh táo: “Ta nhổ vào! Ai nói ta muốn cái dạng bằng hữu đó?! (*) Nghĩ vớ vẩn gì vậy? Dơ bẩn! Hạ lưu! Tục khí!”

Hét xong lập tức quay người chạy về hướng cửa sân cách đấy không xa, bước chân vô cùng nhanh nhẹn, rất giống như bị chó đuổi.

Đột nhiên bị chửi đến váng đầu, Hạ Uyên chỉ thấy tai ong lên, nhịp tim đập dồn, cả người ngẩn ra trố mắt một lúc, mới chậm rãi giơ tay lên, hết sức vô tội rờ lên vành tai nóng hổi chẳng rõ nguyên nhân.

Hắn nói gì mà lại “dơ bẩn, hạ lưu, tục khí”?

Nàng ấy hiểm lầm gì sao?

Cô nương này, ăn cướp còn la làng, lại còn hung dữ.

Đột nhiên không hiểu vì sao rất muốn cười.

Hạ Uyên mím môi, đờ đẫn trông về phía cửa sân nàng vừa chạy vào.

Ánh mắt dừng lại một chút, lại nhìn về phía viện bên trái chỉ cách một bức tường…

Nếu hắn nhớ không lầm, hình như Tuế Hành Chu khi nãy vào trong cái viện bên trái đó?!

Khỏi soi gương cũng biết, nụ cười chưa kịp nở kia, dần dần tắt ngóm.


Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Uyên: Excuse me??? Này là xếp số phòng kiểu gì?! Dơ bẩn! Hạ lưu! Tục khí!


(*) Bằng hữu: có thể là quan hệ bạn bè, cũng có thể là người yêu. Cũng như nói “bạn trai/bạn gái” ở tiếng Việt, hiểu là bạn bè hay bồ bịch tùy hoàn cảnh.


Editor:

Gần đây thấy lượt view của page (lại) đột nhiên tăng cao. Mọi người đến đây từ FB sao?

Dạo này mọi người vẫn khỏe cả chứ? Nghe nói tình hình dịch bệnh ở Việt Nam đã trong kiểm soát rồi. Nhưng dù vậy vẫn nên cẩn thận khi tiếp xúc với những người đến từ nơi có dịch để đảm bảo an toàn cho bản thân nhé! Mong mọi người luôn khỏe mạnh!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.