Trời Không Tác Thành

Chương 11




– Edit & Beta: Pianvy Kim –

Trong ấn tượng mọi người, Hạ Uyên là một kẻ nghiêm túc ít lời, chính trực đáng tin, cho nên ngay cả khi hắn nói dối, cũng sẽ không bị người ta nghi ngờ, mà ngược lại còn tưởng chính mình nhầm.

“Hôm qua ta có cất kĩ đồ của nhị cô nương lên bàn sách. Lúc đó chắc thất gia đang suy nghĩ cho nên không để ý.”

Trung Khánh nhìn Hạ Uyên không có ý đáp lại, liền nhìn Triệu Kiều cười trấn an: “Nhị cô nương, mời ngài cùng thất gia vào sảnh dùng trà tạm, đợi ta mang đồ đến cho ngài.”

Triệu Kiều gật đầu: “Được, không cần vội.”

Thực ra cũng chẳng phải nàng không vội gì, mà chỉ là do bây giờ không ở trong địa bàn an toàn của mình, phóng khoáng quá không tốt, phải thu liễm một chút.

Dù sao Triệu Kiều và Hạ Uyên cũng vừa cãi nhau một trận hôm qua, sau khi Trung Khánh rời đi, chỉ còn lại hai kẻ hai mặt nhìn nhau, khó tránh khỏi mấy phần lúng túng.

Hôm qua đập bàn chính là nàng, hậm hực bỏ đi cũng là nàng. Mà hôm nay, mượn cớ tìm đồ mà đến, lại vẫn là nàng.

Ngẫm lại, liền cảm thấy chính mình đập bàn cãi lộn chính là rảnh rỗi đi sinh sự.

Ngay khi nàng không biết nên nói gì, Hạ Uyên xoay người, chỉ tay vào sảnh: “Chúng ta vào sảnh ngồi nói chuyện.”

Mặt trời gần hướng về tây, cơn gió lạnh nhàn nhạt quét qua tóc mai Triệu Kiều.

Nàng bị lạnh nên giật mình, đưa hai tay lên xoa xoa tai: “Không cần, ta đứng bên ngoài nói chuyện cũng được.”

“Triệu nhị cô nương,” Hạ Uyên tận lực giữ ngữ khí hòa hoãn, “Sự tình đã đến mức này, là ta hay cô nương cũng khó chịu như nhau. Đã như thế, chúng ta bình tĩnh ngồi xuống bàn luận, dù sao cũng tốt hơn giương cung bạt kiếm nhiều lần, có phải không?”

Triệu Kiều chậm rãi buông hai tay đang áp trên tai xuống, nhìn chằm chằm hắn, một lát sau, tươi sáng cười kêu: “Phải!”

Tuy nói nhị cô nương Tín vương phủ “thanh danh” có chút không đáng khen, nhưng tướng mạo của nàng thì không một kẻ nào dám tranh luận, đều phải thừa nhận nàng là một mỹ nhân.

Đặc biệt là đôi mắt hạnh biết nói long lanh nhu hòa kia, mỗi lần liếc nhìn lại như phát sáng, linh động cực điểm, sóng mắt lưu chuyển, lộ ra mọi hỉ nộ ái ố bên trong.

Giờ phút này, nàng chậm rãi hé môi cười, giống như ánh mặt trời mùa đông không báo trước mọc lên, phá tan mây mù, tỏa sáng rực rỡ, đến mức khiến Hạ Uyên cảm thấy hơi sợ hãi, vội vàng quay mặt đi không dám nhìn.

Nói chuyện thì cứ nói đi, đột nhiên cười lên như vậy là có ý gì?!

“Ta nghĩ hôm nay huynh uống trà no bụng rồi, cho nên mới nói không cần đi vào,” Nụ cười trên mặt Triệu Kiều càng thêm thoải mái, “Huynh ôn tồn dỗ dành như vậy, làm sao ta lại cáu giận được?”

Chỉ là ôn tồn, chứ không hề dỗ dành nhé. Hạ Uyên trong lòng thầm nghĩ, ngoài miệng lại nói: “Đa tạ nhị cô nương thông cảm. Không còn giận nữa thì tốt.”

Đã đồng ý người ta sẽ nói chuyện đàng hoàng, Triệu Kiều cũng không nói thêm lời thừa, thoải mái đi thẳng vào vấn đề.

“Mấy ngày nay đầu óc ta hỗn loạn, mặc dù biết huynh không liên quan gì, nhưng mà vẫn rất buồn bã, lại không nghĩ ra được biện pháp nào, cho nên cũng khó mà nói chuyện thẳng thắn. Hôm qua ta giận dữ là do máu nóng dồn lên não, dĩ vãng đều là huynh nhượng bộ ta, ta đã sớm quen.”

Một lời nói ra, hai người cũng không thấy quá mức khó chịu.

Hạ Uyên hơi rũ mắt, chân thành đáp: “Thật xin lỗi. Mấy ngày nay ta đã nghe người khác nói rất nhiều, cũng đã cố hết sức suy nghĩ, nhưng chung quy vẫn không thể nhớ được gì.”

“Từ khi huynh tỉnh lại đã tạ lỗi ta mấy lần rồi. Đúng ra, cũng chẳng phải huynh tự đập thương đầu mình…”

Triệu Kiều khoát tay, khẽ phồng hai má: “Quên đi, ta cũng không giỏi ăn nói. Nhưng ta có chủ ý này, huynh có muốn nghe một chút không?”

“Được.” Hạ Uyên hơi nheo mắt, thầm nhìn nàng bị lạnh đến mức phiếm hồng tai, không biết vì sao cảm giác có chút chói mắt.

Triệu Kiều chống nạnh, cúi đầu hít sâu một hơi rồi tuôn một tràng thật nhanh: “Tương lai thế nào, chúng ta trước mắt mặc kệ. Không bằng thử xem, một lần nữa thử “nhận thức” lại?”

Hạ Uyên ngẩn người: “Nhận thức lại thế nào?”

“Kỳ thật ta cũng không chắc chắn nên làm thế nào,” Triệu Kiều ngẩng đầu, khóe miệng bất đắc dĩ giật giật, “Dù sao thời gian tới huynh cũng chỉ ở nhà dưỡng thương, vậy ta mỗi ngày đều qua thăm huynh một chút, có được không?”

Hạ Uyên không cự tuyệt, lại chẳng biết mình đã tự đào hố: “Nhưng ta có thể vẫn không nhớ ra được gì, sợ rằng sẽ khiến cô khó chịu.”

“Chuyện đó không sao,” Triệu Kiều chớp chớp mắt cười, “Nhiều lần khó chịu, có khi ta lại thấy huynh không tốt như ta nghĩ nha!”

Từ khi Đại Chu lập quốc đến nay, quan điểm về tình cảm nam nữ của người dân xem như khá thoáng. Chỉ cần không phải có ý đồi bại, thì những chuyện tình cảm “tình sinh thì hợp, tình đi thì tán” trước hôn nhân, cũng không phải là thứ gì to tát.

Bất quá, Triệu Kiều vẫn nhớ Hạ Uyên đã quên chuyện tình yêu giữa nàng và hắn, cho nên không thể nói buông là buông được.

Dù biết hắn nói rất đúng, rằng trước mắt sẽ không đối xử với nàng như trong quá khứ, mà nàng cũng nhất định vì vậy mà thất vọng, khó chịu, nhưng như thế mới càng không thể làm gì đã vội bỏ cuộc được.

Dù sao cũng phải cho một cái công đạo cho một năm kia, Hạ Uyên đã từng nâng niu nàng như trứng như hoa trong lòng.

*****

Trung Khánh đương nhiên không thể tìm ra mặt dây chuyền tiểu hồ ly.

“Thật lạ, ta thực sự đã để nó lên bàn sách a!”

Triệu Kiều mặc dù sốt ruột, nhưng vẫn nhịn được nóng nảy, không có giận chó đánh mèo trách cứ hắn: “Hay là ngươi nhặt được ở chỗ khác mà nhớ nhầm? Trung Khánh ngươi đừng đi lung tung nữa, đứng ở đây nghĩ thật kĩ lại xem. Vật kia đối với ta rất quan trọng, nếu không tìm được, ta…”

Nếu không tìm được thì thế nào? Chẳng lẽ đem Trung Khánh xé đi?

Triệu Kiều gấp đến độ không cười nổi nữa, khóe môi dần dần trễ xuống: “Hạ Uyên, ta có thể đến thư phòng của huynh tìm một chuyến không?”

“Cái mặt dây chuyền kia quý giá lắm sao?” Đuôi lông mày hắn khẽ nhướng lên.

Hắn mặc dù không hiểu biết về mấy thứ châu ngọc trang sức lắm, nhưng cũng biết đá thạch anh không hề hiếm lạ gì, chí ít là đối với nhị cô nương Tín vương phủ mà nói, có mất một cái mặt dây chuyền thạch anh đi nữa, thì cũng tuyệt đối khó mà buồn đến mức khóc lóc được.

“Đương nhiên quý giá! Kia là quà sinh nhật của bằng hữu ta đặc biệt tặng.” Triệu Kiều ảo não nắm tay gõ trán, “Ta gần đây lúc nào cũng không tập trung, mất một đêm mới phát hiện ra.”

“Đừng gõ nữa,” Hạ Uyên cũng không hiểu mình bứt rứt chỗ nào, “Ta dẫn cô đi thư phòng.”

Triệu Kiều đuổi theo bước chân của hắn, sau khi vào thư phòng cũng không quan tâm đến cái khác, chỗ cao chỗ thấp, tất cả xó xỉnh đều không buông tha, cẩn thận tìm qua mọi ngõ ngách.

Hạ Uyên đứng bên cạnh giá sách sau lưng nàng, ngón tay dài tùy ý gẩy từng quyển ra, bộ dáng như đang giúp đỡ tìm kiếm.

Sắc mặt hắn không một gợn sóng, có điều khóe mắt liếc nàng càng lúc càng sốt ruột, mi tâm cũng theo đó mà nhíu không ngừng.

Một lúc lâu sau, hắn chợt mở miệng: “Là cái này sao?”

Hai ngón tay dài móc lấy sợi dây hồng, tiểu hồ ly cười tủm tỉm treo lơ lửng giữa không trung.

Giây phút Triệu Kiều ngoái nhìn, cau mày lập tức giãn ra, cơ hồ là bay tới kêu: “Không sai không sai! Trung Khánh đồ ngốc. Rõ ràng để lên trên giá sách, thế mà lại nhớ là bàn đọc sách.”

Nàng nắm chặt chiếc mặt dây chuyền tiểu hồ ly trong lòng bàn tay, nghiêng qua nghiêng lại xem xét một lúc lâu, rồi đột nhiên cầm hướng lên môi, hôn chụt một cái.

Đồ mất nay đã tìm lại khiến nàng cười vui sướng đến ngọt ngào, Hạ Uyên trong lòng trào lên một tư vị khó tả.

“Cô nương vừa nói, đây là quà sinh nhật?” Hắn bỏ qua một bên tư vị kia, giả như thuận miệng hỏi.

Triệu Kiều cho mặt dây chuyền vào túi, có chút kiêu ngạo đáp: “Đúng vậy. Là bằng hữu của ta tự tay điêu khắc nên, độc nhất vô nhị!”

“Sinh nhật của cô là ngày nào?”

Không ngờ tới hắn sẽ hỏi, Triệu Kiều trố mắt nửa ngày, thăm dò hỏi lại: “Huynh hỏi ngày sinh nhật của ta, chẳng lẽ là… muốn tặng ta một phần quà ư?”

Ngoài tặng quà ra thì còn gì nữa chắc? Hỏi sinh nhật mà không hỏi bát tự, chẳng lẽ để bốc xem có hợp mệnh kết hôn không à? Hạ Uyên nhẹ rủ mi mắt, cố nén xúc động muốn trợn mắt nhìn nàng.

“Ra vậy, về tình về lý đúng là nên tặng.”

Bỏ qua chuyện giữa Triệu Kiều và Hạ Uyên, hai nhà Tín vương phủ và Phong Nam Hạ thị ở kinh thành rất thường xuyên gặp nhau.

Nếu không biết thì thôi, nhưng đã biết sinh nhật nàng sắp đến, lấy phong cách của Hạ Uyên, chắc chắn sẽ không thất lễ làm bộ không biết.

Thấy hắn chủ động đề nghị tặng quà, Triệu Kiều bỗng dưng nhớ tới chuyện cũ, cười ra tiếng nói: “Đừng khách khí như vậy, ta van huynh.”

Ước chừng thời điểm này năm ngoái, là lúc hai người bọn họ đang từ Khánh châu ngược dòng về kinh. Chỉ vì Triệu Kiều trong lúc vô tình nắm phải tay Hạ Uyên, hắn liền ngày ngày bám theo nàng, phòng nàng đem chuyện này kể ra ngoài.

Khi đó hai người chưa quen biết, một cái mặt cười khách khí cũng chẳng thèm cho đối phương.

Bất quá, lúc Hạ Uyên biết sinh nhật nàng sắp đến, thì vẫn lễ phép đưa một phần quà tới.

Không quen biết cũng chẳng quan hệ thân mật, hắn không biết nên tặng gì cho phù hợp, nên dứt khoát đưa ngân phiếu cho nàng.

Đối với những người xa lạ, hắn luôn bày vẻ lãnh đạm ít nói, vừa vặn khi đó lại là ngay sau sự kiện Triệu Kiều cầm nhầm tay, hắn mặt không biểu tình đưa tấm ngân phiếu trước mặt nàng, lấy tính tình hay suy nghĩ của Triệu Kiều, nhìn thế nào cũng thấy giống như “phí bị miệng”.

Tưởng hắn nghĩ mình là kẻ lừa đảo hạ lưu, Triệu Kiều tức giận đến mức suýt nữa nhét tấm ngân phiếu kia vào miệng hắn.

Đương nhiên, những việc này, Hạ Uyên đều không nhớ.

Bởi vì nó liên quan đến sự việc hồi kinh từ Khánh châu, sợ hắn lại đau đầu tái mặt như lần trước, Triệu Kiều không định kể lại tỉ mỉ, chỉ cười cười liên tục khoát tay.

“Có tâm ý là được rồi. Có trời mới biết huynh định tặng ta cái quỷ gì.”

Hạ Uyên híp mắt: “Vậy cô nương muốn gì cứ nói ra, ta sẽ tặng cô.:

Thấy hắn vẫn không hiểu, Triệu Kiều thu lại nụ cười, ranh ma nhìn hắn: “Thật chứ? Ta muốn gì huynh cũng tặng?”

Bỗng cảm giác được một ánh mắt kì lạ rơi trên môi mình.

“Nói gì thì nói, đừng đưa mắt lung tung.” Hạ Uyên khẽ cắn răng, hai gò má gồ lên buồn bực, “Không thể yêu cầu khác thường. Hơn nữa, ta là người tự quyết định xem có khác thường hay không.”

“À,” Triệu Kiều như có như không cười, “Nếu ta muốn một cái dây chuyền mới, do huynh tự bện, vậy có coi là khác thường không?”

“Có,” Hạ Uyên không chút do dự bác bỏ, “Thỉnh nhị cô nương nghĩ thứ khác.”

Đừng tưởng hắn đoán không ra, nàng muốn dây chuyền mới, đơn giản là vì muốn phối với cái mặt dây chuyền hồ ly để tặng cho Tuế Hành Chu chứ gì!

Qùa tặng của hắn, không lẽ lại rơi vào tay Tuế Hành Chu chắc?

Ý tưởng này đâu chỉ khác thường, mà còn quá phận khác thường mới đúng.


Tác giả có lời muốn nói:

Mấy ngày nay có nhiều người bình luận, cho nên hôm nay muốn nói một chút.

Mọi người đừng gấp, tình tiết nam truy vả mặt nhất định sẽ có. Bất quá chuyện xưa cũng cần vài tiết tấu thúc đẩy, một chút triển khai hợp lý.

Hiện tại đang trong giai đoạn Triệu Kiều trải qua một đoạn đau lòng chua xát, chưa thể dễ dàng buông tay hoặc lạnh lòng. Dù sao người quên quá khứ cũng là Hạ Uyên, mặc dù hắn mơ hồ có điểm bị hấp dẫn, nhưng cho đến lúc này A Kiều trong ấn tượng hắn vẫn là “không đặc biệt tốt cũng không quá quen thuộc”. Mặc dù mọi người đều nói bọn hắn là một đôi, nhưng trí nhớ của hắn không khớp, cho nên không thể tưởng tượng được. Nếu A Kiều có lập tức bỏ đi chăng nữa, cũng sẽ không đến mức tự vả đau lòng gì.

Mà sinh hoạt hai người không gặp gỡ quá nhiều, giai đoạn này A Kiều lại không để ý hắn, quan hệ hai người sẽ từng bước gần nhau.

Tóm lại tôi đã định viết như thế, tự vả nhất định sẽ tự vả, ngạo kiều không quan tâm nhất định sẽ chạy theo lấy lòng, mời tổ chức yên tâm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.