Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp

Chương 15: Anh càng như vậy cô càng cảm thấy anh hết thuốc chữa.




Trương Mạn đứng ngay sau lưng anh, cách anh một khoảng rất gần, nhưng nghe anh dùng chất giọng dịu dàng như vậy gọi điện thoại cho một cô bé khác.

—— Làm người có cỡ nào khó chịu.

Cô không ngừng tự thuyết phục mình trong lòng, nói biết đâu cô gái kia là bà con của Lý Duy thì sao, hoặc giả là một người bạn thân nào đó, cho dù cô chưa từng nghe anh nói qua.

Cô kiên nhẫn chờ anh cúp điện thoại, cười gượng, kìm nén cơn ghen sắp nổ tung trong lòng, làm bộ vô tình hỏi anh: “Lý Duy, cậu vừa gọi điện thoại à? Ờm… cậu còn có bạn bè khác hả, Janet… là ai vậy?”

Lúc hỏi cũng không dám nhìn anh, cúi đầu, theo quán tính mũi giày cọ cọ trên mặt đất, căng thẳng đến nỗi cả lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

Cậu thiếu niên trả lời không chút do dự: “Janet là mẹ tôi, vừa rồi tôi gọi điện thoại cho mẹ.”

Nghe được câu trả lời này, trái tim dón đầy chua xót bỗng được thả lỏng, thì ra là mẹ của anh ấy.

Khóe miệng cô cong cong đầy ngọt ngào, cô mỉm cười gật đầu với anh, mắt mày cong cong.

—— Đã nói mà, làm thế nào anh có thể dịu dàng với một cô gái khác chứ? Đối với anh mà nói, cô nhất định là người đặc biệt kia.

Nhưng lúc đó Trương Mạn không thấy rằng, Trần Phi Nhi đứng một bên nghe được câu trả lời của cậu thiếu niên, trong nháy mắt kia sắc mặt bỗng thay đổi.

Sau đó, Trần Phi Nhi ba chân bốn cẳng kéo cô đi, rất nghiêm túc nói với cô rằng, Lý Duy đang nói dối.

“Mạn Mạn… vừa rồi cậu ấy nói dối đấy, tớ nghe người ta nói rằng bởi vì khó sinh mà vừa sinh cậu ấy ra thì mẹ cậu ấy đã qua đời. Nhất định là cậu ấy đã có bạn gái, Mạn Mạn, lẽ nào cậu thích cậu ấy?”

Tình yêu ngây ngốc của người trẻ tuổi, phản ứng đầu tiên chính là thề thốt phủ nhận.

“Không có ah, tớ nào có thích cậu ấy chứ.”

Mặc dù phủ nhận tình cảm đối với anh, nhưng Trương Mạn vẫn như cũ lựa chọn tin tưởng cậu thiếu niên mà cô thầm thích: “Phi Nhi, chắc là cậu nghe hay nhớ nhầm rồi, cậu ấy không cần phải nói dối mấy loại chuyện như này đâu.”

Khi đó ánh tà dương phủ lên đỉnh đầu cô, khiến gò má cô nhiễm một tầng hồng nhạt, cô cười đến kiên định mà rực rỡ. Cô cảm thấy mình rất lí trí và dũng cảm, không bị ghen tuông làm cho hồ đồ, còn biết xác định rõ đúng sai, còn có thể lựa chọn tin tưởng anh.

Đáng tiếc lời nói dối thì không thể thành sự thật, cho dù người nói ra lời dối trá ấy cũng không ý thức được chính mình đang nói dối.

Trần Phi Nhi thấy cô không tin thì cuống lên, cô ấy dẫn Trương Mạn đi tìm mấy người hàng xóm thuở còn nhỏ của Lý Duy, cũng học chung trường Nhất Trung.

—— “Mẹ Lý Duy hả, bọn tôi chưa từng nhìn thấy dì ấy, tôi nghe mẹ tôi nói dì ấy đã qua đời lúc sinh cậu ấy ra.”

—— “Bố cậu ấy cũng trở nên không bình thường sau khi mẹ cậu ấy qua đời vì khó sinh.”

—— “Đúng vậy, bằng không nếu mẹ cậu ấy còn, cậu ấy cớ gì phải đến cô nhi viện…”

Trương Mạn không nhớ bản thân trở về lớp học như thế nào, song lúc đó làm sao cô có thể biết về căn bệnh của anh, sau khi nghe được những thứ này cô chỉ biết là, Lý Duy thật sự nói dối cô.

Trước đấy có cỡ nào tin tưỡng anh thì bây giờ có từng đấy khó chịu, cô có cảm giác bản thân là một câu chuyện cười, tự cho là đúng cẩn thận bảo vệ trong lòng, còn cảm thấy mình sáng suốt và dũng cảm nữa.

Ha, hóa ra tất cả đều là tự mình đa tình.

Những đề Vật lí khó nhằn, logic và phức tạp anh đều có thể dễ dàng giải ra, nhưng lại dùng một lời nói dối dễ bị vạch trần tới như vậy.

Xem ra anh không hề quan tâm tới cô rồi, đến cả một câu nói dối cũng lười chẳng muốn suy nghĩ.

Mối tình đầu chính là kí ức đau xót nhất trong lòng mỗi thiếu nữ. Đầu tiên là mang tim ngâm trong hủ ô mai, sau đó lại lôi ra vắt mạnh một cái.

—— Anh xem cô là cái gì? Tại sao anh có thể trêu đùa cô như vậy? Thế những dịu dàng trong mắt anh, còn có những cung đường bọn họ thường đi nữa, thậm chí là cái ôm dưới ngọn đèn đường ngày hôm đó, tính là cái gì đây?

Mười bảy tuổi, là lần đầu tiên Trương Mạn thật sự biết được cái gì gọi là đau lòng, lúc đó tim cô như thể bị người ta dùng dao đâm từng nhát từng nhát một.

Hóa ra, lời nói dối của anh là lưỡi dao sắt bén nhất trên thế giới này.

Hôm đó Trương Mạn không lên lớp giờ tự học tối, sau khi về nhà, cô nằm lì trên giường khóc suốt một đêm.

Cô nhận ra rằng, mình đang thất tình. Hoặc là nói, chút tình cảm này, bắt đầu từ chỗ cô, và cũng không bệnh mà chết ở chỗ cô.

Hết thảy những gì cô nghĩ rằng là ngầm hiểu và hiểu ngầm, toàn bộ đều là cô tự mình đa tình. Hay là, Lý Duy mà cô quen biết kia, không thật sự là anh.

—— Mà Lý Duy thật sự, vốn không đặt cô ở trong lòng.

Ngày hôm sau, tâm trạng bình tĩnh hơn một chút thì Trương Mạn quyết định trăm mặt một lời với Lý Duy.

Cô dùng tia hi vọng và chút may rủi cuối cùng, cố gắng khiến cho bản thân trông có vẻ dịu dàng: “Lý Duy, cậu không cần gạt tớ, chỉ cần cậu nói với tớ cô gái kia là ai, tớ có thể hiểu mà.”

Khoảnh khắc đó ánh mắt cậu thiếu niên không hiểu trăng sao gì sất: “… Cô gái nào cơ?”

Anh càng giả ngu, cô càng khó chịu. Trái tim như cắm hàng vạn hòn sỏi nhỏ, không tới mức chảy đầy máu, nhưng lại ma sát rách từng tầng da một, mỗi một lần thở đều mang theo nỗi đau đớn xót buốt người.

—— “Chính là người tên Janet lần trước cậu trò chuyện ấy.”

Vào lúc đó cậu thiếu niên vậy mà cười, trong mắt chất chứa sự dịu dàng khiến cô khó chịu.

Cậu thiếu niên mà cô thầm thích, cậu thiếu niên mà cô cho rằng anh cũng thích mình ấy, lại nói dối không chớp mắt.

—— “Janet là mẹ tôi.”

Trương Mạn nhắm mắt, cô nghe rõ tiếng đáy lòng mình nứt toạt mở ra một thung lũng sâu thẳm, thành phố N tháng mười một nhưng cô lại có cảm giác bản thân đang đứng trên sông băng ở Nam Cực, lạnh đến run lẩy bẩy.

Cùng ngày, cô xin giáo viên chủ nhiệm đổi chỗ ngồi.

Sau khi trở về từ văn phòng giáo viên, Trương Mạn im lặng bắt đầu thu dọn sách vở và những vật dụng khác, chuẩn bị chuyển tới một vị trí trống ở phía bên kia của lớp học.

Lúc đó cậu thiếu niên đang đọc sách, nhìn thấy động tác của cô thì thả quyển sách xuống, xoay người nhìn cô đăm đăm.

Đoạn cô ôm một chồng sách giáo khoa định đi thì cậu thiếu niên kéo ống tay áo cô lại.

Đầu thu thời tiết rất khô hanh nhưng ngày hôm đó lại đổ cơn mưa nhỏ, nước mưa men qua bệ cửa sổ bay vào, mang theo cảm giác mát mẻ.

Ngón tay cậu thiếu niên dùng sức nắm chặt ống tay áo của cô, rồi cứ như vậy yên lặng nhìn cô, viền mắt ửng đỏ.

“Cậu… phải đổi chỗ à?… Tại sao thế?”

Trương Mạn lạnh lùng, muốn gỡ tay anh ra: “Không có tạị sao.”

Nhưng cậu thiếu niên bướng bỉnh nắm chặt ống tay áo của cô, chính là không chịu buông tay, đó là lần Trương Mạn thấy anh bướng bỉnh nhất cho tới nay.

Đôi môi anh khô khốc, đáy mắt vương đầy tơ máu. Anh kéo chặt tay áo cô, yết hầu hơi cuộn, há há miệng.

—— Như thể câu nói tiếp theo chính là bảo cô ở lại.

Anh càng như vậy cô càng cảm thấy anh hết thuốc chữa. Cô có cảm giác nếu bản thân dây dưa với anh nhiều thêm một giây đồng hồ, thì sẽ sụp đổ ngay.

Thế là Trương Mạn không để anh nói ra, cô lần lượt gỡ các ngón tay của anh, cười nhẹ.

“Lý Duy, cậu thật sự khiến tôi cảm thấy chán ghét.”

Giống như ngày hôm đó trong kiếp trước, bên ngoài cửa sổ trời bắt đầu mưa bay bay, không khí man mát.

Trương Mạn vùi đầu vào trong cánh tay, bởi vì mường tượng lại quá khứ mà viền mắt ẩm ướt.

Có lẽ ở kiếp trước mãi cho đến ngày anh mất, cậu thiếu niên mẩn cảm và bướng bỉnh ấy, vẫn không biết lí do tại sao cô rời khỏi anh.

Khi đó sao cô có thể biết, anh chỉ là bị bệnh, trước nay anh chưa từng dối gạt cô chứ.

Nếu lúc đó cô có thể tìm hiểu về anh nhiều thêm một chút, có phải sẽ phát hiện ra, thật ra anh chỉ là bị bệnh không?

Vậy sau đó, phải chăng cô sẽ thử bước vào thế giới của anh, và đi cùng anh cho đến tận cùng. Có phải hay không, cuối cùng anh sẽ không lựa chọn tự sát?

Song khi giả thiết ban đầu đã sai thì làm thế nào có thể cho ra một đáp án chính xác chứ? Những chuyện này vốn dĩ không thể nghĩ, bằng không sẽ rơi vào cái chết tuần hoàn.

Kiếp trước sau khi Lý Duy qua đời, những giả thiết này cứ liên tục xảy ra làm cho Trương Mạn mất ngủ suốt đêm…

Cậu thiếu niên thấy cô gái mới nãy còn rực rỡ tinh thần song giờ ỉu xìu gục đầu xuống bàn, cho rằng cô lại đổ bệnh, hai hàng mày xinh xắn nhăn tít lại.

Anh vươn tay khép cửa sổ lại, cuối cùng không kìm được gọi cô dậy: “Cậu không khỏe sao? Đừng ngủ úp sấp như thế, rất dễ bị cảm lạnh.”

Trương Mạn ngẩng đầu lên, từ tốn ngáp một cái, chớp chớp mắt hòng che giấu tâm tình: “Nào có chứ, tôi chính là buồn ngủ thôi. Cậu nhìn đi, tôi còn chảy cả nước mắt đây nè.”

“Tiết sau là giờ Vật lí, cố gắng nghe giảng, cuối tuần này có bài kiểm tra.”

Trương Mạn vươn vai, nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, khóe môi cong cong.

“… Được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.