Trẫm Bị Cung Phi Trừ Điểm

Chương 4: Hoàng đế cặn bã này không nói lý




Cái gì, tối nay hoàng đế cặn bã muốn đến đây?

Ninh Đoan Trang kinh ngạc.

Thân là cung phi, buổi tối hoàng đế muốn đến là có ý gì, nàng đương nhiên biết rõ.

Nhưng là lần hoàng đế triệu kiến nàng đến Dưỡng Tâm điện, ánh mắt đặc biệt ghét bỏ cùng khiêu khích, nói chuyện lộ ra sự chán ghét nồng đậm...

Lần gặp ở xích đu kia, mặt hoàng đế không cao hứng, muốn nàng đẩy dây xích đu, bộ dáng như muốn bỏ nàng đi lập tức...

Với tình trạng đó, buổi tối còn muốn đến đây...

Tay Ninh Đoan Trang run rẩy một chút, hoàng đế cặn bã này sẽ không phải là tới ngược đãi nàng chứ?

Ô, không muốn a, nàng còn muốn sống thêm mấy năm nữa!

Ninh Đoan Trang mở bảng nhỏ ra, nhìn kỹ lại một lần nữa, không thấy được lời nhắc nhở hữu hiệu nào.

Cái bảng này chỉ hiển thị nàng phải chấm điểm cho hoàng đế cặn bã, nói phải cải tạo hoàng đế cặn bã, về phần hoàng đế cặn bã sẽ phản ứng thế nào, sẽ đối với nàng có thủ đoạn gì lại không có.

Vạn nhất hoàng đế cặn bã nhìn nàng không vừa mắt, muốn chơi chết nàng thì sao?

Các cung nữ Cẩm Tú cung nghe được tối nay hoàng đế sẽ đến, người người đều cực kì hưng phấn, bước đi như gió, vỗ nhẹ nhau nói nhất định phải nắm bắt được cơ hội.

"Qua đêm nay, tài nhân của chúng ta có thể hay không được thăng phẩm cấp, thăng lên tứ phẩm mỹ nhân?"

"Phải biết rằng hoàng thượng đã bốn tháng không đặt chân vào hậu cung, nghe nói hiền phi nương nương cùng Thần Phi nương nương dùng hết các biện pháp, cũng không thể có được chút hứng thú của hoàng thượng, không nghĩ tới tài nhân của chúng ta cái gì cũng không làm, liền có thể dẫn hoàng thượng tới, đây là cơ duyên trời ban."

"Nhất định là chúng ta hàng ngày đều vì tài nhân mà âm thầm cầu nguyện, cảm động trời cao nên có tác dụng."

"Nói như vậy, công lao của chúng ta rất vĩ đại?"

"Đúng vậy, tuy nói công lao chúng ta lớn, nhưng cũng không thể giành công tự ngạo, tranh thủ thời gian giúp tài nhân chuẩn bị tiếp giá là đứng đắn."

...

Cẩm nhi tiến lên phía trước nói: "Tài nhân, theo lẽ thường, hoàng thượng dùng thiện xong mới tới, chúng ta dọn dẹp phòng ngủ trước được không?"

Ninh Đoan Trang không đáp, liền có tiểu cung nữ chạy đến, vui mừng hớn hở bẩm: "Tài nhân, hiền phi nương nương bên kia phái làm Mặc tỷ tỷ tới, nói là mời tài nhân đến Khánh Xuân điện một chuyến."

Cẩm nhi nghe xong liền nói: "Lần trước hiền phi nương nương cho người đưa lễ vật tới, nô tỳ khuyên tài nhân đi tạ ơn, tài nhân lại không đi, may mắn hiền phi nương nương không so đo. Hiện nay gọi Mặc tỷ tỷ tới mời tài nhân, chắc là biết được tài nhân đêm nay tiếp giá, có lời muốn dặn dò."

Tiểu cung nữ đi theo tiếp lời nói: "Đúng vậy, hiền phi nương nương rất quan tâm người, nhất định là sợ tài nhân luống cuống, muốn cho tài nhân lòng dũng cảm cùng chỗ dựa."

Rất nhanh, Ninh Đoan Trang liền bị Cẩm nhi cùng các cung nữ thay y phục, đưa đến Khánh Xuân điện của Tống hiền phi.

Phụ thân Tống hiền phi là Lễ bộ thị lang, từ nhỏ biết sách biết lễ, năm đó tiến cung thanh danh hiền lương có thể so với hoàng hậu.

Hoàng hậu sau khi qua đời, hậu cung tần phi liền lấy hiền phi nương nương vi tôn, nàng ta dù không có phượng ấn nhưng lại chưởng quản hậu cung.

Mấy năm này hoàng đế ít đặt chân vào hậu cung, nhưng Tống hiền phi luôn quản lý hậu cung rất tốt, vào những ngày tết thọ lễ tế bái tổ tiên, lại có thể thấy hoàng đế, lại thêm thái hậu một lòng tác hợp, nàng ta so với các phi tần khác được sủng ái hơn.

Tống hiền phi chính là dựa vào chút ân sủng ngoài mặt của hoàng đế, một mực đứng thẳng gót chân, tạo quyền uy.

Nàng ta thậm chí cho rằng, nếu không có ngoài ý muốn, sau đó không lâu có lẽ có thể mượn thời cơ ngồi lên vị trí hoàng hậu.

Nhưng ở tháng trước, phát sinh một chuyện ngoài ý muốn, đó chính là hoàng đế triệu kiến Ninh tài nhân đến Dưỡng Tâm điện.

Tống hiền phi mật thiết chú ý sự phát triển của chuyện này, đồng thời chi người đưa lễ vật cho Ninh tài nhân, nghĩ muốn lôi kéo quan hệ tốt sau này.

Ngay lúc Tống hiền phi chuẩn bị kỹ càng các thủ đoạn lôi kéo tiếp theo, nhưng lại thấy hoàng đế bỏ mặc Ninh tài nhân, một lòng lý chính, nàng ta thở phào, nghĩ muốn lặng lẽ sắp xếp một cung nữ đến Cẩm Tú điện, nghe ngóng xem Ninh tài nhân có thủ đoạn gì.

Nhưng hôm nay lại biết được buổi tối hoàng đế muốn đến chỗ Ninh tài nhân.

Tống hiền phi ngồi không yên, quyết định trước khép lại chuyện kia, mặt khác từ từ xem phát triển lại dự định tiếp.

Để Ninh Đoan Trang tiến vào điện, Tống hiền phi không đợi nàng hành lễ, đã mặt tươi cười nói: "Muội muội tới rồi, ngồi xuống nói chuyện đi!"

Ninh Đoan Trang lại không ngốc, thái độ hoàng đế là gì còn chưa biết, làm sao dám ở chỗ Tống hiền phi thất lễ? Nàng kiên trì hành lễ thỉnh an, lúc này mới ngồi xuống, hỏi: "Hiền phi nương nương triệu kiến, không biết có gì chuyện gì muốn hỏi?"

Tống hiền phi cười tủm tỉm nói: "Muội muội đừng khách khí, hôm nay mời muội tới, kì thực là vì muốn tốt cho muội!"

Nàng ta nói xong liền phất tay để cung nữ lui ra, dùng bộ dáng tỷ tỷ tri âm nói tiếp: "Bản cung biết khi muội muội tiến cung thì hoàng hậu đang bệnh nặng cho nên còn chưa được hầu ngủ, bởi vì nghe nói hoàng thượng đêm nay muốn gặp muội muội, sợ muội muội lâm tràng e sợ, cũng có mấy câu muốn căn dặn muội muội."

"Nương nương mời nói!" Ninh Đoan Trang một mặt thuận theo.

Tống hiền phi liền ngồi gần lại nói: "Hoàng thượng là một người rất yêu thi thư, thích thơ tài, nếu muội muội nhìn thấy hoàng thượng, chỉ cần cùng hoàng thượng thảo luận thi thư, lại đem thơ của chính mình trình lên để hoàng thượng bình luận, liền có thể chiếm được hảo cảm của hoàng thượng."

Ninh Đoan Trang một mặt cảm kϊƈɦ nói: "Tạ nương nương chỉ bảo!"

Tống hiền phi thấy Ninh Đoan Trang thụ giáo, nhất thời thỏa mãn, lại lại căn dặn vài câu, lúc này mới nói: "Trời cũng không còn sớm, muội muội mau hồi điện chuẩn bị đi!"

Ninh Đoan Trang liền đứng lên cáo từ.

Tống hiền phi suy nghĩ một chút, lại cười một tiếng nắm lấy tay Ninh Đoan Trang, nhiệt tâm nói: "Thôi, giúp người thì giúp đến cùng, bản cung dẫn người giúp muội bố trí phòng ngủ, phủ lên mấy tấm thi họa mà hoàng thượng thích nha!"

Ninh Đoan Trang không dám nhận, khoát tay nói: "Sao có thể phiền toái nương nương như vậy?"

"Không phiền phức, tranh chữ trong cung còn nhiều." Tống hiền phi nói, đã hô người làm mực tiến vào, phân phó nói: "Chọn mấy bức thi họa mà hoàng thượng thưởng bản cung đưa cho Ninh tài nhân đi."

Ninh Đoan Trang đành phải để Cẩm nhi tiếp nhận hộp tranh thi họa.

Khi nàng trở lại Cẩm Tú điện đã có thái giám từ nội vụ phủ tới, nói là đổi đồ dùng mới, thậm chí bày sách mới trong trong phòng ngủ, đặt rất nhiều thi thư.

Cẩm nhi đem bức thi họa của Tống hiền phi tặng treo trêи tường.

Giày vò xong phòng ngủ, đám người bắt đầu giày vò Ninh Đoan Trang, tắm rửa thay quần áo, dâng hương cao, sửa móng tay, xoa bóp toàn thân, trang điểm thêm lần nữa, điểm son tô phấn, bận rộn tới mức quên cả trời đất.

Sắc trời từng chút từng chút tối dần, cung nữ Cẩm Tú điện treo đèn lồng ngoài cung điện, sau đó toàn bộ mong mỏi cùng trông mong.

"Tới, đến rồi!" Một cung nữ nhìn thấy ánh đèn cung đình xa xa, thấy đi ở phía trước là thái giám ngự tiền, lập tức đi vào bẩm với Ninh Đoan Trang: "Tài nhân, ngự giá tới rồi."

Cẩm nhi nghe xong, lay cánh tay Ninh Đoan Trang nói: "Tài nhân không nên ngủ gật, mau nghênh giá!"

Hôm nay Ninh Đoan Trang phải dậy sớm, buổi trưa bị Tống hiền phi lảm nhảm một trận, buổi chiều bị đám người này giày vò, bây giờ mí mắt như đánh nhau, nghe được hoàng đế tới, mặt ủ mày chau đứng lên, lết bước chân ra ngoài nghênh giá.

Lý Nguyên Chu từ ngự liễn bước xuống, chỉ thấy Ninh Đoan Trang ăn mặc trang điểm lộng lẫy đứng trước cửa điện, cảm thấy không khỏi khịt mũi coi thường, nhìn xấu phi này, đêm hôm khuya khoắt ăn mặc loè loẹt, rõ ràng muốn câu dẫn trẫm mà! Chỉ là tác phong này, cũng quá lộ liễu, hoàn toàn không biết xấu hổ!

Tiến vào phòng ngủ của Cẩm Tú điện, Lý Nguyên Chu nhìn thấy trong phòng ngủ lại bày biện án thư đầy giá sách, không khỏi càng thêm xem thường, xấu phi biết trẫm thích thi thư, thế là học cung phi hậu cung bày những thứ này lên? Thật tình không biết trẫm ghét nhất cung phi khoe khoang tài tình sao.

Hắn ngẩng đầu nhìn thấy bức thi họa treo trêи tường, sắc mặt trầm lại, xấu phi lại treo thi họa trẫm viết trong phòng ngủ, này biểu thị...

Hắn nhàn nhạt hỏi: "Ninh tài nhân, tranh chữ trêи tường là ở đâu?"

Ninh Đoan Trang lập tức đáp: "Hiền phi nương nương tặng."

Lý Nguyên Chu nhíu mày "Nàng đem thi họa treo ở phòng ngủ, chắc là rất thích?"

Đến cùng cũng là đồ Tống hiền phi tặng, đương nhiên không thể nói không tốt. Ninh Đoan Trang lấy lệ nói: "Thật sự rất thích."

Lý Nguyên Chu sắc mặt càng hòa hoãn "Nàng nói cho trẫm biết mấy tấm thi họa trêи tường này hay ở chỗ nào?"

Ninh Đoan Trang: "..."

Lý Nguyên Chu thấy Ninh Đoan Trang không nói ra lời, nghĩ đến việc nàng nhiều lần nói mình viết thơ dở tệ, trong lòng đột nhiên liền phát hỏa khí, bật thốt lên: "Ninh tài nhân đã nói không được, còn nói thích những thi họa này, có biết khẩu thị tâm phi, muốn khi quân! Ngươi biết tội khi quân sẽ bị xử phạt như thế nào không?"

Ninh Đoan Trang giật mình, thấy Lý Nguyên Chu không chịu để yên, chỉ đành phải nói: "Những thi họa họa đến không sai, nhưng thơ tương đối bình thường, tổng hợp lại thì cũng không tệ lắm."

Lý Nguyên Chu sầm mặt lại "Ninh tài nhân tựa hồ rất hiểu thơ? Vậy viết một bài cho trẫm nhìn! Không viết ra được liền chớ có nhận xét lung tung thơ người khác."

Ninh Đoan Trang: Quả nhiên này hoàng đế cạn bã này không phải tới sủng hạnh ta, mà là đến gây chuyện.

Mắt Lý Nguyên Chu nguy hiểm híp híp, phân phó Trần Trung nói: "Mang bút mực lên, để Ninh tài nhân làm thơ!"

Ninh Đoan Trang hờn dỗi, ngồi đối diện Lý Nguyên Chu, hướng phía Trần Trung nói: "Trần công công, bày giấy!"

Trần Trung cẩn thận từng li từng tí trải giấy, lại đứng ở bên cạnh mài mực, không dám ra ngoài.

Cẩm nhi thấy bầu không khí không đúng, toàn câm như hến, không có phân phó, cả động cũng không dám động, rất sợ bị giận chó đánh mèo.

Lý Nguyên Chu thấy cách Ninh Đoan Trang cầm bút cực vụng về, càng khinh thường, xấu phi này đến bút cũng cầm không tốt, còn viết nổi thơ gù? Lúc trước nói thơ trẫm viết dở tệ.

Hắn có cảm giác oan uổng, thấy Ninh Đoan Trang nghĩ nghĩ, sau đó viết lên giấy câu thơ đầu tiên.

Bởi vì Lý Nguyên Chu thích làm thơ, Trần Trung thường ở bên cạnh mài mực, lại thường nghe Lý Nguyên Chu cùng đại thần luận thơ, đối thi họa, dần dần cũng có một chút năng lực, thấy Ninh Đoan Trang viết thơ, trêи mặt không khỏi hiện ra kinh ngạc.

Ninh Đoan Trang một bên làm thơ, một bên mặc niệm nói: Lý đại thần, ta rơi vào đường cùng rồi, mượn tạm thơ của ngài, xin thứ lỗi!

Nàng viết xong thơ, đẩy lên trước mặt Lý Nguyên Chu.

Lý Nguyên Chu đọc thầm một lần, nhịn không được lại ca tụng một cái, bài thơ này, bài thơ này viết quá tốt rồi!

Cùng lúc đó, trong đầu hắn "Đinh" một cái, Ninh Đoan Trang trừ của hắn hai điểm, còn nhận xét: Hoàng đế cặn bã này không nói lý!

Hệ thống phát ra cảnh cáo điên cuồng: Âm 11 điểm, âm 11 điểm, sẽ có đại họa xảy ra, sẽ có đại họa xảy ra...

Lý Nguyên Chu lúc này mới nhớ ra mục đích tối nay của mình, chỉ là đã trễ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.