Trạch Thiên Ký

Quyển 2 – Chương 106: Bổn thiếu niên bổn kiếm




Khách sạn phế tích, Tô Ly ngồi trên ghế, nhắm mắt lại, tựa như ngủ, thật ra lại đang tỉnh.

Tay của hắn nắm Hoàng Chỉ tán, nhưng không có ý tứ rút kiếm.

Đạo thiết thương từ trên trời rơi xuống, cách hắn chỉ có mấy trượng cự ly, mái tóc đen của hắn đã phiêu tán.

Tuyệt thế cường giả từng không thể chiến thắng, giờ khắc này đã bị đẩy vào tuyệt cảnh, ai có thể tới cứu hắn?

Tô Ly không có bằng hữu. Hắn cũng chưa bao giờ tin tưởng người khác, trừ người của Ly sơn.

Nhưng Ly sơn quá xa, hiện tại trong Tầm Dương thành, chỉ có Trần Trường Sinh.

Người có thể giúp hắn đỡ một thương này, cũng chỉ có Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh phải giúp hắn đỡ một thương này.

Cho nên, chuyện nằm ngoài dự liệu của mọi người đã xảy ra. Ngoài khách sạn trên đường phố bỗng nhiên trở nên cực nóng, tuyết giấy bay múa lao xao, có chút giấy rơi vào trên liễn thậm chí còn bị thiêu đốt quăn đi.

Nhiệt lượng đến từ thân thể của Trần Trường Sinh.

Hắn lấy một phương pháp gần như cuồng bạo thiêu đốt chân nguyên của mình.

Đây chính là kiếm thứ hai Tô Ly dạy cho hắn: Nhiên Kiếm.

Kiếm ý cuồng bạo tăng lên, lấp đầy cả không gian trên liễn.

Kiếm pháp cuồng bạo này, có kiếm thế ngất trời của Liệu Thiên kiếm, có bí quyết vô song của Kim Ô kiếm, ở thời khắc chân nguyên thiêu đốt, còn có quyết tâm cùng quyết đoán sát nhân thành nhân của một thức cuối cùng của Ly sơn pháp kiếm.

Một kiếm này vốn chính là do Tô Ly sáng tạo phục vụ những trận chiến đấu với cường giả cảnh giới cao hơn.

Ban đầu ở quán trà bên quan đạo, Nhiên Kiếm của Trần Trường Sinh trực tiếp đem Bắc địa đại hào Tụ Tinh cảnh Lâm Bình Nguyên chém thành mảnh nhỏ, lúc này Lương Vương Tôn đang đối mặt một kiếm này mặc dù thực lực sâu không lường được, cũng có chút động dung.

Lương Vương Tôn buông ngón tay, hóa thành kiếm quyết, kim cương xử gào thét đánh lên.

Nhiên Kiếm không thật sự đâm ra.

Hắn chuyển cổ tay thu kiếm, lần nữa đâm ra, nhưng đâm không phải là mi tâm của Lương Vương Tôn, mà là một phiến hư không phía bên phải đại liễn.

Một kiếm này nhìn có vẻ hời hợt, thật ra vô cùng thâm ý, nơi kiếm phong đâm tới, rất có tính toán sâu xa.

Đây là kiếm thứ nhất mà Tô Ly dạy cho hắn: Tuệ Kiếm.

Tuệ Kiếm cần tính toán rất nhiều, thiên phú thôi diễn, kiếm tâm sáng sủa cùng với... thật sự may mắn.

Tụ Tinh cảnh cường giả cảnh giới như Lương Vương Tôn, tinh vực có thể nói là hoàn mỹ, mặc dù một kiếm của Trần Trường Sinh đâm từ trong ra ngoài, muốn phá vỡ cũng cực kỳ khó khăn, cho nên hắn lúc này đang liều mạng.

Hoặc bởi vì số mệnh của hắn không tốt, cũng có thể là số mệnh quá tốt, thời điểm mỗi khi hắn liều mạng, luôn luôn rất may mắn. Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, tinh vực của Lương Vương Tôn bị đoản kiếm đâm ra một lỗ nhỏ.

Trần Trường Sinh thân ảnh chợt biến mất, tỏa ra nhiệt khí, vòng quanh trang giấy, trờ về trong khách sạn.

Đây là Da Thức bộ.

Trong lầu ngổn ngang bừa bãi, Tô Ly ngồi trong ghế, nhắm mắt, tựa như đang chờ chết.

Đạo thiết thương kia phá tuyết không mà tới, đang muốn đâm về lồng ngực của hắn.

Trần Trường Sinh xuất hiện trước người của Tô Ly.

Tất cả mọi người nhìn hắn, cũng cảm thấy mắt có chút chua xót. Điểm này không liên quan đến kiếm ý lúc đầu, mà bởi vì thân thể hắn đang tỏa ra nhiệt lượng kinh khủng. Trên người của hắn có một ngọn lửa vô hình, làm cho người ta có cảm giác, hắn đang thiêu đốt.

Đối mặt với thiết thương từ trên trời rơi xuống, Trần Trường Sinh giơ ngang kiếm trước người. Đoản kiếm không biến thành sáng ngời, long uy cũng không triển lộ, nhìn rất tầm thường, giống như tảng đá, giống như cục đất.

Tảng đá cùng cục đất trộn chung một chỗ, có thể hộ đê.

Thiết thương tới từ tuyết không, cực kỳ kinh khủng cường đại, tựa như hồng thủy lan tràn.

Theo Trần Trường Sinh giơ ngang kiếm, phía trước cơn hồng thủy thao thao ập tới, tựa như xuất hiện một mảnh đê vững chắc.

Đây chính là kiếm thứ ba mà Tô Ly dạy hắn.

Một chiêu này có cái tên rất ngốc, tên là: Bổn Kiếm (bổn: đần, ngốc).

Dựa theo cách nói của Tô Ly, đây là một loại kiếm pháp rất đần độn, cho nên chỉ có người đần nhất mới có thể học được. Đây cũng là một loại kiếm pháp bản chất nhất, bởi vì ... một kiếm này căn bản không thể dùng để nghênh địch, chỉ có thể dùng để phòng thủ.

Sở dĩ gọi là Bổn Kiếm, cũng bởi vì muốn học được một kiếm này, không có phương pháp nào khác, chỉ có thể không ngừng tái diễn luyện tập, luyện đến biển cạn đá mòn, luyện đến tinh chuyển đấu dời, luyện đến thiên trường địa cửu, ngươi nhưng không có biện pháp xác nhận chính mình có luyện thành hay không.

Trần Trường Sinh lúc ấy nghe được mấy lời này, căn bản không có ý niệm học một kiếm này, cho đến khi Tô Ly nói, Bổn Kiếm có thể nói là kiếm pháp phòng ngự mạnh nhất thế gian, mới thay đổi chủ ý. —— kiếm xuất Ly sơn, thành tựu tu vi Tô Ly ở trên kiếm đạo càng độc nhất vô nhị, kiến thức rộng rãi, phán đoán của hắn tự nhiên không sai.

Song khi hắn chính thức bắt đầu học chiêu kiếm này, hắn liền hối hận.

Bởi vì, bản thân Tô Ly cũng không luyện thành được một kiếm này. Cả tòa Ly sơn, toàn bộ đại lục, cũng không có người nào luyện thành một kiếm này. Thậm chí trong lịch sử, cũng không có ai luyện thành một kiếm này. Thay lời khác mà nói, kiếm pháp này chỉ tồn tại trên sách vở, tồn tại trong kiếm đạo tưởng tượng, chưa từng chân thật xuất hiện.

Tô Ly nói sở dĩ hắn không thể học được một kiếm này, bởi vì hắn quá mức thiên tài, kiếm tâm tự do tùy ý, không muốn bịtrói buộc, mà Trần Trường Sinh lại có khả năng học được một kiếm này. Bởi vì... ở các phương diện khác, Trần Trường Sinh thật sự rất đần.

Trần Trường Sinh tự nhiên sẽ không tin tưởng lời của hắn, nhưng thật ngốc nghếch bắt đầu học tập một kiếm này, ngày đêm không ngừng luyện tập , tới một khắc, hắn thậm chí cảm giác mình tựa như thật sự học được một kiếm này.

Nhưng chuyện này không cách nào xác nhận, bởi vì chưa từng thử nghiệm, cho đến lúc này.

Cây thiết thương khoa trương kia, phá tuyết không mà tới.

Vạn kiếm cùng phát thủ đoạn cuối cùng cũng không cách nào sử dụng, bởi vì quái nhân thuận theo gió mà đến rõ ràng là bị điên , vì giết chết Tô Ly, hắn căn bản không thèm để ý trên người bị đâm ngàn vạn lỗ thủng.

Trần Trường Sinh chỉ có thể dùng một kiếm này.

Nếu là cản thương, dĩ nhiên chỉ có thể cản.

Hắn giơ ngang kiếm lên, nhìn thiết thương càng ngày càng gần cùng chùm tua màu đỏ phất phới, tâm tình khẩn trương tới cực điểm, thân thể cứng ngắc, nhưng kiếm tâm vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt thậm chí lộ ra vẻ có chút ngây ra.

Lúc này thiếu niên, nhìn thật sự có chút đần.

Chùm tua màu đỏ phất phới, xé rách tuyết giấy.

Thiết thương đi tới, mũi thương sáng ngời mà lớn lối cùng thân kiếm ảm đạm mà trầm ổn gặp nhau.

Chỉ trong nháy mắt, mũi thiết thương đã cùng đoản kiếm va chạm mấy ngàn lần.

Trên khách sạn giấy phất phới nhanh chóng vỡ vụn, biến thành bụi phấn, tuyết thế càng tăng lên, càng thêm chân thật.

Oanh một tiếng nổ.

Khí lãng hướng bốn phía khách sạn tuôn trào, tuyết giấy tản mát, bao phủ đường phố phương viên mấy trăm trượng.

Trong yên tĩnh, vang lên âm thanh chói tai chua lệ.

Đó là thanh âm sắt cùng sắt ma sát.

Thiết thương chậm rãi lui về phía sau.

Trần Trường Sinh vẫn đứng ở trước người Tô Ly.

Hắn sắc mặt tái nhợt, thân thể không ngừng run rẩy, nhất là hai chân.

Tựa như sau một khắc, hắn sẽ gục xuống, nhưng hắn không ngã.

Hắn thậm chí một bước chưa lui.

Chính hắn cũng không biết điểm này, bởi vì thiết thương thật sự là quá cường đại, quá kinh khủng. Ở thời khắc cuối cùng, hắn thậm chí nhắm hai mắt, đến lúc này vẫn chưa mở ra.

Hậu quả của chân nguyên cuồng bạo thiêu đốt vẫn còn, nhiệt độ thân thể của hắn cực cao, nóng hổi vô cùng, chợt có mảnh giấy rơi vào trên người của hắn, lập tức bị đốt, toát ra vài tia khói trắng, nhìn có chút quái dị.

Mọi người nhìn Trần Trường Sinh tỏa ra khói trắng, khiếp sợ im lặng.

Trong tình huống bế tắc, đột ngột phá vỡ tinh vực của Lương Vương Tôn, trở lại khách sạn, mạnh mẽ ngăn cản thiết thương phá không tới, thiếu niên này đến tột cùng làm sao làm được? Phải biết rằng hắn dù thiên tài cỡ nào, dù sao mới mười sáu tuổi, hắn hôm nay đối mặt, cũng không phải là đối thủ cùng lứa trong đại triêu thí, mà là cường giả trên Tiêu Dao bảng.

"Rất giỏi, lại có thể ngăn một thương của ta."

Trong lầu vang lên một đạo thanh âm không có chút tâm tình.

Trần Trường Sinh mở mắt, cuối cùng đã thấy được tên quái nhân theo con diều mà đến này.

Quái nhân thân hình có chút gầy cao, mặc áo đuôi ngắn cũ rách, lộ ra nửa đoạn cánh tay cùng bắp chân, trên mặt có một tờ giấy trắng, trên tờ giấy trắng vẽ mũi cùng miệng, chỉ lộ ra hai con mắt.

—— Trần Trường Sinh quả thật rất rất giỏi, những người ở chỗ này cũng đều nghĩ như vậy .

Bởi vì hắn có thể ngăn cản thiết thương của người này, bởi vì người này là Họa Giáp Tiếu Trương.

Bắt đầu từ Chử Thạch đại hội gần bốn mươi năm trước, thế giới tu hành chính thức nghênh đón niên đại dã hoa đua nở. Vô số thiên tài thi nhau xuất hiện, Họa Giáp Tiếu Trương thủy chung là cái tên chói mất nhất trong đó. Hắn cùng với Thiên Lương Vương Phá nổi danh, là cường giả của thế giới loài người. Mà trong mắt rất nhiều người, hắn đáng sợ hơn so với Thiên Lương Vương Phá, bởi vì hắn là kẻ điên.

Rất nhiều năm trước sau trận Chử Thạch đại hội kia, Vương Phá đứng thứ nhất, Tuần Mai cùng Lương Vương Tôn đám người ở phía sau, Tiếu Trương rất không cam lòng, vì vượt qua Vương Phá, mạnh mẽ tu hành công pháp nào đó có vấn đề, kết quả thất bại tẩu hỏa nhập ma. Thời khắc mọi người cho là hắn sẽ ngã xuống, ai có thể ngờ đến, hắn lại tản đi một thân tu vi công lực, bắt đầu tu hành lại từ đầu, nhưng chỉ dùng mấy năm ngắn ngủi, lại lần nữa tiến vào Tụ Tinh thượng cảnh, tâm chí sao mà điên cuồng cường đại

Bởi vì lần tẩu hỏa nhập ma đó, Tiếu Trương không thể tham gia đại triêu thí năm sau, đồng thời, mặt của hắn bị trọng thương, gần như hủy dung, cũng chính là từ khi đó, trên mặt của hắn có thêm một tờ giấy trắng, hơn nữa cũng chưa từng gỡ xuống. Thế nhân xưng hắn là Họa Giáp Tiếu Trương, trừ tông phái hắn xuất thân lấy nổi tiếng về họa giáp ra, phần nhiều cũng là bởi vì tờ giấy trắng này.

Tương truyền khi đó Thiên Cơ lão nhân đã từng hỏi hắn, vì sao không cần mặt nạ, Tiếu Trương đáp lời, chính mình dùng giấy trắng che mặt, chẳng qua là không muốn dọa đám tiểu hài tử, cũng không phải xấu hổ không muốn gặp người, vì sao phải dùng mặt nạ? Chẳng qua Tiếu Trương khi đó đại khái cũng không nghĩ tới, ở hơn ba mươi năm sau đó, tờ giấy trắng trên mặt hắn đã mang đến biết bao sợ hãi cho đối thủ.

Đây chính là Họa Giáp Tiếu Trương, hắn rất điên cuồng, cũng rất lớn lối, thiết thương của hắn vô kiên bất tồi , lấy hiện tại tuổi thọ cùng cảnh giới trình độ của Trần Trường Sinh, lại có thể ngăn một thương của hắn, đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Lương Vương Tôn lúc này cũng đang nhìn Trần Trường Sinh, nghĩ tới lúc trước một kiếm Trần Trường Sinh đâm về phía mình, cùng với một kiếm phá vỡ tinh vực của mình, có chút không giải thích được ——kiếm thứ nhất làm sao cuồng bạo như thế? Kiếm thứ hai lại càng lại phảng phất có thể suy tư, có sinh mạng, đây là kiếm pháp gì? Vì sao mình chưa từng thấy ở trong điển tịch của Quốc Giáo.

Hắn và Tiếu Trương cũng không ngờ tới, thiếu niên này còn cường đại hơn so với trong truyền thuyết. Lúc đầu biết được trong kinh đô phát sinh chuyện này, tỷ như đại triêu thí , các cường giả chân chính cũng xem thường, phải biết rằng trận đại triêu thí ba mươi mấy năm trước, nếu như bọn họ cũng đi rồi, Đạp Tuyết Tuần Mai chưa chắc đã có thể đạt được thủ bảng thủ danh. Cho đến Trần Trường Sinh ở Thiên Thư lăng một ngày xem hết tiền lăng bia, bọn họ mới cảm giác được Trần Trường Sinh thiên phú kinh người, nhưng sao lại mạnh đến mức này?

Nhưng mạnh hơn nữa cuối cùng có hạn, cũng là tới đây.

Gió nhẹ lướt qua giấy trắng, hoa hoa tác hưởng. Trần Trường Sinh cứ như vậy ngã xuống, ngồi ở trên mặt đất tràn đầy tro bụi. Hắn không chảy máu, nhưng xương cổ tay đã vỡ. Hắn ngồi ở trước ghế, không còn sức giơ lên kiếm trong tay.

Lương Vương Tôn nhìn về cái ghế phía sau Trần Trường Sinh. Tiếu Trương cũng nhìn về cái ghế này —— bọn họ sẽ không quên trong ghế ngồi chính là ai, cho nên suy nghĩ rõ ràng vì sao kiếm của Trần Trường Sinh mạnh như thế.

Tô Ly ngồi ở trong ghế, chẳng biết lúc nào, đã mở mắt.

Hắn giơ tay phải lên, vỗ vỗ đầu Trần Trường Sinh, giễu cợt nói: "Ngươi thật là đần ."

Trần Trường Sinh thanh âm rất suy yếu, lại quật cường như cũ: "Ta đần ở chỗ nào?"

Tô Ly nói: "Ngươi vừa rồi đi không phải là được hay sao, còn ở lại chỗ này làm gì?"

Trần Trường Sinh nói: "Ta đi rồi ngươi phải làm sao?"

Tô Ly hỏi: "Chỉ đơn giản như vậy?"

Trần Trường Sinh không giải thích được hỏi: "Chẳng lẽ không đơn giản như vậy?"

Tô Ly trầm mặc một lát, cảm khái nói: "Khó trách Thu Sơn không học được một kiếm này, nha đầu nhà ta cũng không học được, ngay cả chính mình cũng không học được, ngươi... lại học được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.