Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút

Chương 28




Lâm Sanh nắm di động suy nghĩ về hành động kỳ quái lúc nãy của đại thư ký, thình lình trên cửa sổ nhìn thấy Mộ Tiểu Tiểu đột nhiên xuất hiện trước mặt, dọa nàng đến nỗi phải lui vài ba bước.

“Sen, làm sao vậy?”. Sarah gặp Lâm Sanh mặt nghiêm lại tái nhợt, nhìn chằm chằm vào cửa sổ nghi ngờ hỏi. “Ngươi có phải có chỗ nào không thoải mái hay không? Muốn nghĩ ngơi 1 chút không?”.

“Không, không có việc gì”. Lâm Sanh cắn chặt răng, hung hăng trừng mắt liếc qua Mộ Tiểu Tiểu biểu tình đang thập phần ủy khuất, “Sarah, ta muốn nghĩ ngơi 1 chút, ngươi có thể quay về phòng ngươi 1 lát không?”. Mộ Tiểu Tiểu, Lâm Sanh thật có ý nghĩ muốn nhéo nhéo mặt nàng 1 cái, mỗi lần xuất hiện đều dọa mình sợ chết khiếp, còn tiếp tục như vậy nàng nghĩ mình mắc bệnh tim cũng không xa lắm.

“Sen, vậy ngươi nghĩ ngơi tốt 1 chút, ta trở về phòng trước”. Sarah gặp Lâm Sanh mặc dù khẩu khí là hỏi, nhưng thái độ kiên quyết, không đi thì nàng sẽ tức giận, dù sao còn nhiều thời gian, nàng cũng không thể vì nhất thời. Huống hồ, dường như Mộ Lưu Yên kia sảy ra chuyện gì đó mà không thể cho người kia biết, nếu không, làm sao có thể thay đổi không tốt như vậy? Tính cách Lâm Sanh vốn cũng không dễ thay đổi như thế này.

Lâm Sanh tiển Sarah ra cửa, sau đó thái độ lo lắng không yên nhìn theo hướng Mộ Tiểu Tiểu đang đứng, thật sự là tức giận kéo đến, “Ta bị ngươi hù chết! Ngươi có ý là muốn hù chết ta phải không?. Tiểu nữ nhân này xuất hiện sẽ không có chuyện gì tốt!

“Mụ mụ, hiện tại không phải là thời điểm lo lắng chuyện này, tình địch của ngươi xuất hiện rồi!!”. Mộ tiểu tiểu không ngừng bay vòng vòng Lâm Sanh, “Ngươi nếu không kịp hành động, mẹ sẽ chạy theo người khác”. Tuy rằng nói Lâm Sanh cùng Mộ Lưu Yên sẽ ở cùng 1 chỗ, nhưng ai biết lịch sử có bị thay đổi hay không? Nếu thay đổi, chính bản thân mình chẳng phải cũng sẽ không xong sao?!

“Cái gì?”. Lâm Sanh trừng lớn 2 mắt, bị tin tức làm chấn động 1 lát. “Chẳng lẽ Tần Mạt?”. Trừ bỏ Tần Mạt, nàng thật sự không biết ai có thể đem Mộ yêu tinh bắt đi.

Sát, ta mới vừa đem Mộ yêu tinh nhận định trở thành lão bà, đã có người tới cướp? Ngươi TMD (chửi bậy) sớm làm gì đi?!

Lâm Sanh không bình tĩnh.

Bởi vì nàng không có chỗ trút, nên càng nhịn không được.

“Mụ mụ, ngươi còn đang suy nghĩ gì? Ngươi hiện tại phải đem mẹ cướp về thôi!”. Mộ tiểu tiểu thật rất gấp gáp, Lâm Sanh nếu không ở cùng Mộ Lưu Yên, vậy bản thân mình liền thê thảm đi.

Lâm Sanh khoanh 2 tay, trong phòng đi qua đi lại, tựa hồ đang suy nghĩ có nên đi hay không?

Chính mình có nên tin tưởng ở Mộ yêu tinh không? Chính là, đây không phải vấn đề ở lòng tin, nếu đã biết, thì nên hành động, đúng vậy, phải làm như vậy.

“Tiểu Tiểu, dẫn đường!”.

Lâm Sanh cầm lấy áo khoác, cầm chìa khóa phòng vội vàng rồi khỏi phòng, cũng không thông báo tiếng nào với Sarah.

Dù sao chuyện bắt gian này, vẫn càng ít người biết càng tốt!

Nàng cũng không hy vọng ấn tượng của Sarah về Mộ Lưu Yên là không tốt, gián tiếp ảnh hưởng đến ông ngoại.

Nơi Mộ Tiểu Tiểu mang Lâm Sanh đến là 1 quán cà phê, vì sợ bị phát hiện, Lâm Sanh ở 1 cửa hàng cách đó không xa mua 1 cặp kính râm và 1 mũ lưỡi trai, lại mua cuốn tạp chí, theo ánh mắt kỳ quái của bồi bàn lén lút đi vào.

“Mụ mụ, ngươi nhìn, mẹ là đang ở đây!”. Theo phương hướng ngón tay của Mộ Tiểu Tiểu nhìn, quả nhiên thấy Mộ yêu tinh đang cúi đầu khuấy cà phê, bởi vì đang cúi đầu, Lâm Sanh không thấy được biểu tình hiện tại của nàng.

Mộ Lưu Yên đang quay mắt về phía lối đi nhỏ, mà đối diện nữ nhân lại là đang quay mặt lại phía lối đi, nên Lâm Sanh cũng không thấy rõ mặt Tần Mạt hiện tại. Bất quá, theo cửa kính phản chiếu, Tần Mạt để tóc ngắn không thể nghi ngờ, vẫn là cái loại tóc ngắn có chút loạn.

Cũng may mắn Mộ Lưu Yên cúi đầu, nếu không Lâm Sanh thật sợ là đã bị nhận ra rồi.

Mộ Lưu Yên cùng Tần Mạt ngồi tại vị trí cuối cùng, cũng chính là góc sáng sủa nhất trong quán.

Phía sau chỗ ngồi lại không có nhiều người lắm, cho nên vị trí đều trống rỗng, mà đếm ngược về chỗ trống thứ 2 cũng chính là chỗ Lâm Sanh đang ngồi, mà sau lưng Tầng Mạt chính là Lâm Sanh.

Bởi vì là dạng ghế dài, cho nên Lâm Sanh cũng 1 bộ không sợ các nàng phát hiện.

Cầm tạp chí trong tay, len lén vãnh tai chăm chú lắng nghe.

Tiểu thư, xin hỏi ngươi muốn dùng gì?”. Tuy rằng hành động Lâm Sanh có chút quái dị, nhưng bồi bàn vẫn rất lễ phép đối đãi.

“Cà phê”. Lâm Sanh đè thấp tiếng nói, nói rất khẽ.

“Tốt, xin chờ 1 lát”. Bồi bàn liếc mắt về phía 2 nữ nhân phía sau lưng, lại nhìn nhìn Lâm Sanh, tựa hồ hiểu được chuyện gì, thân mật cười cười, sau đó ly khai.

Xem ra bắt gian tại quán cà phê này Lâm Sanh không phải người đầu tiên.

“Tiểu Yên, mấy năm nay, ngươi có khỏe không?”. Tần Mạt không nghĩ tới ở đầu đường Paris này lại gặp gỡ Mộ Lưu Yên, các nàng từng như vậy yêu nhau, qua lâu như vậy, chính là cuối cùng đều không chạy thoát khỏi gông xiềng của cuộc sống.

Năm đó nàng vì lý tưởng, nàng không thể không bỏ qua tình yêu. Hiện giờ, nàng đã thực hiện được ước mơ của mình, nhưng lại mất đi người mình yêu, lựa chọn của nàng là chính xác sao?

Gia đình Tần Mạt không giàu có, giấc mộng của nàng là trở thành 1 nhà thiết kế thời trang, mà cái nôi của thời trang không phải là kinh đô Paris ở nước Pháp sao? Thật vất vả mới có cơ hội trao dồi tài năng, nàng tại sao có thể buông tay? Tuy rằng, nàng thật yêu Mộ Lưu Yên, chính là giấc mơ lớn này từ khi còn ấu thơ, lại như thế nào có thể xem thường? Tần Mạt không nghĩ tới để cho Mộ Lưu Yên chờ nàng, bởi vì khoảng cách quá xa, chiều ngang quá lớn, ngay cảt thời giản đều trễ 6 giờ, ai có thể tin tưởng tình cảm kia có thay đổi hay không?

Cho nên, nàng quyết định lựa chọn chia tay.

So sánh cùng ước mơ lớn lao, tình yêu, tựa hồ cũng nhỏ không đáng nói.

Nàng là một người có lý tưởng, như thế nào có thể vì tình yêu nhất thời, buông tha cho cơ hội duy nhất của cuộc đời?

Ở Pháp, nàng cũng từng kết giao qua vài cuộc tình khác, nhưng là, cũng không thấy được cảm giác yêu.

Cuộc đời này tình yêu duy nhất nàng dành cho Mộ Lưu Yên, nhưng cũng bởi vì ước mơ nàng buông tha đi tình yêu đó.

Hiện giờ, sự nghiệp thành công, nàng cũng đã thực hiện xong giấc mộng của đời mình, lại bỗng phát hiện bên cạnh không có 1 ai.

Con người vốn là động vật tham lam nhất, cho nên, bỗng nhiên quay đầu, Tần Mạt đột nhiên phát hiện, Mộ Lưu Yên mới là quan trọng nhất.

Chỉ vì thực hiện ước mơ mà không biết quý trọng hiện tại, bởi vì mất đi tình yêu, mới phát hiện nó đáng quý đến như thế nào.

Vốn nàng gần đây vẫn do dự có nên trở về hay không? Có nên đi tìm Mộ Lưu Yên hay không? Hiện giờ, ngay cả ông trời đều cho nàng cơ hội này.

Nàng vừa dự định, đã hành động ngay.

Đây không phải là duyên? Vậy là cái gì?

“Ta tốt lắm, ngươi thế nào?!”. Mộ Lưu Yên như thế nào cũng không nghĩ đến, thật sự lần này ở Paris sẽ gặp gỡ Tần Mạt, ngươi đều không có chút cảm giác gì, kia nhất định là nói xạo.

Một khắc kia nhìn đến Tần Mạt, Mộ Lưu Yên cảm thấy ánh mắt có chút đau, Tần Mạt vẫn giống trước đây, gầy nhưng lại sáng chói.

Năm đó, người mà nàng yêu sâu đậm a, hiện giờ đối diện trước mặt, nhưng vì sao, chỉ cảm thấy chua sót, mà không biết đến ngọt ngào?

Rốt cuộc đúng không, Mộ Lưu Yên nói không rõ.

Có lẽ là tốt, cũng có lẽ không tốt, ai cũng không nói được.

“Ta thấy cũng không khác lắm”. Tần Mạt nhìn nữ tử ngày càng thêm xinh đẹp, chỉ cảm thấy dường như đã trôi qua mấy đời.

Cô gái thanh thuần năm nào đã biến thành nữ nhân yêu mị trước mặt, lỗi ở thời gian, hay là chính mình?

Lâm Sanh ở phía sau nghe được cảm xúc rối rắm không thôi, lão tình nhân gặp mặt lời nói có chút ẩn ý như vậy có nên đề phòng không?

Mấy năm nay, ngươi có khỏe không? Vô nghĩa, nàng có thể tốt mới là ạ! Vì ngươi cái đồ hỗn đản, nàng trở thành người như vậy, ngươi có chịu trách nhiệm được không? Trợn mắt nói dối không ngại a!

Lâm Sanh thật muốn đi qua, tát Tần Mạt 1 bàn tay, hoặc là dùng cà phê tạt nàng 1 chút cũng tốt.

Mặc kệ lúc trước nguyên nhân gì, làm cho Mộ yêu tinh thương tâm là không đúng!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: kế tiếp phải cảm tạ các vị cùng học đích bá vương phiếu rồi ~~

Mụ mụ nói với ta làm chuyện gì đều phải cảm tạ mọi người #^_^#


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.