Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 1: Thảm họa máy bay




Trên máy bay MH399 đang bay qua biển Thái Bình Dương bao la, Dương Tuấn Vũ đang ngồi cạnh cửa sổ trên khoang thường. Hắn nhìn những đám mây đen ngoài kia rồi suy nghĩ xuất thần:

- Không biết giờ này Linh Khả Nhi đã nghe cha xứ hỏi xong chưa? Cô ấy liệu có đồng ý không?...Ừm. Đấy là sự lựa chọn của em. Anh chúc em hạnh phúc. Có lẽ chỉ có Thẩm Giang mới đem lại được cho em những điều mà em mong ước. Hắn có tiền, có quyền, lại đẹp trai, lúc nào cũng được các em gái vây quanh...

- 8 năm 6 tháng 12 ngày, đấy là quãng thời gian chúng ta ở bên nhau, được quen em và được yêu em là điều hạnh phúc nhất cũng là nỗi đau lớn nhất của anh. “Cũng chỉ vì anh luôn thất bại, anh nghèo hèn, anh mồ côi...”- những lời em đã nói rất đúng. Nhưng mà ai chẳng muốn có được những điều tốt đẹp nhất. Cũng vì vậy anh cũng không trách em bỏ anh đi theo người khác.

- Anh quyết định rời xa nơi này, đến Na-Uy học tiếp cũng là để anh quên đi em, và bắt đầu cuộc sống mới. Xin lỗi em vì đám cưới của em anh không đến được. Cầu mong em.....

Dương Tuấn Vũ càng nghĩ càng thêm bi ai về bản thân, hắn thở dài, nhìn trời, có lẽ trời cũng đang khó chịu trong người, mà mưa suốt cả tuần nay.

“Không biết mưa thế này nhà thờ có bị rột mái không nhỉ? Tốt nhất là gió bão bung cả nóc luôn đi.... Hahaa ”- Hắn nhếch mép lên cười đểu.

“Xin quý khách chú ý. Máy bay đang gặp trục trặc mất cân bằng do thời tiết xấu, xin quý khách vui lòng ngồi tại chỗ, hạn chế đi lại.”- Giọng nói thanh thoát của một cô gái vang lên. “Ừm. Giọng của chị tiếp viên này thật là dễ nghe nha.”-Dương Tuấn Vũ xoa cằm-“Ờ mà vừa nói xấu xong mình lại dính trước, thời buổi này đúng là báo ứng đến sớm thật. Đời thật là nhọ quá đi.”

“Xạch!!! Lạch cạnh!!! AAAAAaaaaaa....”

“Sao lại rung lắc ghê vậy”

“Các người có biết lái máy bay không vậy?”- Một giọng chua loét vang lên.

“Thế cô biết lái thì lên lái hộ người ta đi kìa, sự cố ai muốn chứ. Haiz, mình cuốn xéo đi rồi mà vận đen cứ theo đuôi mãi.” –Hắn nghĩ.

Đúng là vận số của Dương Tuấn Vũ từ nhỏ tới lớn quá thảm. 8 tuổi, bố mẹ mất do tai nạn xe hơi. Sống cùng bà ngoại đến năm 12 tuổi thì bà mất trong trận rét nhất lịch sử Việt NAm 2008, hắn được gửi vào viện mồ côi và được học hết lớp 12, học lớp cao đẳng Công nghệ Thông tin Vĩnh Hà (một tỉnh phía bắc Việt Nam), sau đó đi làm lập trình viên được 3 năm thì công ty phá sản, hắn mất việc, rồi lại xin việc.

Rồi cứ khoảng 3-4 tháng thì hắn bị mất việc với vô số lý do khốn nạn: Đến muộn, giao muộn kế hoạch, không đi *** với sếp, không biết tiếng Ả Rập... Ừm. Dù đã trình bày đầy đủ lý do: Đến muộn vì có tai nạn giao thông ở cầu X, tắc đường hơn 2 tiếng, kế hoạch cả quý mà bắt hoàn thành trong 1 tuần, không thích đi bia ôm, công ty liên doanh Việt-Anh thì bắt học tiếp Ả Rập cái mẹ gì...

Có lẽ đã từng yêu được Linh Khả Nhi và xin được suất làm việc của Ngân Hàng A&B bên chi nhánh Na Uy là may mắn duy nhất của hắn. Mà giờ cái suất bay này không biết có phải may mắn không nữa.

“ Ầm..Đùng!!!” Hắn giật mình, nhìn ra ngoài cửa sổ. “Oh! Shit!!! Thế nào mưa mà cũng cháy được cánh máy bay thế kia? Khủng bố chăng??? Đời anh mày mới được trải nghiệm 28 năm thôi. Dù đen đủi nhưng không đến nỗi đen chết luôn chứ”

“AAAAAAA...aaa.!!!!”

“ Cứu tôi ”

Xung quanh mọi người hét ầm lên. Tràng cảnh hỗn loạn. Khắp nơi là tiếng la hét, tiếng khóc. Lại một giọng nói thanh thoát vang lên, nhưng lần này có mang theo tiếng hoảng sợ và nghẹn ngào “ Xin mọi người bình tĩnh,......chúng tôi đang nỗ lực liên lạc với trạm hạ cánh gần nhất, phi cơ trưởng đang cố gắng khống chế tình hình. Xin mọi người bình tĩnh...”

“Bình tĩnh thế *** nào được, máy bay không kiểm tra trước khi cất cánh hay sao? Các người làm ăn kiểu gì thế? Lũ khốn”

“Bọn khốn..”

Liên tiếp là những âm thanh mắng chửi vang lên. Cô tiếp viên hàng không bị dọa sợ mặt trắng không còn chút máu vì sợ, giờ lại bị mắng chửi càng thêm quẫn bách không biết làm sao, chỉ thấy cô lấy bàn tay trắng nhỏ bé che miệng, có lẽ đang nín khóc.

“Thật tội cho cô bé này, cô ấy cũng chỉ làm hết trách nhiệm của mình thôi, máy bay gặp sự cố là điều không ai muốn. Chẳng lẽ mình sắp chết thật sao? Ài. Có lẽ cũng là một lựa chọn tốt. Chỉ tiếc là mọi người trên chuyến bay này cũng đi cùng mình luôn. Cuộc sống đúng là mong manh, khỏe mạnh thật đấy, nhưng ai biết mình sẽ sống được đến bao giờ chứ. Hôm qua còn nói cười vui vẻ, hôm nay đã không còn trên cõi đời này nữa rồi. Thôi có lẽ giúp đỡ cô tiếp viên kia vậy. Cho cô ấy ra đi cũng đỡ phải chịu những lời chửi mắng của mọi người.”

“ Im lặng!!!!!!”- Dương Tuấn Vũ hét lên. Mọi người giật mình, quay lại nhìn chàng thanh thiên ngồi cạnh cửa sổ. Gương mặt tuấn tú, lạnh lùng, đôi mắt toát đầy lửa giận, áo sơ mi trắng, quần âu phẳng phiu, trông rất bình thản. “Hắn thế nào lại không sợ hãi”-Mọi người thoáng nghĩ.

Giọng trầm ấm của Dương Tuấn Vũ vang lên:“Mọi người hãy nghe tôi nói, đừng mắng chửi nữa. Bây giờ có chửi gì cũng vô dụng thôi. Máy bay đang rơi rồi. Mọi người hãy trân trọng nốt những phút cuối cùng này đi. Ai còn người thân thì tìm thứ gì viết vài lời cho họ đi. Dù có thế nào cũng đừng bắt một cô gái vô tội đến phút cuối cùng vẫn chịu những lời chửi mắng như vậy chứ.”

Ai nấy đều giật mình, có chút xấu hổ, ngay lập tức chìm vào hoảng sợ và đau lòng. Chẳng có ai muốn chết cả, âu cũng là phản ứng vô thức khi đổ trách nhiệm cho người khác để giải quyết công việc thôi. Nghĩ lại chỉ còn lại vài phút, máy bay thì càng nghiêng lắc dữ dội, nhưng mọi người cũng bình tĩnh lại vài phần. Ai mà không biết máy bay rơi là không còn chút hi vọng sống sót nào chứ. Có người khóc. Có người thẫn thờ. Có người vội vàng lau nước mắt, viết nhanh chữ gì đó để vào chiếc túi nhỏ trước ngực kéo khóa lại hi vọng người thân nhìn thấy bớt đau buồn.

Giây phút cuối đời, từng hình ảnh kí ức trải ra như thật trong đầu. Mới ngày nào còn tay trong tay với Linh Khả Nhi. Nhìn em cười, nhìn em vui mỗi khi anh tự tay làm cho em những thứ nhỏ bé xinh xắn. Nụ cười trong sáng ấy thật đẹp biết bao. Những ngày bên em anh rất hạnh phúc. Cảm ơn em Khả Nhi. Nếu có kiếp sau được gặp em, anh vẫn mong muốn được yêu em, được ở bên em. Anh sẽ không đánh mất em lần nữa..... Anh thề!!!”- Dương Tuấn Vũ ôm mặt, hai dòng lệ nóng chảy xuống, rơi xuống áo lại thấy con tim mình lạnh giá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.