Tối Cường Song Tu Tà Ác

Chương 10: Xuyên qua thế giới đầu tiên (2) .




( có 1 cái chương ta không có nhiều thời gian nên tách ra 3 vậy.)

Lâm Thiên cảm thấy không muốn cãi cùng cái hệ thống nương hóa này nữa, chỉ thêm tức mà thôi.

Hắn trong người đã đầy đủ chuẩn bị, học vào Âm Dương Song Tu công pháp, hắn cảm thấy trên người nhiều thêm một nguồn mị hoạc chi khí, có thể đây là một phần mị công trong Âm Dương Song Tu. Hắn quyết lần này phải chịch hơn 300 nữ nhân mới được. Không thì phải làm thái giám phục thị hoàng đế thì hắn thà chết còn hơn. Nhắc lại là thấy tởm.

........

“Lão ba, mụ mụ...ta muốn đi du lịch một thời gian a.”

Hai người Lâm Ngụy Lam cùng Thiên Linh đang ngòi trò chuyện, trên mặt hai người lúc này cũng điều vui sướng nói đùa. Lâm Thiên bước vào, lên tiến làm hai người mất ngay tâm tình trò chuyện.

“Xú tiểu tử ngươi nói cái gì.”

Lâm Ngụy Lam trừng mắt nhìn hắn. Lâm Thiên không biết tại sau, bất đầu để ý thì thấy lão ba hắn quả thật rất lạ. Lớn lên cực kỳ đẹp trai, da trắng trẻo hơn cả con gái, mị dài cong, moi hồng mọng nước, mái tóc xuông mượt. Nếu thật là nữ thì lão ba hắn tuyệt đối là trên đời tiên nữ có một không hai.

Lâm Thiên dẹp ngay những suy nghĩ vớ vẫn. Không nhìn lão ba hắn, lước qua người mẹ tuyệt trần bênh cạnh.

“Mụ mụ ta đi du lịch thoáng một cái có khi vài năm mới về người cùng lão bạch kiểm này ở lại vui vẻ nghe.”

Thiên Linh bất ngờ, cười gật đầu. “Ừ, nhớ bảo trọng nhe, chừng nào thấy chơi chán rồi hãy về đây, mẹ cùng cha luôn chào đón ngươi.” Nàng chưa bao giờ cổ hủ như những người khác, là công chú của Tinh Linh Hòang Tộc nàng cực hiểu người con trai mình cần tự do. Tự nhiên không cấm cản.

“Thiên Linh sao muội lại ….ài thôi được, oắt con đi mau rồi về, này là ba miếng hộ thân phù. Chỉ cần bóp nát thì ta sẽ biết ngươi gặp nguy hiểm, ta sẽ không cho ai đi theo đâu đi chơi đi tên quậy phá.”

Lâm Ngụy Lam khó hiểu vì sau Thiên Linh lại đồng ý chó đứa nhóc này đi nguy hiểm như vậy, nhưng khi nhìn vào mắt nàng. Hắn lại nhớ lại lúc nhỏ mình rong rủi nguy hiểm gia nhập quân đội tựa hồ cũng không lơn hơn Lâm Thiên hiện tại bao nhiêu. Hắn thở dài, lo lắng đưa cho Lâm Thiên ba miếng ngọc bội có chứa đấu khí lực của hắn.

Lâm Thiên cảm động tiếp nhận ngọc bội, chỉ cần mình còn một hơi thở tuyệt không để lão ba cùng mụ mụ chịu bất kỳ tổn thương gì.

Lâm Ngụy Lam nhìn bóng hắn dần khuất. Trong lòng không biết tại sau lại bất đầu sợ hãi, lần đầu tiên hắn xa cách tên nhóc này, trong lòng luôn có cảm giác nó sẽ chịu thua thiệt cùng người ta. Thiên Linh vỗ vai hắn.

“Tướng công, có một số việc nên cho tên nhóc tự giải quyết...huống chi ngươi không cảm thấy trên người nó đấu khí bất đầu tản ra ngoài sau, chắc hẳn đả có một vị tiền bối nào thu hắn là đệ tử, ngươi phải biết trong đại lục kỳ nhân vô số. Lâm Thiên lần nay cũng coi như có phúc phận.”

Lâm Ngụy Lam an tâm.

............

Vô Tận Sâm Lâm

Một trong những nơi nguy hiểm nhất đại lục, trong đây dù là Kiếm Thánh cũng không dám tùy tiện phách lối, biết đâu một con Địa Thánh Thú ra phóng một ngụm là toi. Phải biết ma thú trong các đại Sâm Lâm nhiều vô số kể, thực lực cũng cao cấp, trong đồng cấp, ít nhất 3 tên nhân loại mới cỏ thể ngang hàng với một tên ma thú. Nghe đồn, trong sâu trong sâm lâm tùy tiện một vài con ma thú cũng có thực lực Thánh Thú.

Hai ngày sau, Lâm Thiên đang vác một tiểu cái bọc đi vào sâu Sâm Lâm, trên người của hắn giờ đây tràn ngập bản thỉu. Cả hai ngày nay, liên tục đi đường làm hắn vô cùng mỏi mệt. Trong đoạn thời gian này, thiên phú Vô Địch Bền Bỉ hiệu quả phát huy ra không tưởng, thể lực của hắn gần như vô hạn không bao giờ bị kiệt sức, toàn thân lúc nào cũng tràn đầy lực lượng. Có điều hơi đáng tiếc là nó s8Y5qer chỉ có tác dụng đối với ngoại thân, còn với tinh thần không có nhiều tác dụng lắm, dù cũng tính là rất bền bỉ, nhưng liên tục hai ngày không ngừng nghĩ đi đến đây quả thật tinh thần hắn hao hụt một ít.

Lâm Thiên nhìn vảo bản đồ, phát hiện vị trí của mình lúc này chỉ là gần ngoại ô Sâm Lâm, quả thật khó thể tin. Lâm Thiên suy đoán nếu theo tốc độ này hắn ít nhất 1 tháng nữa mới tới vòng cấp trung của Vô Tận Sâm Lâm, muốn tới đến vượt sâu quả thật cần rất rất nhiều thời gian.

Hắn tạm thấy muốn tạm dừng, ngồi nghĩ một giấc bên gốc cây thụ lớn.

“Ha ha, một tên nhóc kìa anh em, trên người nó rất nhiều thứ tốt, giết nó chúng ta cả đời này không lo ăn lo mặc nữa rồi...”

Một tên thổ phỉ tụ tập cùng 20 tên khác dẫn đầu lên tiếng, hắn dù sau cũng là người trong nghề, vừa nhìn liền biết trên thân Lâm Thiên món nào cũng giá trị liên thành. Con mắt tràn đầy tham lam nhìn xuống Lâm Thiên như một con dê béo.

“Lên anh em...”

Lâm Thiên nhìn mấy tên thổ phỉ né ra một tia khinh bỉ, ngay lúc hắn muốn ra tay thì một cô thiếu nữ độ 16,17 tuổi xuất hiện. Một chiêu Nhất Diệp Phi Kiếm đam thủng từng thanh binh khí.

...Đoản đoản...

Âm thanh sắt thép va nhau kết thúc, hơn hai chục tên thổ phỉ vũ khí gẫy đôi. Bọn chúng nhìn chầm chầm vào người vừa xuất hiện, phát hiện là một cô gái trẻ tuổi đẹp đẽ vô cùng, vừa mới sợ hãi liền dập tắt, trên khuôn mặt chỉ còn lại dâm tà.

“Tiểu cô nương, ngươi biết đang làm gì không...nếu chịu buôn vũ khí bọn ta có thể tha cho ngươi một mạng, chỉ cần ngươi phụ vụ anh em bọn ta một ngày là đủ.” Tên cầm đầu, không có bao nhiêu sợ hãi vứt bỏ chui kiếm, đôi mắt tràn ngập nguy hiểm nhìn nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.