Tình Cảm Là Chuyện Mưa Dầm Thấm Lâu

Chương 9




Vì cả Yukio lẫn Sashiko đều thương tích đầy mình nên chỉ có thể dựa vào nhau mà ra khỏi rừng. Từ trang viên mà nhà Haruno ở ra đến chỗ này mất đến hai giờ chạy xe, bây giờ cả hai lại cuốc bộ, đã vậy còn lê lếch rất thảm thương, thành thử đi hơn 30 phút rồi mà vẫn chẳng đi được bao xa

Rất may, đúng lúc Sashiko vừa định bỏ cuộc chờ người đến giúp thì một chiếc xe đã chạy đến

"SASHIKO". Itachi từ trên xe phóng xuống và túm lấy Sashiko

"Sao em lại ra nông nổi này?". Itachi gấp gáp hỏi. "Là ai? Là tên nào khiến em bị thương như thế này? Nói với anh hai đi, anh hai đập chết cha nó cho em xem"

"Không sao". Sashiko nói. "Em đã giải quyết rồi"

"Ai đây?". Itachi lúc này mới ngó sang Yukio

"Yukio". Sashiko giới thiệu. "Bạn mới của em, cậu ấy nhận lệnh bắt cóc Sakura nhưng giờ đã hiểu ra và là bạn của em"

"Người Hanae?". Itachi hơi nhíu mày

"Yukio, đây là anh trai tôi". Sashiko nói. "Cậu gọi ảnh Itachi là được"

"Hello". Yukio vẫy tay

"Là cô ta đánh em phải không?". Itachi nói

"Đúng vậy". Sashiko đáp. "Nhưng giờ cậu ấy đã hiểu ra và tụi em đã là bạn. Sắp tới Yukio sẽ ở lại Trái Đất"

"Ai cho phép em tự tiện quyết định vậy hả?". Itachi nhéo tai Sashiko

"Đau em anh hai". Sashiko la ó

Hồi lâu sau, Itachi khẽ thở dài, buông tha cho tai của Sashiko

"Chuyện này để sau rồi tính đi". Anh nói. "Giờ cả hai người đều phải nghỉ ngơi, mau lên xe đi"

Ba người lên xe, Yukio theo Sashiko ngồi ghế sau, Itachi nhận công việc tài xế. Vừa đi, anh vừa kể về những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay

Chỉ huy quân đội người ngoài hành tinh trở mặt, định ám sát tướng quân. Thế nhưng do có Itachi, Kankuro và Temari đi theo bảo vệ nên không sao cả. Chó cùng đứt giậu, chỉ huy quân đội người ngoài hành tinh đã đưa ra hạ sách. Hắn nói với tướng quân Haruno là đã bắt vợ và con gái ông, nếu muốn họ toàn mạng thì phải ký vào bản khế ước thuộc địa, biến toàn Nhật Bản thành lãnh thổ của chúng. Đúng lúc tướng quân không biết nên làm sao thì Sasuke lái xe bay đến, mang theo cả con gái và vợ của ông. Ngoài ra, còn tiện tay mang theo em gái của tên chỉ huy

Vật đổi sao dời, từ kẻ cướp trở thành con tin, tên chỉ huy không còn cách nào khác đành phải ký vào bản hiệp ước hòa bình rồi rút quân

Itachi thấy mọi người đều đến đông đủ nhưng lại chả thấy em gái dấu yêu nhà mình đâu liền hỏi Sasuke, kết quả thì nghe tin Sashiko đã ở lại cầm chân đội quân Hanae. Nghe xong, anh liền cướp xe đi tìm em mình

"Anh cứ sợ là anh chạy quá chậm". Itachi vừa lái xe vừa buồn hiu nói. "Sợ tới nơi chỉ còn có thể nhặt xác em thôi"

"Ăn nói cho đàng hoàng". Sashiko cầm ô đập lên đầu anh mình. "Có mà em đi nhặt xác anh ấy"

"Dù sao thì anh cũng rất vui khi thấy em vẫn ổn". Itachi cười cười. "Em làm tốt lắm Sashiko"

"Em mà". Sashiko liền cười hi hi nói. "Không làm tốt sao được"

Lái xe về đến trang viên, Sashiko vừa ra khỏi xe thì đã được Sakura ôm lấy

Quận chúa nhà Haruno không ngại toàn thân vẫn còn dính đầy máu của Sashiko mà ôm chầm lấy cô gái nhà Uchiha. Sakura bật khóc nức nở, vừa mừng vừa lo nói. "May quá cậu về rồi, Sashiko về rồi"

"Tớ về rồi". Sashiko đáp. "Trước hết cậu buông tớ ra được không? Người tớ hơi đau"

Sakura liền giật mình buông bạn ra

"Cậu bị thương nặng quá". Sakura lo lắng nói. "Mau vào trong chữa trị đi"

"Không sao đâu". Sashiko đáp. "Lát nữa là chúng tự lành ấy mà"

"Nhưng m- Sao cô lại ở đây?". Đột nhiên thấy Yukio từ trên xe bước xuống, Sakura liền giật cả mình, Ino bên cạnh cũng vội vã cầm lấy vũ khí

"Đừng đừng". Sashiko vội can ngăn. "Yukio bây giờ khác rồi, cô ấy là bạn của tớ. Sắp tới cô ấy sẽ ở lại Trái Đất"

"Bạn?". Ino nhíu mày. "Uchiha, cô ta vừa định bắt cóc Sakura đấy"

"Nhưng đó là do cô ấy bị ép thôi". Sashiko đáp. "Đám người hành tinh ký hiệp ước với cha Sakura đã thuê cô ấy, nếu Yukio không hoàn thành nhiệm vụ, cô ấy sẽ bị cha cô ấy gϊếŧ đấy"

"Cô ta nhất định đã nói dối". Ino lạnh lẽo nói, rút kiếm rồi chỉ thẳng vào Yukio. "Ngươi đã làm tổn thương quận chúa nhà ta, ta sẽ gϊếŧ ngươi để đền tội"
Yukio bên này cũng nhíu hết cả mày

Cô biết là cô đã làm sai, nhưng bị một tên chĩa vũ khí vào mặt như thế này là một điều sỉ nhục đối với người Hanae. Cô siết chặt đấm, cây dù trên tay cũng hơi run lên

Bản chất của người Hanae là những con quái vật hung tàn. Họ rất thích đánh nhau, càng không ngại đánh nhau. Càng gϊếŧ nhiều người, sự khát máu trong cơ thể sẽ càng bành trướng. Yukio đã gϊếŧ rất nhiều người, và gia đình nơi cô sống không có cái gọi là tình cảm. Sashiko vừa giúp cô nhận ra ở cô có cái gì đó gọi là cảm xúc, rằng cô không phải chỉ là một cái máy chiến đấu và gϊếŧ chóc theo mệnh lệnh. Nhưng thứ cảm giác vừa nhen nhóm đó không có đủ mạnh để chống lại sự bạo lực trong Yukio. Và cô, cũng không phải là người giỏi kiên nhẫn

Nếu là bình thường, kẻ dám chĩa thẳng kiếm vào mặt Yukio như thế này e là đã đi đời nhà ma từ lâu
"Được rồi Ino". Đúng lúc này, Sakura đột ngột lên tiếng

"Sakura". Ino nhíu mày

"Chúng ta đều là những người bình thường, Yukio-san cũng vậy". Sakura nói. "Mà người bình thường, không thể nào không phạm sai lầm được"

"Nhưng cô ta đã làm cậu bị thươ-"

"Không sao cả". Sakura nở nụ cười, đáp. "Chỉ là trật khớp xíu thôi mà. Với lại, cũng là lỗi của tớ khi ném giày vào mặt Yukio-san"

Mặt mày Ino đầy khó chịu, hồi lâu sau cô mới thở dài một tiếng rồi thu kiếm về

Sakura bật cười rồi chậm rãi tiến lại trước Yukio, ôn hòa nói. "Yukio-san, hoan nghênh cậu đến với Trái Đất"

Yukio hơi ngạc nhiên, rồi cũng gật đầu, đáp. "Cảm ơn, quận chúa"

Sau khi băng bó xong, Sashiko tranh thủ ra ngoài hít thở chút không khí, Yukio thì do mấy ngày qua cứ liên tục chờ thời cơ để bắt cóc Sakura nên không được ngủ nghỉ gì cả, nên sau khi được băng bó thì lăn ra ngủ một giấc ngon lành
"Đánh bại cả một đội quân tinh nhuệ và một con quái vật của hành tinh Hanae mà mày vẫn thong dong đi dạo thế này". Thanh âm cà khịa quen thuộc vang lên bên tai Sashiko

Gaara ngồi xổm trên mái nhà, từ trên cao nhìn xuống Sashiko, trên môi là một nụ cười ngạo nghễ. "Mày đúng là quái vật thật đấy, monster-chan"

"Kệ mẹ tao nha thứ cảnh sát vô dụng". Sashiko xù lông

"Bầm dập thế này nếu giờ đánh với tao, e là mày sẽ thua thôi". Gaara nói

"Còn khuya bà mới thua thứ ăn hại như mày". Sashiko liền xách dù bay lên trên. "Có ngon thì đánh một trận với tao là biết ngay"

"Thôi tao không muốn mang tiếng thừa nước đục thả câu". Gaara đứng dậy, nhàn nhạt đáp. "Đánh với con bệnh như mày thắng cũng chán lắm"

"Nước trong mày còn thả được huống chi là nước đục". Sashiko chĩa ô vào mặt Gaara. "Nói cho mày biết, dù cho tao có què một chân thì cũng dư sức đập mày ra bả"
"Mày nói gì cũng đúng cả monster-chan". Gaara đáp

"Mày gọi ai là monster-chan vậy thằng chó cảnh sát ăn hại?". Sashiko tức giận xách ô lên nã liền một tràng đạn. "Tao không muốn nghe cái tên quái dị ấy từ thằng khốn nạn như mày"

"Monster-chan hôm nay bị thương nặng quá nên bắn súng kém ghê". Gaara vừa chạy né đạn vừa cà khịa nói. "Chả trúng nổi viên nào cả"

Trán Sashiko nổi đầy gân xanh, cô gào lên một câu. "TAO Gϊếŧ MÀY" rồi cầm ô lao lên

"Hai cái đứa này bao giờ cũng ồn ào". Sasuke bên dưới trông thấy em gái mình vừa rượt đuổi vừa nã đạn lên một thằng nhãi cảnh sát, chán chường nói

Trên trán hắn có một cục u to tướng, là Itachi đã đánh hắn vì tội dám để em gái bé bỏng ở lại một mình chặn địch

"Sasuke-kun". Tiếng Sakura vang lên làm Sasuke quay đầu lại

"Anh có rảnh không?". Cô hỏi
"Cô cần gì?". Sasuke lạnh nhạt đáp

Dù cho trái tim có khẽ đau, Sakura vẫn nở nụ cười ôn nhu. Cô nói. "Xin lỗi vì đã lớn tiếng với anh ngày hôm nay, và cả việc gây phiền phức cho mọi người nữa"

Hơi ngạc nhiên vì Sakura chủ động tìm mình xin lỗi, Sasuke có chút ngoài ý muốn, nhất thời không biết nên nói gì

"Ngày mai chúng tôi sẽ phải về nhà". Sakura nói. "Tôi đến để tạm biệt anh"

"Sớm vậy à?"

"Vâng, cha tôi bảo ký hiệp ước xong thì sẽ có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết"

Sasuke gật đầu, không nói gì cả. Mà Sakura nói xong, cũng im lặng

Bầu không khí giữa hai người vốn đã rất khó xử, bây giờ cả hai đều im lặng, bầu không khí cũng vì vậy mà trở nên khó xử hơn

"Về phủ tôi sẽ chăm chỉ tập luyện". Đột ngột, Sakura nói. "Lần sau khi quay lại đây, tôi sẽ trở thành một cô gái mạnh mẽ như mẫu người mà Sasuke-kun thích"
Thấy cô nói vậy, Sasuke cũng không biết nói gì. Mãi lát sau, hắn mới nói. "Hôm nay, dù chẳng đánh lại ai, nhưng cô đã làm rất tốt"

Sakura hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười ngọt ngào. Cô gật đầu, nói. "Cảm ơn anh"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.