Gục Trước Dịu Dàng

Gục Trước Dịu Dàng

Đọc Truyện Gục Trước Dịu Dàng SSTruyen.

Thể loại:

Đô Thị , Khác , Ngôn Tình , Sủng

Trạng thái:

Hoàn thành

Độ dài:

38 chương

Gục Trước Dịu Dàng

Chúng tôi rất vui khi các bạn đến với Website . Các bạn đang theo dõi tryện Gục Trước Dịu Dàng thuộc thể loại Đô Thị , Khác , Ngôn Tình , Sủng thuộc tập truyện của tác giả Giang La La đang thu hút độc giả hiện nay. SSTruyen luôn cung cấp và cập nhập đầy đủ các thể loại truyên hot nhất hiện nay, hiện tại bộ truyện Gục Trước Dịu Dàng đang được cập nhập mỗi ngày gửi đến các bạn độc giả.

Gục Trước Dịu Dàng – không phải vì người ấy quá hoàn hảo, mà vì họ đủ yên tĩnh để ta không còn muốn gồng mình nữa. Chỉ có tại sstruyen.

Anh từng nghĩ, chỉ cần mạnh mẽ là sẽ không ai làm anh đau

Cuộc sống dạy anh cách sống lạnh lùng. Rằng ai càng cho đi nhiều, càng thiệt. Rằng tình yêu là cuộc chiến, nếu không thắng, thì là kẻ thua.

Anh yêu – nhưng luôn trong thế thủ. Anh quan tâm – nhưng luôn dè chừng. Mọi cảm xúc trong anh đều phải qua một lớp lọc: tỉnh táo, lý trí và phòng bị.

Cho đến ngày anh gặp cô.

Cô không đẹp rực rỡ. Nhưng cô dịu dàng như cơn gió cuối ngày – lặng lẽ, mát lành, và không ép buộc ai phải chú ý đến mình.

Cô ngồi ở quán cà phê nhỏ cuối phố, luôn chọn góc gần cửa sổ, nơi có ánh nắng xiên nhẹ qua tán cây.

Lần đầu tiên anh để ý cô, là khi thấy cô rút khăn giấy, lặng lẽ đặt trước mặt một người lạ đang khóc ở bàn bên cạnh. Không hỏi gì. Không nói gì. Chỉ để đó.

Cô làm điều gì cũng nhẹ nhàng như thế.

Họ gặp nhau thêm vài lần nữa. Tình cờ. Nhưng từ những lần tình cờ ấy, anh bắt đầu mong chờ.

Cô không hỏi về công việc của anh, không tò mò về vết sẹo nơi tay trái, không xin anh một câu chuyện đời tư nào cả.

Nhưng ở cạnh cô, anh lại… muốn kể.

Không hiểu sao, anh tin rằng, nếu anh nói ra điều gì, cô sẽ không vội vàng an ủi hay đánh giá.
Cô sẽ chỉ nghe, như thể những gì anh nói đều có giá trị, kể cả đó là những điều ngốc nghếch hay yếu đuối.

Một lần, anh nói: “Anh không tin vào tình yêu lâu bền.”
Cô chỉ gật đầu.
Một lúc sau, cô khẽ nói:
– “Em thì nghĩ… có những người không đến để lâu bền, mà đến để giúp mình tin lại.”

Không phải lời triết lý, không phải an ủi. Chỉ là một suy nghĩ.

Nhưng từ hôm đó, trong anh bắt đầu có điều gì đó dịch chuyển.

Gục Trước Dịu Dàng – không phải một khoảnh khắc cụ thể, mà là quá trình trái tim thôi sợ hãi.

Anh không nhớ chính xác mình yêu cô từ khi nào.
Là lúc cô lén bỏ viên kẹo bạc hà vào túi áo anh vì biết anh hay bị viêm họng?
Là lúc cô nhắn “Ngủ ngon” đều đặn mỗi tối, dù anh không nhắn lại?

Hay là khi cô không cố gắng gì cả, mà vẫn ở đó – lặng lẽ, đều đặn, tử tế như một thói quen không thể thay thế?

Cô không khiến tim anh loạn nhịp. Cô khiến tim anh muốn nghỉ ngơi.

Có những người bước vào đời bạn như pháo hoa – sáng rực, rực rỡ, rồi tắt.
Nhưng cô lại là ánh đèn phòng nhỏ, không chói lóa nhưng đủ ấm để bạn muốn bật lên mỗi khi trở về.

Anh từng bị bỏ lại. Từng tổn thương đến mức chỉ còn tin vào logic.

Nhưng cô – bằng sự dịu dàng kiên nhẫn – đã khiến anh tin lại vào con người.

Một buổi tối, sau khi chở cô về, anh dừng xe rất lâu trước cổng nhà mình.
Đèn đường vàng, gió mát, và một câu trong đầu anh cứ lặp đi lặp lại:

“Nếu cô ấy đi mất, mình có hối hận không?”

Câu trả lời đến ngay lập tức: Có.

Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, anh không cần sự hoàn hảo.
Anh chỉ cần một người khiến lòng anh… lặng.

Anh bắt đầu yêu cô. Nhưng không còn bằng bản năng bảo vệ, mà bằng sự biết ơn

Cô không cần anh phải hứa hẹn. Cũng chưa từng đòi hỏi gì.
Chỉ đơn giản là… ở bên, bằng sự chân thành đến đáng sợ.

Có người từng nói với anh: “Đừng yêu người quá dịu dàng, vì khi họ buông, họ sẽ buông không một lời.”
Anh hiểu.

Và anh biết… mình không thể để mất cô.

Một ngày nọ, khi cô đang loay hoay tìm chỗ trong balô, anh đặt vào tay cô một chiếc chìa khóa.

Cô ngước nhìn anh, ngơ ngác.

Anh chỉ nói:
– “Đây là nhà. Nếu em cần một nơi để về, anh hy vọng em chọn nơi này.”

Cô không khóc. Nhưng ánh mắt cô ươn ướt – và yên bình hơn bất kỳ câu trả lời nào.

Gục Trước Dịu Dàng – là khi anh không còn muốn đi đâu nữa.

Vì cuối cùng, anh đã tìm thấy người khiến mình muốn dừng lại.
Không phải vì mỏi mệt.
Mà vì… đủ ấm.