Cố Chấp Sủng Ái

Cố Chấp Sủng Ái

Đọc Truyện Cố Chấp Sủng Ái SSTruyen.

Thể loại:

Ngôn Tình

Trạng thái:

Hoàn thành

Độ dài:

31 chương

Cố Chấp Sủng Ái

Chúng tôi rất vui khi các bạn đến với Website . Các bạn đang theo dõi tryện Cố Chấp Sủng Ái thuộc thể loại Ngôn Tình thuộc tập truyện của tác giả Điềm Thố Ngư đang thu hút độc giả hiện nay. SSTruyen luôn cung cấp và cập nhập đầy đủ các thể loại truyên hot nhất hiện nay, hiện tại bộ truyện Cố Chấp Sủng Ái đang được cập nhập mỗi ngày gửi đến các bạn độc giả.

Không giới hạn. Không lý trí. Không cần đáp lại. > sstruyen

Cô bước vào đời anh như một cơn bão ngọt ngào. Tóc xoăn nhẹ, giọng nói khàn khàn, ánh mắt lạnh như sương sớm. Ngay từ lần đầu nhìn thấy cô, anh đã biết – đời mình sẽ không thoát khỏi người con gái này.

Nhưng cô thì không yêu anh. Ít nhất là không đủ.

Cô có người yêu. Một kẻ không xứng với cô.
Anh biết điều đó, nhưng không bao giờ nói.
Anh chỉ chọn cách xuất hiện đúng lúc cô cần: khi cô buồn, khi cô say, khi cô thất bại, khi cô bị phản bội.

Anh ở đó, lặng lẽ như cái bóng.
Không phán xét. Không yêu cầu.
Chỉ cần cô quay đầu, anh luôn là người đứng sau.

Có người hỏi anh:

“Cô ấy không yêu mày. Mày chờ gì nữa?”

Anh chỉ cười:

“Tao đâu cần cô ấy yêu. Tao chỉ cần… cô ấy cần.”

Cố Chấp Sủng Ái – là khi anh chấp nhận trở thành bất kỳ điều gì, chỉ để cô không rời đi.

Người ta bảo anh điên.
Có lẽ đúng.
Yêu một người không thuộc về mình mà vẫn cứ ở lại, có gì là không điên?

Một đêm nọ, cô gục trong quán bar, gọi cho anh.

Anh đến. Không hỏi gì. Cõng cô về.

Trên lưng anh, cô lẩm bẩm:

“Anh có thể đừng tốt với em nữa không?... Em mệt lắm rồi...”

Anh cứng người. Nhưng vẫn khẽ đáp:

“Ừ. Nhưng hôm nay em cứ để anh tốt thêm một lần nữa.”

Sáng hôm sau, cô bỏ đi không nói lời nào.

Anh tỉnh dậy, thấy tờ giấy nhắn:

“Đừng yêu em nữa. Em không xứng.”

Anh cười. Xé tờ giấy.
Vì anh biết – cô vẫn chưa quên được người cũ.
Và anh cũng chưa từng cần cô phải xứng đáng.

Chỉ cần là , là đủ.

Ngày cô trở lại, đã là ba tháng sau.

Gầy. Xanh xao. Im lặng.

Cô nói:

“Em chẳng còn ai nữa...”

Anh chỉ gật đầu:

“Thì còn anh.”

Cô ngồi xuống, bật khóc.

Và anh, lần đầu tiên, dám ôm cô thật chặt – như thể sợ cô tan ra trong vòng tay mình.

Cố Chấp Sủng Ái là thế.
Yêu mà không cần biết kết cục.
Yêu mà không hề đòi công bằng.

Cô ở lại.
Nhưng không yêu anh.
Cô cần anh như một điểm tựa, một sự tồn tại không thể thiếu – nhưng không thể gọi là tình yêu.

Anh biết. Nhưng chấp nhận.

Cô quen thói dựa dẫm. Anh quen thói cưng chiều.

Họ sống chung như hai mảnh ghép không hoàn hảo – nhưng không ai dám tách ra.
Bởi vì tách ra… ai cũng biết mình sẽ sụp đổ.

Một ngày, anh gặp tai nạn. Không quá nặng, nhưng nằm viện hai tuần.

Cô đến thăm một lần, rồi không quay lại.
Anh không trách.
Anh hiểu.

Khi anh xuất viện, căn nhà đã trống.

Cô để lại tất cả, ngoại trừ chiếc máy ảnh anh từng tặng.

Không một lời giải thích. Không một lời tạm biệt.

Anh không đi tìm.

Lần đầu tiên, anh để cô rời đi – mà không níu lại.

Vì anh nhận ra…

Yêu một người không yêu mình, là tự giam mình trong ngục tối do chính mình dựng lên.

Và càng yêu, ngục càng sâu.

Cố Chấp Sủng Ái, suy cho cùng, không phải là tình yêu.
Nó là sự lệ thuộc cảm xúc.
Là cái cớ cho những tổn thương có lý do để tồn tại.

Ba năm sau, họ gặp lại – trong một quán sách cũ.

Cô mỉm cười, như chưa từng tan biến khỏi đời anh.

Anh cũng cười – như thể chưa từng đau vì cô.

Không ai nhắc chuyện cũ.
Không ai hỏi "có còn yêu không".

Vì cả hai đều biết:

Nếu có duyên… thì đã không phải chia tay như thế.