Chào Em, Như Hoa!

Chào Em, Như Hoa!

Đọc Truyện Chào Em, Như Hoa! SSTruyen.

Thể loại:

Hài Hước , Ngôn Tình

Trạng thái:

Hoàn thành

Độ dài:

20 chương

Chào Em, Như Hoa!

Chúng tôi rất vui khi các bạn đến với Website . Các bạn đang theo dõi tryện Chào Em, Như Hoa! thuộc thể loại Hài Hước , Ngôn Tình thuộc tập truyện của tác giả Tử Ngư Nhi đang thu hút độc giả hiện nay. SSTruyen luôn cung cấp và cập nhập đầy đủ các thể loại truyên hot nhất hiện nay, hiện tại bộ truyện Chào Em, Như Hoa! đang được cập nhập mỗi ngày gửi đến các bạn độc giả.

Chào Em, Như Hoa! – là lời gọi khẽ của một người đã từng sợ yêu, nhưng không thể không dừng lại khi ánh mắt ấy lướt qua đời mình. cùng sstruyen đọc bài viết chi tiết nhất.

Ngày em đến, trời Hà Nội nắng vừa đủ. Còn anh thì vừa đủ cô đơn để nhận ra em thật rực rỡ.

Em không đẹp theo kiểu khiến người ta ngoái nhìn, nhưng lại khiến người ta không thể nào rời mắt.
Áo sơ mi trắng, tóc buộc gọn, đôi mắt đen tuyền như hồ nước mùa thu.

Em đi ngang quán cà phê anh ngồi mỗi sáng, để lại mùi hương nhẹ như gió – mà ám vào tâm trí anh mãi.

Từ lần gặp đầu tiên, anh đã nghĩ:

“Nếu đây là nhân vật chính của một đoạn ký ức, thì anh sẵn sàng để nó bắt đầu.”

Em tên là Hoa. Như Hoa.

Cái tên vừa nghe đã thấy dịu dàng. Nhưng em không yếu đuối. Em mạnh mẽ theo cách khiến người khác nể hơn là muốn chở che.

Anh không biết tại sao lại dám bắt chuyện với em hôm ấy. Có lẽ vì nụ cười của em. Cũng có thể vì giọng nói của em – trong veo, thật, và không màu mè.

Em nói chuyện như đang sống thật, không diễn.
Anh nghe em kể về chiếc máy ảnh cũ bố để lại, về những bức hình em chụp cho người lạ và gửi tặng họ như một cách lan tỏa điều đẹp đẽ.

“Cuộc đời đủ buồn rồi. Em chỉ muốn lưu lại những khoảnh khắc khiến người ta mỉm cười.”

Em bảo thế.

Và anh – cũng mỉm cười vì em, từ lúc nào không biết.

Chào Em, Như Hoa! – là câu mà anh vẫn luôn lặp lại trong đầu mỗi sáng.
Chỉ để nhắc mình rằng: hôm nay có lý do để tốt hơn hôm qua.

Chúng ta không yêu nhau vội. Mọi thứ bắt đầu bằng những cuộc trò chuyện. Những lần dạo phố không mục đích. Những chiều mưa trú tạm dưới mái hiên, nhìn nhau – và không cần nói gì thêm.

Em dịu dàng. Nhưng trong dịu dàng ấy là cả một bầu trời trưởng thành.

Em biết khi nào nên im lặng. Khi nào nên cười. Khi nào nên buông.

Anh từng yêu – rất sâu. Và từng mất – rất đau.

Trước em, anh sống khép kín. Anh nghĩ yêu là mất đi một phần mình. Là hy sinh. Là tổn thương.
Nhưng em không lấy đi gì từ anh cả.

Ngược lại, em trao cho anh cảm giác được là chính mình. Không hoàn hảo. Không gồng. Không cần làm ai khác để được yêu.

Em không nói “Anh cứ là anh.”
Em chỉ… yêu đúng con người anh đang tồn tại.

Đó mới là thứ khiến anh "gục ngã" thật sự.

Vì chẳng có sức mạnh nào đáng sợ hơn sự dịu dàng đúng lúc.
Nó không cần đánh vào lý trí. Chỉ cần chạm đúng vào nỗi cô đơn, là đủ khiến người ta mềm lòng.

Em không hỏi quá khứ anh. Nhưng em luôn ở cạnh anh – ở hiện tại.

Một ngày, em đưa cho anh một bức ảnh. Là khoảnh khắc anh cười, nghiêng đầu khi ánh nắng chiếu nhẹ qua tóc.
Anh nhìn mà lặng người. Lâu rồi, anh không thấy mình… hạnh phúc đến thế.

Phía sau ảnh, em viết:

“Anh có biết, khi anh cười thật lòng – mọi thứ xung quanh đều như dịu lại không?”

Anh không biết. Nhưng nhờ em… giờ anh tin là có.

Rồi mùa thu đi qua. Em bảo phải vào Sài Gòn làm dự án dài hạn. Không có hẹn trước ngày trở lại.

Anh không giữ em lại. Em cũng không hứa hẹn điều gì.

Chúng ta – trưởng thành đến mức biết rằng, không phải ai bước vào tim cũng sẽ ở lại.
Nhưng… người khiến tim mình lần đầu tiên bình yên sau những giông gió – thì sẽ luôn có một chỗ ngồi riêng trong ký ức.

Em đi. Nhưng câu anh muốn nói với em nhất, vẫn là

“Chào Em, Như Hoa!”
Dù em có trở lại hay không.
Dù mai này có ai khác đến…
Em vẫn là người đầu tiên khiến anh thấy: tình yêu không cần cố gắng – chỉ cần đúng người.

Truyện cùng tác giả